Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

8-9.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Dư ra một người?" Chưa hiểu rõ, tôi phải lặp lại lời Sana. "Vậy mọi người phải ..."

"Tôi đã nói rồi. Chẳng thể biết được ai là người dư ra." Sana trả lời, biểu cảm vẫn không thay đổi. "Lần đầu tiên nó diễn ra vào hai mươi ba năm trước, tháng Tư năm 1975. Khi năm học mới bắt đầu, người ta nhận ra lớp bị thiếu đi một bàn học. Họ nghĩ là đã xếp đủ bàn ghế cho các lớp năm đó. Vậy mà khi bắt đầu vào học, một học sinh lại không có bàn."

"Nguyên nhân là do sỉ số lớp tăng lên?"

"Đúng thế. Nhưng chẳng thể biết được ai là người 'tăng thêm'. Dù tra hỏi hết thảy, cũng không ai nhận, và cũng chẳng ai biết."

"Dù là vậy ..." Chưa thể nắm bắt được vấn đề, tôi ngắt lời cô. "Chẳng phải ta có thể kiểm tra được bằng danh sách lớp hay học bạ sao?"

"Không thể. Dù cho họ có kiểm tra thế nào, danh sách lớp hay thông tin lưu trữ, mọi thứ đều trùng khớp. Nói đúng hơn, họ không thể xác định thông tin có đúng hay không. Vì chúng đã thay đổi, tỉ như bị chỉnh sửa lại. Vậy nên họ chẳng tìm được gì. Và cuối cùng thì vẫn thiếu một chiếc bàn."

"Chỉnh sửa? Có người tráo bản lưu trữ chăng?"

"Chỉnh sửa chỉ là cách nói bóng gió. Không chỉ có các thông tin lưu trữ, mà đến cả ký ức của mọi người cũng bị thay đổi."

"Cá-cái gì?"

"Cậu không tin điều đó?"

"Hừm ... Không."

"Nhưng hiển nhiên thì nó vẫn là sự thật."

Sana trả lời, lộ rõ nét bối rối vì không biết phải giải thích ra sao. "Đây không phải là điều một người có thể làm được. Nó là một 'hiện tượng'. Ít nhất thì có một người đã nói với tôi như thế."

"Một hiện tượng ..."

Trời ạ! Khó khăn tôi mới có thể hiểu được điều cô đang nói.

Chỉnh sửa thông tin? Biến đổi ký ức con người? Những chuyện đó thật là ...

Khi có người chết, phải làm đám tang.

Không hiểu sao, đột nhiên giọng nói khàn đặc của ông ngoại Yukirin vang lên bên tai tôi. Cùng với nó là một tiếng ồn trầm thấp kỳ dị Rừmmmmmm ... như muốn ngắt lời ông.

T-ta ... ta không muốn dự thêm một đám tang nào nữa.

"Thoạt tiên, họ chỉ nghĩ rằng có người đã tính nhầm. Tìm thêm một bộ bàn ghế khác rồi nhanh chóng quên nó đi. Cũng là chuyện dễ hiểu nhỉ? Đây đâu phải là chuyện diễn ra thường ngày. Làm gì có thêm một học sinh mà chẳng ai biết tại sao chứ. Họ đã không nhìn nhận nghiêm túc sự việc đó. Thế rồi ..."

Con mắt phải không bị che đi bởi miếng băng gạc của Sana khẽ khép rồi lại mở.

"Như tôi đã nói, bắt đầu từ tháng Tư, cứ mỗi tháng thì sẽ có ít nhất một người liên hệ đến lớp phải chết. Đó là sự thật không thể chối bỏ."

"Cứ mỗi tháng? Cho đến hết năm?"

"Chỉ trong năm 1975 đã có đến 12 học sinh và 9 người thân tử vong. Một con số chẳng hề bình thường."

"Ừ." Tôi không thể phủ nhận. "Nếu đây là sự thật."

Hai mươi mốt người chết trong một năm. Con số ấy nhất định không ổn.

Sana lại khẽ nhẩm rồi mở mắt, và tiếp tục. "Điều tương tự lại xảy ra trong năm kế. Năm học mới bắt đầu, lớp lại thiếu mất một bàn, và mỗi tháng thì lại có người chết. Đến lúc ấy, những người trong cuộc mới nhận ra chuyện này chẳng hề bình thường. Vài người còn bảo bọn họ đã bị nguyền rủa ..."

Một lời nguyền ...

Lời nguyền ở lớp 9-3.

"Nếu đó là 'lời nguyền' thì ai đã tạo ra nó?"

"Là lời nguyền của Minatozaki." Sana thản nhiên trả lời câu hỏi của tôi. "Minatozaki - người đã chết hai mươi tư năm về trước."

"Tại sao Minatozaki lại nguyền rủa họ?" Tôi hỏi dồn. "Cậu ta đâu có bị đối xử tệ bạc trong lớp hay gì chứ? Chẳng phải ai nấy đều rất đau buồn vì sự ra đi của người học sinh hoàn hảo ấy ư? Vậy mà Minatozaki lại nguyền rủa bọn họ?"

"Kỳ lạ, đúng không? Tôi nghĩ vậy. Đó là lý do có người nói với tôi, chuyện này khác với những lời nguyền."

"Người đó là ai vậy?"

Sana không thèm trả lời câu hỏi của tôi mà chỉ nói tiếp. "Thế rồi ..."

"Khoan đã." Tôi ngăn cô lại, đặt ngón tay cái lên thái dương xoa xoa. "Cho tớ chút thời gian sắp xếp lại những chuyện này đã. Hai mươi tư năm trước, Minatozaki lớp 9-3 qua đời. Kể từ năm sau đó có 'một người dư ra' trong lớp, nhưng không ai biết đó là người nào. Từ đó trở đi, mỗi tháng lại có ít nhất học sinh hoặc người thân của họ phải chết. Rốt cuộc chúng ta phải xâu chuỗi những sự kiện này như thế nào đây? Tại sao lại có lại có người phải chết khi có 'một người dư ra'? Tại sao ..."

"Không thể giải thích được." Sana mệt mỏi lắc đầu. "Tôi không phải chuyên gia về lĩnh vực này. Chỉ là ... không biết nữa. Với những chuyện đã xảy ra cho đến tận bây giờ, tôi hình dung được một khuôn mẫu dựa trên trải nghiệm của mình. Tất cả những ai liên quan cũng đều biết chuyện, vì nó được kể lại qua mỗi năm."

Cô đột ngột chồm tới trước mặt tôi, hạ giọng.

"Một người dư ra đó, chính là 'kẻ đã chết'."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top