Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần VI: Phần sau của câu chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chắc cháu sẽ không phải lo gì nữa." Ông bác sĩ trung niên đưa ra chẩn đoán với giọng bình thản như thường lệ. "Theo kết quả khám hôm nay, tình trạng của cháu đã ổn định. Cháu không còn thấy đau nữa, phải không?"

"'Dạ."

"Vậy thì có thể đến trường bình thường rồi."

Ngay cả kết luận quả quyết của ông cũng không thể làm tôi thôi lo lắng. Vẫn cảm thấy sầu não, tôi hít thở sâu vài lần trước mặt bác sĩ. Ừm, không còn biểu hiện tai quái trong lồng ngực nữa rồi. Một tuần nay thỉnh thoảng tôi cảm thấy khó thở kèm theo tức ngực, nhưng những triệu chứng này cũng đã biến mất hai ba ngày gần đây.

"Vậy còn tập thể thao ạ?"

"Vẫn không được vận động quá sức. Cứ theo dõi trong một tháng đã. Có thể hơn."

"Dạ vâng ạ."

"Để chắc chắn hơn, cuối tuần này hãy đến tái khám. Nếu không có gì thay đổi, chúng ta sẽ hẹn lại sau một tháng nữa."

Tôi gật đầu rồi ngước lên nhìn quyển lịch treo ở phòng khám. Ngày hôm qua là ngày đầu tiên của tháng Sáu. Vậy cuối tuần này sẽ là mùng 6, thứ Bảy.

Giờ này tuần trước, ngày thứ hai của kỳ thi giữa kỳ, khi tôi chứng kiến cảnh tượng thảm khốc xảy ra với Takeuchi Miyu, cơn đau ngực lại ập đến mang theo những rắc rối với hai lá phổi. Đúng như những điều tôi vẫn canh cánh trong lòng. Ngay ngày hôm sau, tôi đến bệnh viện thành phố kiểm tra và nhận được lời chẩn đoán "Có dấu hiệu của tràn khí màng phổi cường độ thấp". Tuy nhiên bác sĩ cũng nói thêm là "May mắn. Chưa có dấu hiệu tái phát."

"Dù có một lỗ rất nhỏ gây ra tràn khí cường độ thấp, nhưng màng phổi xung quanh đã khép lại. Nhờ vậy nên cháu vẫn khỏe mạnh và không còn hiện tượng thoái khí nữa." Bác sĩ giải thích. "Cháu không cần phải điều trị đâu. Chỉ cần về nghỉ ngơi là được ..."

Vậy là, theo lệnh của bác sĩ ...

Tôi đã không đến trường và ở lỳ trong nhà cả tuần liền. Thế nên tôi chẳng biết tình hình trên lớp sau biến cố đó đã thế nào rồi. Thông tin duy nhất tôi nhận được là về mẹ của Takeuchi Miyu, người gặp tai nạn giao thông và qua đời cùng ngày với cô. Đám tang hai mẹ con được tổ chức thầm lặng, chỉ mời họ hàng thân thuộc. Hiển nhiên cả việc bạn học không giấu được cơn sốc trước thảm họa đột ngột. Tất cả chỉ có thế.

Tôi không rõ Sana đã làm gì sau hôm ấy. Đương nhiên là vẫn có cách tìm ra câu trả lời. Nhưng tôi không muốn dùng cách này để giải quyết chuyện của Sana, và cả những chuyện khác nữa. Không hiểu sao cứ đến thời điểm mấu chốt, tôi bỗng cảm thấy do dự và lại buông xuôi.

Vẫn chưa có danh sách lớp, vì vậy bạn học duy nhất mà tôi liên lạc được chỉ có thể là Kojima Mako, người đã cho tôi số điện thoại. Tuần trước tôi đã thử gọi vài lần, nhưng cậu ta không bắt máy. Có lẽ cậu ấy biết tôi gọi nên đã cố ý tránh mặt.

Bà ngoại Mayuyu nghe được tin về tai nạn, nhưng chỉ lặp đi lặp lại vài câu cảm thán. "Đáng sợ quá!" hay "Tội nghiệp gia đình đó." Có vẻ bà coi trọng việc chăm lo cho sức khỏe của đứa cháu ngoại duy nhất là tôi này hơn. Còn ông ngoại Yukirin chẳng rõ có hiểu gì không, nhưng cứ gật gù trước mọi lời bà nói. Dì Yuihan rất quan tâm đến trạng thái tinh thần của tôi, nhưng cũng không hề nhắc nhỏm gì đến vấn đề lúc trước chúng tôi từng trao đổi. Và tôi cũng không hỏi han thêm được gì. Con chim nhồng Yui thì vẫn la hét inh ỏi như mọi khi. Bố không gọi thêm lần nào, nên tôi chưa có dịp để kể lại mọi việc cho ông.

Trong số người quen, thực sự vẫn còn một người tôi có thể trò chuyện thoải mái được. Lạ lùng thay đó lại là chị y tá Sashihara ở bệnh viện. Chị đã gọi tôi vào buổi trưa, hai hôm sau cái chết của Takeuchi Miyu, và sau hôm tôi đến bệnh viện.

"Em ổn cả nhỉ? Phổi không bị gì chứ?" Chị vào thẳng vấn đề. "Dù sao em cũng đã tận mắt chứng kiến một tai nạn kinh khủng. Tất nhiên nó sẽ ảnh hưởng rất xấu đến sức khỏe của em."

"Chị cũng biết chuyện đó sao?"

"Chị nghe em gái kể. Cái đứa em suốt ngày chỉ biết có anime với AKB48 mà chị kể với em. Nó học lớp với em đấy, lớp 9-3 trường Bắc Kago. Tên là Sashihara Nako."

Thì ra đúng là cậu ta.

"Hôm qua em nghỉ học để đến bệnh viện, phải không?"

"Dạ."

"Không đến mức phải nhập viện lại nhỉ?"

"Cũng may là không. Bác sĩ bảo em đã tự kiểm soát được bệnh tình."

"Khi nào thì em quay lại, bệnh viện ấy? Phải quay lại tái khám kiểm tra nữa chứ nhỉ?"

"Sáng thứ Ba tuần sau ạ."

"Vậy thì sau đó gặp nhau một lát nhé?"

"Dạ?"

Không để tôi phải lý do, chị Sashihara đã nói. "Có vài điều khiến chị để ý. À không, rất nhiều điều là đằng khác. Chị không rõ chúng liên quan với nhau ra sao hay tại sao, và điều nào thì không liên quan. Hơn nữa, chúng ta cũng có chuyện cần nói."

Chuyện cần nói ... về cô bé qua đời ở bệnh viện vào cuối tháng Tư mà tôi từng hỏi chị chăng?

"Giờ em đang nghỉ ở nhà?"

"Vâng ạ ..."

"Đừng quá lo lắng. Nếu phải nhập viện lần nữa, chị đây sẽ gắng hết sức chăm sóc nhóc."

Tôi phì cười trước câu bông đùa của chị. Mà dù thế nào đi nữa, thì cũng mong điều đó đừng xảy ra.

"Thôi. Gặp em vào thứ Ba nhé. Dù gì chị cũng sẽ gọi trước."

Chị Sashihara rất để ý bảo vệ tâm lý của tôi, suốt cuộc gọi không hề đả động đến sở thích chung của hai chị em. Thậm chí chị còn chẳng dùng đến biệt hiệu "Cô Bé Kinh Dị" như mọi khi, khiến tôi cảm thấy thật ấm lòng. Đúng là một cô nàng tinh tế và ngọt ngào.

Chỉ mới hai ngày trước, chính mắt tôi đã chứng kiến những hình ảnh kinh dị và tàn khốc nhất mà bản thân từng chịu đựng, thế nên chẳng có gì khó hiểu khi tâm trạng tôi hiện giờ cực kỳ không ổn định.

Màu đỏ lan ra quanh vạt dù màu vàng sặc sỡ. Takeuchi Miyu bị đỉnh dù bằng kim loại đâm xuyên qua cổ họng. Máu tươi ồng ộc trào ra từ miệng vết thương như tháo cống. Tiếng dù gãy và cơ thể Takeuchi Miyu đổ vật sang bên. Tiếng hét của cô Thể dục Matsui Rena. Tiếng rú của xe cứu thương. Tiếng kêu la và khóc nấc của bạn học ... Tất cả vẫn còn vang lên ong ong bên tai tôi. Rất chân thực và sống động.

Dù tự trấn an rằng giải trí và đời thực không giống nhau, tôi vẫn tạm dừng đọc tiểu thuyết và phim kinh dị một thời gian. Với tâm trí lúc này, tôi không sao nuốt nổi chúng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top