Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

9-7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đang chìm vào giấc ngủ, bỗng nhiên tôi bị đánh thức.

Điện thoại để cạnh giường đang rung lên, nhấp nháy đèn hiệu xanh lá. Là ai vậy nhỉ? Trời đã nhá nhem tối. Phải chằng là Kojima Mako? Hay là ...

Vẫn nằm sấp, tôi trườn lên rồi với tay lấy điện thoại.

"Khỏe không?" Ngay câu đầu tiên, tôi đã rõ ai là người gọi, rồi lẩm bẩm ra chiều lơ đãng. "Chuyện gì đây?"

"Nào nào Sakura, bố đâu cần phải có chuyện mới gọi."

Bố tôi, Seto, đang gọi đến từ cái xứ nóng như thiêu như đốt. Mới đây tôi còn nghĩ là lâu rồi mình chưa gọi điện cho bố, thì bố lại gọi đúng vào cái giờ này.

"Chắc Ấn Độ lại nóng chứ gì? Bên đó tối chưa?"

"Bố vừa ăn cà ri cho bữa tối đây. Con thế nào rồi?"

"Về thể chất thì vẫn ổn."

Hẳn bố vẫn chưa biết về những cái chết gần đây của bạn học và người thân trong lớp tôi. Có lẽ tôi nên kể. Nhưng nếu vậy thì lại phải đề cập đến những điều Sana đã nói với tôi hôm nay. Và rồi ...

Sau một hồi cân nhắc, tôi nghĩ mình nên chọn cách im lặng.

Dù tôi có kể vắn tắt sự việc thì bố cũng không hiểu. Và có giải thích rõ thì hẳn sẽ tốn rất nhiều thời gian. Hơn nữa, hình như còn vướng phải cái quy tắc không được tiết lộ cho người ngoài không phải thành viên của lớp 9-3, dù đó có là người thân trong gia đình.

"Có thể cậu thực sự không nên biết chuyện."

Lần cuối tình tôi tình cờ gặp Sana trong phòng trưng bày Dưới ánh chiều tà Kago, cô đã nói như vậy.

"Nếu cậu phát hiện ra, có lẽ ..."

Ý cô là gì?

Có thể là nếu tôi chưa từng biết chuyện, khả năng thiệt mạng sẽ thấp hơn ít nhiều? Cũng là một luận điểm để xem xét. Tôi quyết định tránh những chủ đề quá phức tạp và thử dò hỏi bố dưới những góc độ khác.

"À bố này, chuyện này có thể nghe hơi lạ ..."

"Gì vậy? Con đang yêu hả con gái?"

"Dẹp đi. Làm gì có cái chuyện vớ vẩn đó."

"Ô hô! Thế thì cho bố xin lỗi."

"Con muốn hỏi, mẹ có bao giờ nhắc đến thời trung học không?"

"Chuyện gì cơ?" Tôi có cảm giác bố đang há hốc miệng ở đầu dây bên kia. "Tại sao tự dưng con lại hỏi vậy?"

"Mẹ từng học ở ngôi trường con đang theo học, Trung học Nữ Sinh Bắc Kagoshima. Bố đã bao giờ nghe đến câu chuyện của lớp 9-3 chưa?"

"Hừm." Bố trầm ngâm mất một lúc, rồi lại im lặng thêm vài giây. Nhưng câu trả lời rốt cuộc chỉ vỏn vẹn đúng một từ. "Chưa."

"Chưa bao giờ?"

"À thì ... Chắc mẹ con có kể vài chuyện từ thời trung học. Nhưng bây giờ mà bắt bố kể lại thì ... Mà Paruru cũng học lớp 9-3 à?"

Chậc! Đúng là chẳng thể trông mong gì ở trí nhớ của một ông lão ngoại ngũ tuần.

"Mà này, Sakura." Lần này thì bố hỏi. "Con ở đó cũng được hai tháng rồi. Kagoshima sau một năm rưỡi biến chuyển thế nào? Có gì khác không?"

"Vâng ...?" Tôi nghiêng đầu bối rối, điện thoại vẫn áp vào một bên tai. "Sau một năm rưỡi? Nhưng mà đây là lần đầu tiên con đến Kagoshima kể từ khi lên Trung học cơ mà."

"Hể? Thật vậy sao!" Có một tiếng rít do nhiễu sóng, khiến giọng bố bị đứt đoạn.

Tôi rời di động trong một lúc. À phải rồi. Tôi chợt nhớ ra, tín hiệu ở phòng này rất tệ, và kiểm tra cột sóng ở góc màn hình. Vẫn còn một vạch, nhưng hiện tượng nhiễu sóng mỗi lúc một tệ hơn.

Rét rét rét. Rẹt rẹt rẹt. Rẹtttttttttt ...

Tôi cố lọc lấy lời bố đằng sau những tiếng nhiễu.

"À phải rồi. Con nói đúng. Chắc bố nhớ nhầm ngày ..."

Giọng bố như thể vừa sực nhớ ra điều gì. Nhưng phần còn lại bị át bởi tiếng nhiễu lớn dần. Cuối cùng cuộc gọi bị ngắt hẳn.

Tôi thẫn thờ nhìn màn hình không còn vạch sóng. Mất một lúc như thế, rồi uể oải đặt điện thoại xuống cạnh gối nằm.

Ngay lập tức. Rừmmmmmmmmmm. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sóng lưng tôi. Toàn thân tôi. Cơ thể tôi ... Không. Không chỉ có thể xác. Nó tác động đến cả tâm trí tôi. Thật đáng sợ.

Một lát sau, tôi mới có thể thốt nên lời.

Đáng sợ quá! Thật kinh khủng! Sợ và kinh khủng chính là căn nguyên của cơn ớn lạnh vừa rồi, bắt nguồn từ câu chuyện liên quan đến lớp 9-3 mà Sana kể hôm nay. Đang nghe kể hay vừa nghe kể thì không quan trọng lắm. Nhưng bây giờ lại đột nhiên ... Nó giống với tình trạng vận động mạnh sau một thời gian các cơ bắp mới bắt đầu đau nhức.

Tôi có cảm giác tấm màn mỏng manh vẫn luôn che chắn sự thật nay bỗng dưng biến mất. Bị phơi trần, bị bóng đen u ám của hiện thực chạm đến, tôi chìm trong cơn hoảng loạn ...

Lớp 9-3 là nơi gần với 'cái chết' hơn cả.

Nếu chúng ta để mặc nó, thảm họa chắc chắn sẽ tiếp diễn.

Một khi bắt đầu, nó sẽ không dừng lại ...

Nếu những điều Sana nói là sự thật, và trên hết là lỡ như, đối sách bổ sung ngày hôm nay vừa bắt đầu không có tác dụng ...

Ai đó sẽ bị kéo vào án tử.

Tôi chẳng hạn ... Tất nhiên vẫn có khả năng như thế. (Trời ạ! Chuyện mà đã đến nước ấy thì còn nói làm gì!)

Có cả thảy ba mươi học sinh trong lớp 9-3.

Chính xác hơn là hai mươi tám, nếu trừ đi Takeuchi Miyu và Motomura Aoi. Để tiện cho việc tính toán, giả sử số nạn nhân chỉ giới hạn trong phạm vi học sinh của lớp. Vậy thì, nếu nói đơn giản, sẽ có tỉ lệ một phần hai mươi tám rằng đêm nay tôi sẽ ...

Thảm kịch của Takeuchi Miyu mà tôi tận mắt chứng kiến, hay tai nạn trong thang máy của chị Sashihara mà tôi nghe được qua điện thoại ... Chúng đan xen và trộn lẫn vào nhau, tạo thành một tấm lưới vặn vẹo và ám muội trùm lấy tâm trí tôi.

Giữa lúc ấy ...

Những vết rạch trên bàn học của Sana đột nhiên sáng lên, lớn dần trong đầu tôi.

"Kẻ đã chết" là ai?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top