Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

7-7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau, thứ Bảy ngày 6 tháng Sáu. Tôi nghỉ học để đến bệnh viện. Nếu là bình thường, hẳn là đã đi gặp chị Sashihara. Nhưng ...

Ngay lúc này đây, tang lễ của chị đang diễn ra ở đâu đó trong thị trấn. Tôi nghĩ thế trên đường tới khoa hô hấp ở khu ngoại trú. Bác sĩ điều trị đứng tuổi xác nhận bằng giọng chắc nịch. "Với tình trạng này, cháu sẽ không sao." Khám xong, tôi một mình sang khu nội trú.

Dù chỉ một lần, tôi cũng muốn tận mắt quan sát hiện trường vụ tai nạn đã khiến người chị mà tôi yêu quý phải thiệt mạng.

Đúng như lời viên thám tử. "thang máy nội bộ" nằm ở vị trí rất khó tìm, tận sâu trong phần nhà cũ nhằng nhịt phức tạp của khu nội trú. Mất một lúc tôi cũng tìm được đường tới đó, nhưng thang máy đã bị niêm phong, vài dải băng vàng của cảnh sát chăng ngang trước cửa.

Tại sao hôm đó chị Sashihara, một y tá mới vào làm, lại dùng cái thang máy mà đến nhân viên bệnh viện cũng ít khi dùng? Có khi nào chị ấy vẫn hay dùng nó? Hay chỉ nhất thời đi vào? Hiện giờ, những điều này vẫn chưa được làm sáng tỏ.

Tôi lên sân thượng bằng thang máy khác.

Thời tiết khá ẩm ướt, trên trời điểm vài gợn mây và không có gió.

Tôi bước từ đầu này đến đầu kia sân thượng, cảm giác như sẽ có tiếng gọi "Chuyện gì thế, Cô Bé Kinh Dị?" bất cứ lúc nào. Rồi tôi dừng chân, lấy khăn lau mồ hôi trên mặt.

Hay có lẽ là nước mắt?

"Tại sao chứ, chị Sasshi?" Tôi lẩm bẩm trong vô thức. Ngực tôi như thắt lại trước sức nặng vừa ập đến của thứ hiện thực trống rỗng mang tên "cái chết".

Chầm chậm điều hòa lại hơi thở, tôi tựa vào hàng rào rồi nhìn ra quang cảnh thị trấn Kagoshima. Tôi nhớ lại khi còn phải điều trị, dì Yuihan có vào thăm đã chỉ cho tôi xem quang cảnh thị trấn nhìn từ cửa sổ phòng bệnh. Những rặng núi trải dài phía xa. Con sông Kagoshima chảy ngang qua thị trấn. Bên kia bờ là sân tập thể thao của trường Bắc Kago ...

Ngày hôm qua, khi quay lại trường, điều đầu tiên tôi làm là tìm đến Goto Moe hỏi chuyện.

"Mọi người đã đi đâu vào tiết chủ nhiệm bù?"

Tôi vào thẳng vấn đề, hỏi ngay luôn điều vẫn cứ lẩn quẩn trong đầu cả ngày hôm trước. Nhưng cậu ta lại trả lời chẳng mấy rõ ràng.

"Bọn tớ đến Khu T."

"Khu T? Khu phòng học chuyên biệt ấy hả?"

"Ở đó có một phòng học cho phép học sinh sử dụng. Bọn tớ đến đó và ... bàn bạc vài việc."

Bàn việc? Việc gì mới được chứ? Tôi không khỏi thắc mắc.

"Nghe nói Iwatate Saho được chọn là cán sự lớp mới."

"Ừm đúng rồi."

"Mọi người bỏ phiếu hay sao vậy?"

"Saho được đề cử. Dù gì cậu ấy cũng là Trưởng Ban Đối sách ..."

"Trưởng ban đối sách?" Tôi chưa từng nghe nói đến chức vụ này. "Là làm gì vậy?"

"À ừ ... Để xem, chỉ là ..." Goto Moe ngập ngừng, chừng như không biết giải thích với tôi thế nào. "Lớp mình có vị trí như vậy. Khi cả lớp gặp vấn đề gì, Ban Đối sách sẽ họp bàn và phải có nhiệm vụ đề xuất ra hướng giải quyết cho mọi người. Saho là Trưởng Ban, ngoài ra còn có Tomu và Miru cùng nằm trong Ban Đối sách. Juri cũng làm công việc đó, nhưng ..."

Lời giải thích có vẻ khá mơ hồ. Nhưng dù sao cũng giải đáp được vài thắc mắc trước giờ của tôi. Chỉ là cái cách Goto Moe loay hoay tìm cách trả lời khá buồn cười. 

Muốn chọc ghẹo cô nàng dễ mắc cỡ này một chút, tôi bảo, "Có vẻ hôm nay cô Yokoyama lại nghỉ." rồi cố tình thở dài. Ngay lập tức, gương mặt của Goto Moe đột ngột biến sắc.

Tên nhóc này thật sự quá dễ đoán. Hay có thể là cậu ta quá mức ngây thơ? Tôi cũng không rõ. Nhiều lúc cậu ta khiến tôi chỉ muốn xoa đầu rồi hỏi, "Nè nhóc con. Cậu có thấy ổn không đó?"

Nhưng chuyện cô Yokoyama vắng mặt là thật. Không chỉ mình cô, Sana cũng không đến trường cả ngày hôm qua.

Còn hôm nay, lại có thêm một nhân vật nữa vắng mặt ở lớp 9-3, là Motomura Aoi. Tôi nhớ vào ngày đầu tiên mình đến trường thì Motomura Aoi (cùng với Iwatate Saho) cũng nghỉ học. Nghe bảo sức khỏe cậu ta không được tốt lắm, dù có đến trường thì cũng không thể nào tham gia lớp Thể dục được mà chỉ có thể ngồi ngoài kiến tập.

Thời gian vừa rồi, vì vừa phẫu thuật nên tôi cũng không thể tham gia lớp Thể dục. Phải rồi. Tôi đã phải ngồi kiến tập giờ Thể dục trên cùng một băng ghế với cô nàng này hơn cả tháng qua.

Đằng nào thì cái cô nàng ấy cũng tẻ nhạt và khó gần. Nên dù có cùng ngồi ngoài thì tôi cũng chưa hề nói chuyện với cậu ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top