Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

7-4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi tôi nói với Goto Moe rằng, tôi đang cần tìm hiểu một việc, đó gần như là nói thật. Phần còn lại trong hai chữ "gần như" thì tôi thầm hy vọng sẽ gặp được Sana. Nhưng hy vọng vẫn chỉ là hy vọng.

Không có một học sinh nào ở đó. Người duy nhất đang ngồi trong thư viện cũ là thủ thư Shinoda Mariko-sama.

"Một gương mặt quen thuộc đây." Cô cất tiếng sau cái quầy ở góc phòng. Hôm nay cô cũng vận toàn thân đen, mái tóc tém gọn gàng lốm đốm bạc, đôi mắt sáng quắc lẩn khuất sau vài sợi tóc mái lòa xòa rũ xuống trán. Vẫn hệt như cái lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Qua gọng kính đen lỗi thời, cô chăm chú nhìn tôi.

"Miyawaki Sakura, học sinh chuyển trường." Cô Shinoda trầm giọng gọi tên tôi. "Lớp 9-3 phải không? Trí nhớ của tôi không tệ. Sao em không đến lớp?"

"Giờ Mỹ thuật ạ, và giáo viên nghỉ nên bọn em được tự học."

Tôi nói tất cả sự việc một cách thành thật. Người thủ thư áo đen cũng không tra hỏi gì thêm.

"Tôi có thể giúp gì cho em?" Cô liếc nhìn tôi. "Ít khi thấy học sinh đến đây. Thường là vậy."

"Ừm ... Em đang muốn tìm một thứ." Tôi quyết định nói rõ ý mình. Bước chầm chậm đến quầy thủ thư, tôi hỏi. "Ở đây có kỷ yếu cũ không ạ?"

"Ô hô, kỷ yếu ư? Chúng ta có cả bộ."

"Được phép xem không ạ?"

"Được."

"Vậy, ừm ... Em có thể ..."

"Tôi nhớ là chúng ở kia." Cuối cùng cô cũng đứng lên rồi đưa tay ra trước, trỏ một kệ sách đặt nơi góc tường hướng ra hành lang, bên phải lối vào. "Chúng nằm trên kệ thứ hai từ trong ra. Ở khúc đó. Cao cỡ em chắc không cần bắc ghế."

"Vâng, cảm ơn cô."

"Em tìm năm nào?"

"À ..." Tôi hơi lúng túng. "Hai mươi tư năm trước. Kỷ yếu năm 1974."

"Năm 74?" Chân mày người thủ thư già cau lại khi nhìn sang tôi. "Tại sao em muốn xem kỷ yếu năm đó?"

"Thật ra ..." Tôi cố giữ bình tĩnh rồi trả lời một câu vô thưởng vô phạt. "Mẹ em tốt nghiệp trường ta năm đó. Mẹ ... ừm ... Mẹ chết trẻ và em không có nhiều hình của mẹ. Vậy nên ..."

"Mẹ của em?" Ánh mắt người thủ thư già dịu đi ít nhiều. "À. Được rồi. Nhưng lại đúng trong năm 74 sao ..." Câu nói cuối cùng của cô gần như là đang tự lẩm bẩm. "Em sẽ dễ dàng tìm được nó thôi. Nhưng không được mượn về nhé. Xem xong nhớ để lại chỗ cũ. Rõ chưa?"

"Em nhớ rồi ạ."

Tôi chỉ mất khoảng hai ba phút là tìm được quyển sổ. Đặt nó xuống bàn, tôi đi kéo ghế. Và rồi, khi đã điều hòa nhịp thở, tôi lật phần bìa ngoài có khắc dòng chữ "Trung học Nữ sinh Bắc Kagoshima" ốp nhũ bạc.

Đầu tiên, tôi tìm đến trang của lớp 9-3. Chỉ chốc lát, tôi đã thấy hai trang liền kề. Trang bên trái gắn một tấm hình màu chụp chung, còn bên phải là chân dung đen trắng của từng học sinh.

Khi xưa có nhiều học sinh hơn bây giờ. Khoảng hơn bốn mươi người một lớp.

Cảnh nền của tấm hình chụp chung là một nơi bên ngoài trường. Có lẽ là bờ sông vắt ngang đồi của thị trấn. Mọi người đang mặc đồng phục đông. Họ đều cười, nhưng đã thấy có sự căng thẳng rõ rệt.

Mẹ tôi ... Mẹ Paru của tôi ... Mẹ ở đâu? Nếu chỉ nhìn hình ảnh sẽ không dễ tìm ra, tôi đành dò theo những cái tên bên dưới.

Đây rồi. Là tấm này.

"Mẹ ..." Tiếng gọi bất giác buột ra khỏi miệng tôi.

Hàng số hai, thứ năm từ phải sang. Mẹ mặc áo khoác xanh biển hệt như đồng phục nữ sinh hiện giờ, kẹp chiếc kẹp tóc màu trắng và đang mỉm cười. Nhưng khuôn mặt cũng khá căng thẳng.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy hình mẹ thời trung học. Tôi nhận ra trông mẹ trẻ thế nào, hay phải nói là trông ngô nghê thế nào. Xét theo tuổi, dễ thấy được rằng mẹ và dì Yuihan có gương mặt khá giống nhau.

"Em tìm ra chưa?" Cô Shinoda đột ngột cất tiếng hỏi.

Vẫn không ngẩng đầu lên, tôi chỉ trả lời "Dạ." một tiếng rồi tiếp tục kiểm tra từng cái tên bên dưới. Tôi muốn dò thử xem có người nào họ Minatozaki không. Nhưng ...

Chẳng có lý do nào để tên cô gái này xuất hiện trong kỷ yếu. Minatozaki đã chết vào mùa xuân cùng năm, và mãi đến sau này trường mới làm kỷ yếu. Vì thế tên cô ta không thể xuất hiện được.

"Mẹ em học lớp nào?"

Người thủ thư lại hỏi. Giọng cô thân thiện hơn khi nãy. Tôi quay người sang, ngạc nhiên vì thấy cô đã rời quầy và đến đứng cạnh mình.

"Em nghe nói cũng là lớp 9-3 ạ."

Chân mày cô cau lại. "Cái gì?" Cô Shinoda đặt tay lên cạnh bàn rồi cuối xuống nhìn cuốn kỷ yếu. "Người nào là mẹ em?"

"Đây ạ."

Tôi chỉ vào hình bà trong bức ảnh. "Để xem." Cô nâng kính lên cao rồi cúi xuống nhìn cuốn kỷ yếu. "À, Paru phải không? Yokoyama Paru."

"Vâng. À mà ... cô biết mẹ em ạ?"

"Ừ. Thì tôi cũng có biết."

Cô Shinoda lảng tránh câu hỏi của tôi rồi rời khỏi bàn. Nhận ra tôi đang dõi theo, cô đưa tay bới lên mái tóc ngắn mượt mà được chải chuốt gọn gàng. "Con gái của Paruru. Tôi đã không nhận ra ..."

"Mẹ đã mất mười lăm năm trước, ngay sau khi hạ sinh em."

"Ồ, tức là ... À, phải rồi. Ra vậy."

Tôi cố nhịn xuống ý định hỏi cô đang nghĩ gì, rồi lại nhìn xuống cuốn kỷ yếu trên bàn.

Hàng số hai, thứ năm từ phải sang. Tôi nhìn gương mặt mẹ, mỉm cười dù có đang căng thẳng, rồi nhìn những bạn học xung quanh. Và ...

Cái gì đây ...? Tôi phát hiện ra một điều và phải chớp mắt vài lần. Nhận thấy mình đang nửa đứng nửa ngồi tì lên cạnh bàn, tôi ngồi hẳn xuống ghế để nhìn kỹ hơn. Đúng lúc đó ...

"Hóa ra cậu ở đây, Miyawaki."

Cánh cửa thư viện bật mở tung cùng với bóng một học sinh chạy vào, đúng lúc tiếng chuông hết tiết thứ năm vang lên. Tôi biết cô gái này. Là Muto Tomu, cô nàng hay đi cùng bọn với Takeuchi Miyu (trước vụ tai nạn khủng khiếp hồi cuối tháng Năm) và Shiroma Miru, nhưng tôi chưa bao giờ trò chuyện cùng cậu ta.

"Cô Bae đang tìm cậu đấy Miyawaki. Cô bảo cậu đến phòng giáo vụ gấp. Ngay bây giờ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top