Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

9-3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mako đột nhiên gọi điện rồi bảo 'Đừng để tâm đến những thứ không tồn tại nữa. Nguy hiểm lắm.'"

Đó là khi tôi chạy lên sân thượng Khu C tìm Sana, một tuần trước khi thi giữa kỳ.

"Chắc cậu ta nghĩ sẽ giải quyết được chuyện tớ tiếp tục phá hỏng bùa chú."

"Đại khái vậy."

"Hôm ấy cậu ta còn nói rằng, đến tháng Sáu rồi cậu sẽ kể tớ nghe chuyện xảy ra vào hai mươi tư năm trước. Nhưng ngay cả khi tháng Sáu đến rồi, cậu ta cũng chẳng nói gì. Cậu ấy bảo bây giờ tình hình đã khác."

"Vì Takeuchi Miyu đã chết."

"Nhưng tại sao chứ?"

"Cậu đã tiếp xúc với tôi. Điều đó vi phạm vào 'quyết định' mà họ phải khó khăn lắm mới thực hiện được. Hiển nhiên là họ thấy hoang mang vì bùa chú không còn tác dụng. Nhưng ngộ nhỡ, đến tháng Sáu vẫn chưa có gì xảy ra bất chấp hành động của cậu thì sao?"

"Ý cậu là, nếu như không có ai chết trong tháng Năm?"

"Chính xác. Nếu thế, năm nay rốt cuộc lại là 'năm không phát sinh'. Cũng không cần phải giữ 'bùa thế chỗ' nữa. Điều đó khiến họ ngập ngừng."

"Tớ hiểu rồi."

Nếu như không có tai nạn nào xảy ra, họ sẽ chẳng cần phải gượng gạo giữ bí mật với tôi nữa. Mọi người có thể yên tâm giải thích sự tình. Lúc ấy "đối sách" kỳ quặc rằng phải xem một thành viên trong lớp như người vô hình cũng không còn cần thiết nữa.

"Khi Miyu và mẹ cậu ấy qua đời cùng lúc, dự đoán kia trở thành sự thật. Mọi người nhận ra năm nay chính là 'năm phát sinh' và tai họa đang diễn ra. Thế nên ..."

Nên Kojima Mako đã không giữ lời hứa của mình với tôi. "Bây giờ tình hình đã khác. Mọi chuyện đã thay đổi. Không còn như khi tớ hứa với cậu lúc trước nữa ..."

Xếp những mảnh ghép quá khứ lại với nhau, tất thảy những lạ lùng và nghi hoặc trong tôi đều được giải tỏa. Nhưng ...

"Sana này! Tớ hỏi chuyện này hơi vô duyên một chút nhé ..." Là một vấn đề nhỏ khiến tôi luôn bận tâm từ lúc trò chuyện với Sana lần đầu tiên ở trường. "Bảng tên của cậu ...?"

"Hả?"

"Trông nó bẩn và tàn tạ quá. Tại sao vậy?"

"Ái chà! Trông tôi giống một con ma đeo bảng tên cũ lắm sao?" Gương mặt cô dịu đi cùng lời đùa. "Có một sự cố nhỏ. Tôi vô tình đánh rơi bảng tên vào máy giặt khiến nó nhàu nát thế này. Tìm một cái mới thì sẽ rất phiền phức. Thế nên ..."

Chỉ vậy thôi sao? Thái độ hiển nhiên của cô khiến tôi không khỏi chưng hửng. Cố để không bị choáng, tôi hỏi một câu hỏi khác. "Còn bàn ghế của cậu? Nó là bộ cũ nhất lớp, hoàn toàn lạc loài so với cả phòng học. Có lý do gì không?"

"À, chuyện đó ..." Lần này thì Sana nghiêm túc trả lời. "Đó là một phần của 'thông lệ'. Học sinh 'không tồn tại' sẽ bị giao cho một bộ bàn ghế như vậy. Phòng học bỏ hoang ở tầng hai Khu O còn rất nhiều bàn ghế cũ. Họ đã đến đó và mang một bộ về. Có lẽ nó có ý nghĩa nhất định trong tỉ lệ thành công của bùa chú."

"Ra thế. Cậu biết không Sana, tớ đã thấy những vết rạch trên bàn của cậu."

"Cậu đã làm gì?"

"Dòng chữ 'Kẻ đã chết là ai?' là do cậu viết, phải không?"

"Tôi viết đấy?" Sana cuối gằm mặt, gật đầu. "Tôi biết chắc bản thân mình không phải là 'kẻ đã chết'. Vậy thì kẻ đó là ai trong lớp? Khó mà không dằn vặt vì điều này ..."

"À nhưng mà ..." Một câu hỏi có phần ác ý hiện lên trong đầu khiến tôi buộc miệng trước khi kịp suy nghĩ. "Cậu dám khẳng định bản thân mình không phải 'kẻ đã chết' sao?"

Sana không trả lời.

"Ban nãy, không phải cậu đã bảo 'biến đổi ký ức' ảnh hưởng đến cả 'kẻ đã chết' sao? Làm sao để biết được kẻ đó không phải là mình?"

Không biết phải trả lời ra sao, Sana chỉ im lặng. Mắt phải khẽ chớp để giấu đi sự hoang mang. Tôi tin đây là lần đầu tiên mình bắt gặp phản ứng này của cô.

"Để tôi nói ..."

Cuối cùng Sana cũng cất lời, nhưng lại thôi. Vì đúng lúc đó thì cửa phòng bật mở, mẹ cô bước vào. Nghệ nhân làm búp bê của Studio M - bà Momo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top