Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

7-8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chẳng còn tâm trạng đi loanh quanh sau buổi khám, tôi về thẳng nhà.

Nghĩ lại thì, đã hơn hai tuần nay tôi chưa liên lạc với bố ở Ấn Độ. Chắc là đêm nay hay mai tôi phải gọi thôi. Khi ấy tôi sẽ thông báo tình hình ở đây, nhân tiện hỏi bố về cái chết của mẹ mười lăm năm trước. Tôi ngẫm nghĩ và tưởng tượng ra khá nhiều điều.

Khoảng hai giờ chiều, tôi về đến nhà ông bà ngoại. Khi cổng chính ngôi nhà hiện ra trước mắt cũng là lúc tôi bắt gặp một bóng người quen thuộc.

Một học sinh mặc đồng phục mùa hè trường Trung học Nữ sinh Bắc Kago đang đi đi lại lại trước cổng nhà tôi. Trông có vẻ khá lo lắng. Chốc chốc cậu ta còn nhón chân ngó trộm vào trong nhà, rồi ngước mặt lên trời, sau lại cuối đầu xuống đất. Chẳng cần nhìn đến lần thứ hai tôi cũng đoán ra được cậu ta là ai.

"Cậu đang làm gì ở nhà tôi thế?" Tôi hắng giọng, làm cậu ta bất ngờ đến độ giật thót nhảy dựng lên. Cậu ta hoảng hốt quay sang nhìn tôi, rồi lại nhìn lảng sang hướng khác vì xấu hổ. Khi cậu ta định lẳng lặng bỏ đi, tôi nghiêm giọng chặn lại. "Khoan đã. Chuyện gì vậy? Cậu có lý do mới đến đây, phải không?"

Là Goto Moe.

Rốt cuộc tên nhóc con đó cũng không bỏ chạy. Nhưng cả khi tôi tiến đến gần, Goto Moe vẫn không nhìn thẳng vào mắt tôi. Mặt cuối gằm xuống đất, cậu ta bồn chồn run rẩy và chẳng nói lời nào.

Tiến đến gần hơn. Cho đến khi mặt đối mặt. "Lý do của cậu là gì, Goto Moe?" Tôi gằn giọng.

"Tớ chỉ ... thấy lo ..." Cuối cùng thì cậu ta cũng chịu mở miệng. "Nhà tớ ở gần đây, cũng trong khu phố này. Vậy nên, tớ định ..."

"Thấy lo?" Tôi giả vờ ra chiều khó hiểu. "Điều gì khiến cậu cảm thấy lo lắng cho tớ?"

"À ... ừm." Cau cặp chân mày thanh tú, Goto Moe thấp giọng, chắc là vì bối rối. "Hôm nay cậu lại nghỉ học mà, Sakura!"

"Buổi sáng tớ phải đến bệnh viện để kiểm tra."

"À, nhưng mà ... Sakura ... Ừm ..."

"Cậu định đứng đây lắp bắp đến bao giờ?" Tôi vỗ vai mời cậu ta vào nhà, giọng thản nhiên. "Vào trong đi."

"Sao cơ? À ... vậy chỉ phiền cậu chút thôi ..." Goto Moe vội vàng nhận lời, bộ dạng mừng như sắp phát khóc đến nơi.

Hình như bà ngoại Mayuyu đi vắng. Tôi không thấy chiếc Cedric đen của bà trong ga ra lối vào. Chắc ông ngoại Yukirin cũng đi cùng bà. Tôi nghĩ là dì Yuihan đang ở thư phòng sau nhà, nhưng cũng không có ý định cất tiếng gọi.

Tôi đưa Goto Moe vòng ra sân sau, nơi có dãy hành lang, vì biết cánh cửa kính dẫn vào đó ban ngày không khóa. Thế này mà ở Tokyo thì phải gọi là siêu bất cẩn. Không. Có thể là do ở vùng quê Kagoshima này khá thanh bình.

Bọn tôi ngồi cạnh nhau trên thêm hành lang. Goto Moe, lúc này xem chừng đã quyết định xong, mở lời. "Từ khi chuyển đến Bắc Kago, hẳn Sakura đã nghĩ rằng có rất nhiều thứ kỳ quặc ở đây nhỉ?"

"Thế cậu có định giải thích cho tớ không?" Tôi hỏi lại, khiến cậu ta cứng họng.

"À ừ .. tớ ..."

"Biết mà." Tôi trừng mắt nhìn cậu ta. "Rốt cuộc thì mọi người đang giấu giếm bí mật khủng khiếp gì vậy?"

"Chuyện đó ..." Goto Moe lại ngừng lời, rồi trầm mặc một lúc. "Xin lỗi cậu, Sakura. Bây giờ tớ không thể nói được. Chỉ là ..."

"Chỉ là cái gì?"

"Sắp tới sẽ có chuyện diễn ra khiến cậu cảm thấy vô cùng khó chịu. Thực sự nói ra nhiêu đây cũng đã là rất xấu. Chỉ là ... Tớ không thể để mặc cậu thế này mà không lên tiếng được."

"Ý cậu là sao?"

"Cả lớp đã bàn bạc xong trong cuộc họp hai hôm trước rồi. Vì vậy ..."

"Là vào giờ chủ nhiệm bù tiết thứ sáu của hai ngày trước ấy hả? Khi đó tớ phải nói chuyện với cảnh sát. Rồi mọi người bỏ sang phòng học đặc biệt ở Khu T để họp? Trong lúc ... không có mặt tớ?"

"Ừ." Goto Moe gật đầu với vẻ áy náy. "Bọn tớ biết cậu sẽ đến muộn vì phải giải quyết chuyện với phía cảnh sát, thế là ý tưởng đó được đề ra. Saho và Tomu cùng một số người nữa, bọn họ bảo rằng cần phải nói chuyện khi cậu đi vắng. Và bọn tớ nên đến nơi khác để không gặp phải rắc rối khi cậu trở về giữa chừng ..."

"Vậy à."

Có nghĩa là Cô Chủ nhiệm Bae (và cũng có thể là cả Cô Phó chủ nhiệm Yokoyama nữa) cũng đồng tình với kế hoạch này. Rốt cuộc là bọn họ đang làm cái quái gì vậy?

"Và ...?"

"Xin lỗi cậu, Sakura ... Tớ không thể nói gì thêm nữa." Goto Moe cuối đầu, yếu ớt thở dài. "Nhưng ngay cả khi có chuyện tồi tệ xảy ra, bọn tớ muốn cậu phải chấp nhận nó."

"Cậu nói thế mà nghe cho được hả Moe?"

"Tớ chỉ muốn nói, việc này là tốt cho mọi người. Vì lợi ích của tất cả mọi người. Xin cậu đấy ..."

"Lợi ích của tất cả mọi người?" Tôi chợt nhớ đến vài từ mấu chốt. "Vậy ra đó là quyết định của cả lớp mà tớ buộc phải tuân theo?"

"Ừ."

"Hừm ... Chuyện gì đây?"

Tôi đứng dậy khỏi thềm hành lang, vươn vai nhìn lên khoảng trời âm u đầy mây đen trước mặt. Ngay lúc này đây thì tôi có thể chấp nhận lời động viên "Vui lên! Vui lên!" của con chim nhồng Yui ồn ào đấy. Nhưng nó lại đang chọn cách nằm im trong lồng.

"Thôi được rồi. Nếu đã thế thì tớ cũng không ép cậu nói gì thêm đâu." Quay sang nhìn Goto Moe, tôi thấp giọng. "Nhưng tớ nhờ cậu một việc, được không?"

"Việc gì? Cậu cứ nói đi."

"Tớ muốn một bảng danh sách lớp."

Goto Moe có phần bất ngờ, nhưng cậu ta cũng nhanh chóng gật đầu. "Tưởng gì. Chuyện nhỏ ấy mà." Rồi cậu ta thắc mắc. "Cậu chưa từng được nhận danh sách lớp à?"

"Ừ."

"Nếu vậy lẽ ra cậu không cần nhờ đến tớ. Cậu chỉ ..."

"Nghe này, nhóc." Tôi ngắt lời cậu ta. "Tớ tự biết lo thân. Và tớ cũng có những vấn đề nhạy cảm cần tránh. Vậy nên ..."

Goto Moe đang định đáp lại thì một giai điệu tử nhẹ nhàng vang lên trong chiếc cặp để trên đùi cậu ta. Cậu thốt lên một tiếng ngạc nhiên rồi rút ra một chiếc di động màu bạc thanh lịch.

"Tớ không biết là cậu cũng có di động đấy."

"Ừ. Cơ mà tớ cũng không thường dùng lắm." Goto Moe bẽn lẽn cười nhẹ với tôi rồi đưa điện thoại lên tai, ấn nút nhận cuộc gọi.

Được một lúc, cậu ta đứng bật dậy hét toáng lên "Sao cơ ?!" đầy sửng sốt.

Không biết đã xảy ra chuyện gì. Sắc mặt Goto Moe tái nhợt, tay cầm điện thoại áp lên tai ban nãy cũng buông thõng xuống bên hông. Cuối cùng ...

"Juri gọi ..." Cô nhóc xoay sang nhìn tôi, đôi mắt vô hồn bàng hoàng, thì thầm. Giọng cậu nhỏ và vỡ vụn, như thể có thứ gì đó đè nghiến xuống cậu ta. "Aoi mất rồi. Bị suy tim khi đang ở nhà."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top