Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

8-11.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chắc chắn phải có người nhận ra "Minatozaki" đó chứ.

Không phải sao? Dù sao thì với suy nghĩ này, chứng tỏ tôi vẫn chưa thể bỏ được "lối suy nghĩ thông thường".

"Có nhiều sự chỉnh sửa và biến đổi, nên tôi nghĩ không có gì lạ nếu đó chính là Minatozaki." Sana ngắt lời tôi. "Nhưng nghe nói, chuyện diễn ra hai mươi ba năm trước không phải như vậy."

"Thế người ấy là ai?"

"Em gái của Minatozaki. Cô bé đó kém một tuổi, và đã mất cùng cậu ta trong cùng một tai nạn. Nên đúng lúc ấy, cô bé sẽ lên lớp Chín."

"Em gái của Minatozaki ... Ra vậy." Tôi lẩm bẩm rồi tự thống kê lại thông tin. "Tức là suốt năm đó, không một ai - kể cả thầy cô lẫn bạn học - nhận ra có một học sinh đã chết từ năm ngoái đang ở trong lớp, và họ xem người ấy là có thật."

"Chính xác." Sana gật đầu, thở dài rồi nhắm nghiền mắt phải, biểu hiện của sự mệt mỏi. Một lúc sau, cô bỗng lẩm bẩm. "À phải rồi. Nhưng ... Dù có giải thích thế nào thì, nghĩ kỹ lại, câu chuyện này vẫn thật khó nắm bắt."

"Tại sao?"

"À ..." Cô dừng lại chốc lát, rồi nói liền một mạch. "Trong một năm đầu 'nó' xảy ra, hiển nhiên đã có nhiều người chết. Nhưng người ta bảo rằng, ký ức của mọi người về những sự kiện đã diễn ra bị quên lãng dần. Đặc biệt về 'người dư ra' trong lớp. Dù rằng mỗi người mỗi khác, và cũng có người quên ngay, nhưng các ký ức sẽ dần phai nhòa đi trong từng trường hợp. Cho đến khi ..."

"Họ quên đi hẳn?"

"Tôi có nghe một ví dụ như thế này. Giả sử đê bị vỡ khiến nước sông tràn vào thị trấn, và rồi nước rút đi. Điều hiển nhiên là đã có một trận lụt, nhưng sau cơn lũ thì ký ức về đồ đạc bị ngập và hư hỏng của mọi người cũng trở nên mơ hồ. Trường hợp này cũng vậy, giống như là họ tự nhiên quên đi chứ chẳng hề bị ép buộc. Chuyện hai mươi ba năm trước nghe thật xa xăm vì lúc đó chúng ta chưa ra đời. Xét cho cùng, đây vẫn là một khoảng thời gian không dài. Nhưng một khi ký ức của những người liên quan mất đi, nó sẽ như cậu nói, Sakura à. Nó trở thành một truyền thuyết vô căn cứ."

Nói đoạn, khóe môi Sana khẽ dãn ra. Nhưng biểu hiện đó cũng bay biến đi ngay tức thì.

"Đến tận cuối năm lớp Tám, tôi cũng chỉ nghe được loáng thoáng về những lời đồn. Sau khi phân lớp vào lớp Chín, người ta đã lập ngay một buổi họp. Một học sinh của lớp 9-3 khóa trước cũng đến dự. Dạng như gửi gắm lại 'kinh nghiệm'. Đó cũng là lần đầu tiên tôi biết được sự thật về 'truyền thuyết' này."

Dù ngữ điệu đều đều vô cảm chẳng hề thay đổi, nghe đến đây tôi có thể cảm nhận được tâm trạng cô đã chìm trong hỗn loạn.

"Khi nghe họ giải thích, tôi nhận ra đây không phải một trò nói dối hay đùa cợt, và chúng tôi nên nghiêm túc nghe theo. Dù vậy, trong tiềm thức, tôi vẫn chưa thực sự tin. Còn những người khác, một số tin theo, một số lại tỏ ra ngờ vực ..."

Một giai điệu nhẹ nhàng vang lên trong phòng, phát ra từ chiếc đồng hồ hình ô van treo trên ti vi. 6 giờ chiều. Đã muộn thế rồi sao?

Sẽ không ngạc nhiên khi tôi nhận được cuộc gọi từ bà ngoại Mayuyu đang lo lắng.

"Sakura, cháu đang ở đâu? Mọi chuyện có ổn không?"

Máy móc đáng ghét.

Tôi bỗng nhớ đến câu nói hôm ấy của Sana.

Ở đâu cũng liên lạc được, cũng  tóm được.

Tôi lần tay tắt chiếc điện thoại trong túi áo.

"Nhìn chung thì chúng ta đã khái quát xong vấn đề rồi đấy." Sana bảo, rồi tựa cằm lên hai tay. "Cậu có muốn nghe tiếp?"

"À ừ. Chắc là ..."

Sao lại không chứ? Thôi nào ...

"Cậu sẽ kể tiếp?" Tôi hỏi, ưỡn thẳng lưng lần nữa. "Sana ...?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top