Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

8-8.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một sự dàn xếp?

Cụm từ đó gợi lại cho tôi một điều.

Phải tuân theo quyết  định của cả lớp.

Quy tắc cơ bản thứ ba ở Bắc Kago mà dì Yuihan đã dạy. Cũng là điều trong thứ Năm tuần trước, khi lớp học không còn ai, cô Bae đã nói.

Chúng ta nhất định phải tuân theo quyết định của cả lớp. Được chứ?

Tôi thở dài thườn thượt, cảm thấy choáng váng. Với tay lấy lon hồng trà Sana đưa ban nãy, bật nắp. Vị trà chanh lạnh đến tê lưỡi. Tôi uống một hơi hết nửa lon.

"Nếu cứ kể ra hết mọi chuyện, e rằng sẽ không bao giờ có thể xong mất." Tôi thiểu não nhìn Sana. "Tóm lại, điều đã xảy ra với cậu từ đầu tháng Năm, đến sáng nay đã tái diễn với tớ. Nhờ tự mình nếm trải, tớ đã phần nào nắm được những chuyện đang diễn ra. Nhưng điều tớ chưa hiểu là, tại sao bọn họ lại làm thế?"

Đúng vậy. Câu hỏi tôi cần bây giờ, chính là Tại sao?

Đây không đơn giản chỉ là bắt nạt. Ngay cả Sana, người đã trực tiếp gánh chịu nó, cũng nói như vậy. Tôi đồng ý. Nhưng mặt khác thì ...

Tất cả học sinh hay thậm chí là giáo viên cùng đồng thuận đối xử với một học sinh như thể người đó "không hiện hữu". Đây không thể chỉ xem là một 'trò bắt nạt' thông thường, mà phải là một sự bắt nạt cực kỳ tàn nhẫn. Đó là lý do giọng tôi không thể kiềm lại được khi bảo "Dù thế nào thì chuyện này cũng không thể coi là tốt được."

Thế nhưng ...

Cũng không đúng khi áp đặt khái niệm của hai từ "bắt nạt" vào nó. Không hợp lý. Điều này thì tôi chắc chắn. Hẳn các thầy cô và học sinh đã không có ác ý đó. Không có sự thù hằn với đối tượng. Và bọn họ cũng không có ý định loại Sana ra khỏi cộng đồng. Tôi chỉ đoán được đến thế.

Điều họ biểu hiện ra, thay vào đó, là sự sợ hãi và khiếp đảm. Tôi cũng thấy được như thế.

Lúc trước, tôi còn nghĩ là bọn họ sợ Sana. Nhưng thực sự không phải vậy. Đó là nỗi sợ và sự khiếp đảm dành cho một thứ gì đó không thể thấy được.

"Bây giờ chắc mọi người đang loạn lên." Sana hắng giọng.

 "Loạn?"

"Miyu và mẹ cậu ấy cùng chết trong tháng Năm, nên họ chẳng thể khăng khăng là không tin được nữa. Sang tháng Sáu, lại có thêm hai cái chết. Chắc chắn nó đã bắt đầu."

Nói thế này thì tôi cũng chịu. Không thể nào hiểu nổi.

"Rốt cuộc là tại sao ..." Tôi hỏi, ngắt từng từ để hít thêm chút không khí vào phổi. "Những chuyện ấy có liên hệ giờ với nhau. Tại sao chúng lại khiến mọi người phải xem một người như 'không tồn tại'. Thật khó hiểu."

"Tại sao ư? Chắc cậu băn khoăn về chuyện này lắm nhỉ?"

"Đương nhiên rồi."

Hai cánh tay trần vì mặc đồng phục mùa hè của tôi bất giác sởn gai ốc. Mãi không lặn cho. Mà không phải chỉ bởi vì điều hòa quá lạnh.

"Cậu còn nhớ 'Câu chuyện về Minatozaki hai mươi tư năm trước' mà tôi đã kể chứ?" Sana từ tốn hỏi, đưa tay trái áp lên băng gạc phía bên mắt trái như muốn giấu nó đi.

Hai mươi tư năm trước? Vậy ra chuyện đó thực sự có liên quan.

"Tất nhiên rồi." Tôi gật đầu chắc nịch, ngồi nhoài người tới trước.

Tay vẫn đặt trên băng mắt, Sana khẽ khàng kể lại câu chuyện.

"Minatozaki, học sinh nổi tiếng ở lớp 9-3, đột ngột qua đời. Và mọi người thì cứ vờ như 'Minatozaki còn sống'. Rồi đến ngày tốt nghiệp, hình ảnh của Minatozaki, người lẽ ra đã không thể có mặt, lại xuất hiện trong bức ảnh chụp chung cả lớp. Tôi nhớ mình đã kể cho cậu đến đây, nhỉ?"

"Ừm."

"Và cậu vẫn chưa được nghe phần còn lại?"

"Chẳng ai chịu kể hết."

"Vậy bây giờ, tôi sẽ kể tiếp." Sana liếm môi. "Chuyện xảy ra hai mươi tư năm trước chỉ là sự 'khởi đầu'. Rồi kể từ đó, lớp 9-3 của trường Trung học Nữ sinh Bắc Kago bị cuốn dần đến với 'cái chết'."

"Gần với cái chết ...?"

Vào ngày đầu tiên tôi đến trường, Sana cũng đã đề cập đến vấn đề tương tự, khi chúng tôi cùng nhau nói chuyện trên sân thượng Khu C. Tôi vẫn còn nhớ rất rõ.

Lớp 9-3 là nơi gần với 'cái chết' hơn cả. Hơn mọi lớp học khác. Hơn rất nhiều.

"Tớ vẫn chưa hiểu ..." Tôi hơi nghiêng đầu, co vai lại. Hai bàn tay, vì không chịu nổi khí lạnh đang dần xâm chiếm cơ thể, mà đưa lên chà xát.

"Sự cố xảy ra lần đầu tiên vào hai mươi ba năm trước, khi tất cả bạn học cùng lớp của Minatozaki đều đã tốt nghiệp. Ở lớp 9-3 những khóa tiếp theo. Sau này tình cảnh cũng lặp lại, nhưng không đều đặn theo từng năm. Có lẽ khoảng hai năm một lần."

"Và cái 'sự cố' đó là ..."

"Tôi sẽ kể như thể mình tận mắt chứng kiến. Nhưng đừng hiểu sai nhé. Tất cả đều là nghe lại từ người khác. Nhiều năm qua, những chuyện thế này đã được rất nhiều kể lại."

Nói cách khác, đây là một truyền thống. Nhưng hiện thực lại khiến người ta chẳng thể nhìn nhận đơn giản như vậy nữa.

Gật đầu thành thật, mắt tôi dán vào đôi môi xinh xắn đang mấp máy của Sana.

"Học sinh có những cách riêng để lưu truyền câu chuyện, tách biệt với giáo viên. Lớp 9-3 khóa trước sẽ kể lại với lớp 9-3 khóa sau. Đó cũng là cách giúp tôi nắm bắt hầu hết các thông tin trên. Dù câu chuyện có lan sang lớp khác hay năm học khác như một lời đồn thổi, về cơ bản thì nó vẫn là một bí mật mà chỉ những thành viên thực sự của lớp 9-3 mới có thể hiểu được. Và họ thì nhất quyết không kể cho ai khác."

"Thôi nào Sana ..." Tôi chà tay. Cơn gai ốc vẫn chưa chịu biến đi. "Rốt cuộc thì nó là gì?"

"Có một hiện tượng bí ẩn xảy ra ở lớp 9-3 vào hai mươi ba năm trước." Sana nói hết câu thì bỗng ngừng lại, khiến tôi phải nín thở. "Khi chuyện đó diễn ra, ý tôi là, khi nó bắt đầu, mỗi tháng trong lớp sẽ có ít nhất một người chết. Đôi lúc là học sinh, đôi lúc là người thân của họ. Nguyên nhân tử vong có thể  là tai nạn, bệnh tật, tự sát, hay bị cuốn vào sự cố nào đó. Nhiều người bảo đó là do một lời nguyền."

Một lời nguyền ...

"Lời nguyền ở lớp 9-3?"

"Là chuyện gì?" Tôi không khỏi thắc mắc. "Hiện tượng bí ẩn mà cậu đề cập từ đầu. Nó là gì?"

"À." Sana cuối cùng cũng buông tay khỏi băng mắt mà trả lời. "Số lượng người trong lớp sẽ thêm một. Không ai nhận ra người được thêm vào. Sẽ có một người 'dư ra' mà không thể biết đó là ai."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top