Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Khúc đệm: IV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi ... tôi tên ... tôi tên Minegishi Minami.

Tôi học lớp 9-3 trường Trung học Nữ sinh Bắc Kagoshima, niên khóa 1983, tháng Ba năm tới sẽ tốt nghiệp.

Tôi ghi âm cuốn băng này vào đêm 20 tháng Tám. Bây giờ đã quá 11 giờ. Chỉ còn mười ngày nữa là kỳ nghỉ hè chấm dứt. Tôi đang ngồi một mình trong phòng riêng ở nhà, đối diện máy ghi âm.

Ghi âm xong, tôi sẽ giấu cuốn băng này vào chỗ nào đó trong lớp học.

Một ngày kia ... Tôi không biết bao lâu thì tới ngày ấy ... Nhưng nếu một ngày kia, có người tìm thấy và lắng nghe ... Tôi không biết hiện đang có bao nhiêu người lắng nghe - hơn một người chăng? Các bạn có phải là học sinh lớp 9-3 của các khóa sau tôi không? Và có phải những sự việc mà tôi ... mà chúng tôi vừa trải qua đang xảy ra với chính các bạn, khiến các bạn sợ hãi hoang mang trước những 'tai họa' quái đản cứ ập xuống lớp mình?

Không quan trọng.

Tính trước những điều đó cũng chẳng ích gì. Thật sự không cần thiết. Trước hết, phải nói cho rõ ràng, có hai nguyên nhân khiến tôi quyết định thu cuốn băng này.

Thứ nhất là thú nhận một tội ác tôi vừa phạm phải ... Có vẻ thế. Chính thế. Tôi muốn giãi bày với ai đó về hành động của mình, muốn ai đó nghe mình kể chuyện, cho nên tôi ... Chính là thế đấy. Bây giờ tôi mà thổ lộ với những người xung quanh thì họ sẽ chẳng hiểu gì hết, cũng không trao đổi hay an ủi tôi về vụ việc. Mọi người đã quên sạch hết rồi. Tình  trạng bây giờ thành ra như thế. Nên chí ít tôi ...

Hai nữa, là để cảnh báo các bạn, những hậu bối của tôi, những người đi sau ... Nói đúng hơn, là cho các bạn lời khuyên. Đây ... đây mới là mục đích chính.

Cuối cùng, có tin vào lời tôi nói hay không, là lựa chọn của các bạn. Nhưng tôi hy vọng các bạn sẽ tin. Bởi vì không có một lời dối trá nào trong cuốn băng này.

"Người dư ra" trà trộn vào lớp 9-3 kéo "tai họa" cho mọi người ... Có người gọi đó là "lời nguyền", có người phủ nhận, nhưng chẳng quan trọng ai đúng ai sai. Vấn đề là làm sao chúng ta chấm dứt được tình trạng này.

Điều tôi muốn nói là ... Đó là ...

Không ... Có lẽ tôi nên kể câu chuyện theo đúng trật tự. Phải. Tôi nên làm như thế.

Chúng tôi đi cắm trại.

Trại hè của lớp 9-3, kéo dài ba ngày hai đêm, bắt đầu từ ngày 8 tháng Tám, tại một ngôi nhà của trường dưới chân núi Kagoshima.

Vì sao chúng tôi lại chọn nơi này? Đó là ý tưởng của cô Chủ nhiệm. Cô đề xuất chúng tôi sẽ cắm trại rồi lên bái vọng trên đền. Có một ngôi đền thờ Thần Đạo lâu đời ở sườn núi. Cô nói nếu mọi người cùng tới đền, chắc chắn sẽ hóa giải được "lời nguyền" ...

Theo như tôi được biết, cô Chủ nhiệm đã phải suy nghĩ nát óc, hỏi ý kiến đủ mọi nơi, rồi có người khuyên cô tổ chức chuyến cắm trại. Tôi không rõ đâu mới là sự thật.

Dù sao đi nữa thì tôi cũng tham gia chuyến cắm trại đó.

Số học sinh tham gia là hai mươi, kể cả tôi. Tuy rằng mọi người đều nửa tin nửa ngờ, nhưng vào ngày thứ hai của chuyến đi, ngày 9 tháng Tám ... Ngày này nhiều năm về trước, một quả bom nguyên tử đã thả xuống Nagasaki nhỉ? Mà cái đó cũng chẳng liên quan đến câu chuyện của tôi ... Vậy là vào ngày thứ hai của chuyến đi, cô Chủ nhiệm dẫn chúng tôi lên đền cầu khấn.

Ngôi đền điêu tàn đến khó tin.

Cho dù cùng tên với Thị trấn, nó lại chẳng được quan tâm chăm chút mấy, như thể bị cả thế giới ruồng bỏ.

Vì thế sau khi bái lạy xong, chúng tôi chung tay dọn dẹp sạch sẽ. Bấy giờ, ai nấy đều cảm thấy việc làm của mình có thể phá giải lời nguyền. Cô Chủ nhiệm cũng rất phấn chấn, thậm chí còn bảo với chúng tôi, "Mọi việc ổn rồi". Nhưng mà ...

Cách đó chẳng hiệu quả.

Lời nguyền không bị hóa giải dễ dàng như thế.

Chúng tôi hiểu ra điều đó trên đường trở về, sau khi rời khỏi ngôi đền. Suốt cả buổi sáng bầu trời trong xanh, nhưng đột nhiên mây mù kéo đến, rồi sầm sập mưa. Lại thêm sấm chớp đì đùng. Cô Chủ nhiệm và tất cả học sinh đều trở nên hoảng loạn, chạy như bán mạng. Như thế là sai lầm ... Không. Bây giờ nói cũng chẳng giải quyết được gì nữa. Hoàn toàn vô ích.

Người đầu tiên trúng đòn là Wantanabe. Trúng đòn ở đây có nghĩa là bị sét đánh. Cậu ta thật ngốc, chu đáo mang theo dù, rồi lại giương dù lên, mà rõ ràng là đang trên đường núi, sấm sét ì đùng chung quanh ... Sét đánh ngay tức thì.

Tôi đi trước cậu ấy nên không trông thấy. Nhưng âm thanh thì kinh hồn. Lần đầu tiên tôi nghe thấy tiếng sét ở khoảng cách gần đến thế.

Wantanabe hẳn đã chết ngay tại chỗ. Cậu ta bị cháy đen thành than, khói bốc ngùn ngụt cả người. Ai nấy đều hoảng loạn cùng cực.

Cô Chủ nhiệm cố trấn an mọi người, nhưng tình hình đã vượt ngoài khả năng kiểm soát. Chúng tôi bỏ Wantanabe lại, mạnh ai nấy chạy, cố mà cứu lấy thân ... Bị bạn bè nháo nhào xô đẩy, tôi cũng chỉ nghĩ được rằng phải tháo chạy xuống núi thật nhanh. Thế là tôi điên cuồng chạy trong mưa. Đúng lúc đó ... đến lượt kẻ hiến tế thứ hai.

Một cô gái rất xinh đẹp tên Kashiwagi.

Lần này không phải là sét đánh. Trong cơn hoảng loạn, cô ấy đi chệch đường ... nhảy luôn khỏi vách đá.

Rìa đá cao và mỏng manh. Chúng tôi không thể cứu cô ấy, chúng tôi không có điều kiện để thử, chúng tôi đành phải bỏ cô ấy lại ... Tôi đoán việc duy nhất chúng tôi có thể làm lúc đó là chạy thật nhanh xuống núi và gọi cứu hộ.

Nhưng không ai cứu được Wantanabe và Kashiwagi. Cả hai trở thành "người chết của tháng Tám". Cuộc viếng thăm đền thờ Thần Đạo là vô tác dụng ...

Và rồi.

Điểm then chốt nhất xảy ra sau đó.

Cuối cùng, khi mọi người xuống được đến chân núi, chuyện đó xảy ra.

Chuyện đó là ... chính là ... tôi, ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top