Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

9-5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi sánh bước cùng Sana băng qua những con phố tối tăm dưới trời đêm. Sana đi bên trái, còn tôi đi bên phải.

Như vậy, con mắt thật của cô có thể thấy rõ tôi hơn. Thật là tốt!

Một làn gió nhẹ ướt mưa thổi qua, báo hiệu một mùa mây dông sắp đến. Không khí ẩm ướt luôn đem lại cảm giác u buồn. Nhưng không hiểu sao, lúc này tôi lại cảm thấy vui vui.

"Cậu vẫn luôn cư xử như thế sao?" Tôi hỏi, phá bỏ sự im lặng ngượng ngùng đang dần trở nên căng thẳng.

"Gì cơ?" Sana hờ hững hỏi lại.

"Cách cậu nói chuyện với mẹ mình. Rất tôn kính, như thể đang nói chuyện với người ngoài."

"Như thế lạ lắm ư?"

"Tớ cũng  không biết có nên gọi thế là lạ ... Chỉ là, tớ thắc mắc, không biết đây có phải cách mẹ và con gái nói chuyện với nhau không?"

"Thắc mắc? Tôi nghĩ gia đình bình thường thì sẽ khác." Phản ứng của Sana hết sức lạnh nhạt. "Người phụ nữ đó và tôi trước nay vẫn vậy. Thế còn nhà cậu? Mẹ cậu nói chuyện với cậu ra sao?"

"Tớ không có mẹ."

Do vậy, tất cả những gì tôi biết về mối quan hệ giữa mẹ và con gái, đều là những thông tin tự tìm hiểu.

"Hơ? Vậy sao ..." Cô chột dạ, ái ngại ngại nhìn tôi.

"Mẹ mất ngay sau khi sinh ra tớ. Nên trước giờ chỉ có bố và tớ. Rồi mùa xuân năm nay bố phải đi công tác nước ngoài chừng một năm. Nhà chỉ còn một mình tớ. Thành ra tớ chuyển về đây sống cùng ông bà ngoại. Cơ mà như vậy cũng thật tốt. Tự dưng số người thân của xung quanh tớ lại tăng lên."

"Ra thế." Sana rũ hàng mi dài, nhẹ giọng.

Chúng tôi lại im lặng cùng nhau sánh bước trên con đường đêm vắng vẻ.

"Mẹ và tôi không có cách nói chuyện nào khác." Cô đột ngột cất tiếng, sau khoảng thời gian chừng như là suy tư. "Bởi vì tôi cũng chỉ là một con búp bê của bà. Giống như những đứa bé trong phòng trưng bày."

Giọng Sana hoàn toàn bình thản, chẳng hề lộ ra một chút bi thương hay cô độc. Dù vậy, tôi vẫn không kiềm được mà bàng hoàng thốt lên. "Không thể! Không thể nào ... Cậu là con gái của bà ấy mà. Hơn nữa ... Cậu vẫn đang sống ..."

Cậu không phải là một con búp bê. Cậu là một cô gái tốt đẹp.

Cô ấy chẳng thể nào là một con búp bê được ...

Tôi chưa kịp hoàn thành nốt câu nói của mình, Sana đã bình thản ngắt ngang. "Đúng là tôi còn sống. Nhưng lại chẳng phải là con thật."

Tất nhiên là tôi không khỏi bối rối.

Không phải con thật.

Nghĩa đây ...

Tại sao?  Tôi muốn hỏi cô, nhưng những lời ấy lại kẹt trong cuống họng, chẳng thể phát ra. Dường như đây là điều mà người ngoài như tôi không nên xen vào. Để bầu không khí không tiếp tục rơi vào trạng thái lúng túng, tôi đành chuyển sang vấn đề của chúng ta.

"Mẹ cậu có biết về những chuyện chúng ta nói hôm nay? Những chuyện xảy ra trong lớp, hay cái cách mà mọi người đối xử với cậu, từ tháng Năm này."

"Không hề." Sana đáp lại. "Dù gì thì chúng ta cũng đâu có được kể cho người nhà. Mà dù cho có được thì, tôi cũng không nghĩ mình sẽ nói."

"Bởi mẹ sẽ giận vì những chuyện đã xảy ra sao? Những trò điên rồ mà lớp làm với cậu."

"Không biết nữa. Có thể nó sẽ khiến bà ấy bận tâm. Nhưng Momo không phải kiểu người sẽ giận đến mức đi kiến nghị với nhà trường."

"Còn việc cậu nghỉ học liên tục? Ngay hôm nay cậu cũng không đến lớp. Chẳng phải cậu đã ở nhà ư? Và bà cũng chẳng nói gì?"

"Cơ bản thì Momo là người theo chủ nghĩa không kìm kẹp. Buông thả, hay nói đúng hơn, là không màng đến. Dù sao ban ngày bà ấy cũng sẽ tự nhốt mình trong xưởng. Chỉ cần trước mặt là búp bê hay tranh vẽ thì mọi sự sẽ bị bà ấy gạt sang một bên hết."

"Vậy là bà không quan tâm ..." Tôi lén lút quan sát biểu hiện của Sana. "Ngay cả lúc này ...?"

"Lúc này? Lúc này thì sao?"

"Ý tớ là ... Hiện giờ cậu đang đi cùng một đứa bạn lần đầu đến nhà chơi, và trời thì đã tối. Vậy nên ... À ừm ..."

"Chẳng biết nữa." Cô lại thản nhiên nhún vai. "Chuyện ấy cũng  không thể khiến bà bận tâm. Bà từng bảo 'Bởi vì mẹ tin tưởng con.' Nhưng tôi không rõ là bà thật lòng hay chỉ muốn được như vậy." Cô liếc tôi rồi đảo mắt nhìn đi nơi khác. "Chỉ ... trừ một việc."

"Một việc?" Tôi thắc mắc và lại tiếp tục quan sát biểu hiện của Sana.

Cô gật đầu. "Phải rồi." Và khẽ chớp mắt, như muốn kể thêm, rồi đột nhiên lại rảo bước.

"Này Sana!" Tôi gọi giật lại. "Nghe cậu giải thích cả buổi hôm nay, tớ nghĩ mình đã nắm được khá nhiều về những bí mật của lớp 9-3. Nhưng cậu thực sự ổn chứ?"

"Ổn? Cậu đang muốn nói về chuyện gì?" Một lần nữa, Sana ném cho tôi ánh mắt hờ hững.

"Chính là, chuyện cậu trở thành bùa thế chỗ."

"Tôi cũng đâu thể làm gì khác được." Lần này, cô bước chậm lại. "Đằng nào cũng phải có một người nào đó đảm nhận vai trò này. Và ngẫu nhiên người ấy lại là tôi."

Giọng điệu không hề thay đổi. Nhưng không hiểu sao, tôi lại cảm thấy những lời nói này thật khó chấp nhận. Sana nói "đâu thể làm gì khác được" với thái độ không hẳn là muốn làm vì mọi người. Tôi cũng không cảm thấy trong hành động của cô có ý hy sinh hay cống hiến gì.

"Tức là với cậu thì ... sao cũng được?"

"Giống như cậu chưa từng mong muốn kết thân với các bạn trong lớp hay giao du cùng họ."

Có phải vì thế mà Sana sẵn sàng đến thản nhiên, đón nhận việc bị cả lớp xem như không tồn tại?

"Tiếp xúc, kết giao với người khác ... Quả thật tôi không giỏi mấy chuyện đó." Nói rồi, cô lại im lặng. "Sao nhỉ? Tôi thắc mắc tại sao những thứ ấy lại quan trọng đến mức khiến mọi người khao khát. Đôi lúc tôi nghĩ nó thực sự phiền phức. Nhưng, vấn đề lớn hơn trong chuyện này chắc là ..."

"Là ...?

"Giả sử họ không chọn tôi mà lại là một người khác để trở thành 'người không tồn tại'. Như thế tôi sẽ phải nhập bọn cùng họ và xem người kia như kẻ vô hình. Thế thì, chẳng phải tốt hơn nếu cứ để mọi người tránh xa tôi ra sao. Cậu có nghĩ thế không?"

"Ừm." Tôi chỉ biết gật đầu cho qua.

Bỗng nhiên Sana tách khỏi tôi. Tôi vội chạy theo và phát hiện ở bên tay trái, cạnh làn đường, là một sân chơi nhỏ. Sana đang chạy một mình tới đó. Bước chân như lướt đi trong gió.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top