Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

6-4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi chúng tôi rời nhà hàng, mưa đã tạnh, mảng trời quang mây đã ít nhiều lấp ló.

Tôi bị chị Sashihara lôi lên xe vì chị cứ nằng nặc đòi chở tôi về. Giữa đường, tôi nhận ra mình đang ở một góc quen thuộc của thị trấn nên nhờ chị thả xuống. Nơi đó là khu phố Minatozaki, gần phòng trưng bày búp bê Đôi mắt xanh trống rỗng. Dưới ánh chiều tà Kago.

"Em sống ở khu phố nào đấy Sakura? Theo chị nhớ thì vẫn còn xa lắm đấy."

Thấy chị nhìn mình với ánh mắt nghi ngại, tôi vội đáp, "Ở một chỗ lâu ngày tù túng quá, em định đi dạo một chút." rồi nhảy xuống xe. 

Tôi tìm thấy Ánh chiều tà của Kago chỉ trong một chốc.

Bên ngoài lối ra vào, có một người phụ nữ đứng tuổi đứng ở ngay trên bục thang dẫn quanh tòa nhà. Chúng tôi nhìn thoáng qua nhau (có lẽ vậy). Bà ấy làm việc trong xưởng búp bê trên lầu? Tôi vừa tự hỏi vừa gật đầu chào, nhưng bà không có phản ứng gì, chỉ lẳng lặng đi lên cầu thang.

Gấp dù bỏ vào ba lô, tôi đẩy cửa bước vào bên trong tòa nhà.

Tiếng chuông trầm thấp lại rè rè vang lên, hệt như lần trước.

"Chào quý khách." Vẫn là bà lão tóc bạc trắng ngồi ở chiếc bàn cạnh lối vào, chào tôi với ngữ điệu không hề thay đổi.

Đang là giữa ban ngày, nhưng cửa hàng (chính xác là "phòng trưng bày") vẫn giữ cảnh trí u ám như lần trước tôi đến.

"Gì đây? Nơi này rất ít khi thấy các cô nàng trẻ tuổi lui tới." Lại là câu nói đó ... "Cháu học trung học hả? Hôm nay được nghỉ hay sao mà lại đến đây? Vậy ta chỉ lấy nửa giá."

"Cảm ơn bà."

Khi tôi lục túi để lấy bóp, bà lão nói thêm. "Cứ thoải mái xem cho thỏa thích. Dù sao hiện giờ cũng chẳng có khách."

Cảm thấy khó hiểu, tôi bước vào khu trưng bày.

Tiếng đàn da diết tấu lên một giai điệu sâu thảm. Búp bê được xếp thành hàng, vừa xinh đẹp lại vừa quái dị. Những bức tranh phong cảnh huyền bí treo ở trên tường. Mọi chi tiết đều giống hệt như lúc trước. Tôi như bị cuốn vào cơn ác mộng đã lặp đi lặp lại nhiều lần. Thả ba lô xuống ghế sô pha, hít thở thật sâu thay cho những con búp bê không hô hấp, và như bị một sợi dây vô hình điều khiển, tôi bước xuống cầu thang dẫn tới tầng hầm.

Không khí lạnh lẽo tràn ngập nơi đây, hệt như trong hầm mộ. Và những con búp bê (hay có  thể nói là, những bộ phận của chúng) đặt bề bộn khắp nơi, đúng như những gì tôi nhớ. Bên trong những ô âm tường đặc trưng là cô gái thiếu đi cánh tay phải, là cậu bé lấy đôi cánh mỏng che đi nửa dưới khuôn mặt, hay cặp song sinh liền bụng ...

Cả cỗ quan tài màu đen nằm trong cùng, nơi đặt con búp bê giống hệt Minatozaki Sana.

Khác với lần trước, tôi không cảm thấy nhức đầu hay lạnh đi. Nhưng, như thể bị một sợi dây điều khiển vô hình thao túng, tôi chầm chậm tiến đến cỗ quan tài.

Sản phẩm của Momo - cái tên theo Hán tự có nghĩa là "quả đào". Sana đã nói thế. Tôi nín thở trong giây lát, lặng nhìn gương mặt búp bê nhợt nhạt hơn cả Sana, nhìn vào làn môi đang định nói lên điều gì đó. Khi ấy ...

Điều đáng lẽ không thể là hiện thực, lại xảy ra.

Từ bóng của cỗ quan tài chứa búp bê, từ từ, lặng lẽ ...

... Sao có thể?

Tôi bỗng cảm thấy choáng váng.

Cứ thoải mái xem cho thỏa thích.

Câu nói ban nãy của bà lão giữ cửa lại vang lên bên tai tôi. Dù sao hiện giờ cũng chẳng có khách. Đúng như thế.

Lần trước tôi đến đây, bà lão cũng nói y hệt như vậy. Không có vị khách nào khác ... Hôm đó tôi đã cảm thấy bất ổn vì câu nói này. Không còn ai khác ... Ấy vậy mà!

Tại sao?

Chậm chạp. Lặng lẽ. Từ trong bóng đen đổ ra từ cỗ quan tài.

Tại sao chứ?

Cô xuất hiện.

Minatozaki Sana.

Tầng hầm lạnh lẽo, mà Sana chỉ mặc phong phanh áo sơ mi và chiếc váy màu xanh biển. Làn da cô có phần nhợt nhạt hơn mọi khi.

"Trùng hợp thật. Lại gặp nhau ở đây." Sana nói, khóe môi khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười khó hiểu.

Trùng hợp ... Có đúng như vậy không? Tôi đang nghĩ cách trả lời thì Sana đã hỏi. "Tại sao hôm nay cậu lại đến đây?"

"Tớ đang trên đường từ bệnh viện về nhà. Tình cờ đi ngang qua thôi." Tôi quyết định thành thật, rồi hỏi ngược lại. "Còn cậu? Không đi học sao?"

"À thì ... Hôm nay tình cờ là tôi không đi." Nói rồi, cô lại cười. "Cậu đã khỏe hơn chưa, Miyawaki?"

Không hiểu sao, nụ cười và cả cái cách cô gọi tên tôi, khiến tôi cảm thấy đôi chút ớn lạnh.

"Chắc cũng vừa đủ để không phải nhập viện. Mọi người trong lớp thế nào rồi ... kể từ sau tai nạn của Takeuchi Miyu?"

Sana thấp giọng "Ừm" một tiếng, rồi đáp. "Mọi người ... đang sợ."

Sợ hãi. Chị Sashihara cũng đã nói như vậy. Có vẻ con bé đang sợ hãi chuyện gì đó.

"Sợ? Sợ chuyện gì?"

"Họ nghĩ đã bắt đầu."

"Cái gì bắt đầu?"

Sana chợt lặng người đi. Tựa hồ không biết phải đáp lại thế nào.

"Tôi ..." Sau một khoảng lặng nặng nề, Sana mấp máy môi. "Có lẽ trong thâm tâm tôi vẫn còn nửa tin nửa ngờ. Đầu tiên chuyện đó diễn ra, tháng Năm cậu chuyển tới, rồi tôi nói như vậy dù không thực sự tin. Chắc bản thân tôi vẫn còn nghi ngờ một số việc. Nhưng ..."

Dứt lời, Sana nhìn tôi, mắt phải nheo lại như chất vấn. Còn tôi chỉ biết nghiêng đầu nghĩ ngợi, thật sự không hiểu nổi những gì cô vừa nói.

"Nhưng có lẽ năm nay thật sự là một trong những năm đó." Sana lại tiếp tục. "Chắc đến trăm phần trăm."

Tôi không biết phải nói gì.

"Bởi vì nó đã diễn ra. Vậy nên ..."

Sana lại nheo mắt, như muốn thử thách. Cậu nghĩ gì về nó, hả Sakura? Nhưng tôi nào có biết gì ngoài ngu ngơ nhìn lại cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top