Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần X: Những kẻ "không tồn tại"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày tiếp theo mở đầu một cuộc sống học đường khác thường của tôi ở Bắc Kago.

Trước hết, rõ ràng là vô cùng khó chịu. Vì sao mọi người lại nỡ cư xử với tôi thế này, tôi biết. Nhưng vẫn cảm thấy quá đỗi quái đản và muốn nổi loạn. Lý trí tôi hiểu được tình hình, nhưng cảm xúc tôi không tài nào chấp nhận nổi.

Mọi người trong lớp, kể cả giáo viên, đối xử với Sana và tôi như thể chúng tôi chẳng hề tồn tại. Đổi lại, Sana và tôi cũng cư xử như thể chẳng có ai khác ngoài hai đứa tôi đang ở đó. Thật là một tình huống gượng ép và trớ trêu.

Nhưng dù có méo mó gượng gạo đến đâu chăng nữa, dần dà con người ta cũng phải thích ứng với tình trạng mà họ đang phải sống. Vì các quy tắc đều rõ ràng như pha lê, tôi thậm chí cho rằng nơi đây còn khá khẩm hơn những trải nghiệm tồi tệ ở trường cũ. Ngày lại ngày trôi qua, tôi bắt đầu tự huyễn là cứ sống thế này thì cũng chẳng đến nỗi nào. Và ý nghĩ đó dần thắng thế.

Không đến nỗi nào ... Ý tôi là so với trạng thái bất ổn đầy rẫy những "Cái gì?" hay "Tại sao?" trước đây, thì hiện nay tốt hơn. Nhìn từ khía cạnh khác ... Phải. Có lẽ thế.

Ở lớp, sự cô độc của tôi và Sana, lại tạo nên sự tự do chỉ dành riêng cho tôi và cô ấy.

Ví dụ như ... Đôi lúc tôi vẫn tự hình dung ra vài cảnh tượng rất đỗi trẻ con.

Cho dù Sana và tôi có xử sự thế nào hay nói chuyện ra sao trong lớp 9-3 thì cũng chẳng ai phản ứng. Tất cả bọn họ đều giả vờ như không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì. Kể cả khi Sana nhuộm màu tóc chói lọi quái đản nào đó. Kể cả khi tôi đột ngột hát vống lên giữa lớp hay nhảy lên bàn học ngồi. Kể cả khi chúng tôi rổn rảng bàn chuyện đi cướp ngân hàng ...

Mọi người càng cố tiếp tục giả vờ như chẳng nhìn thấy gì, chẳng nghe thấy gì ...

Nếu giả sử như bây giờ chúng tôi có ôm chặt lấy nhau như một cặp tình nhân ngay giữa lớp học. Rồi sau đó là hôn ...

Khoan đã. M.i.y.a.w.a.k.i S.a.k.u.r.a.

Trong hoàn cảnh rối rắm hiện tại, tốt hơn hết là hãm cái ý nghĩ mơ mộng tầm phào đó lại đi. Hiểu chưa hả đồ ngốc?

Dẫu sao thì ...

Xét từ một góc độ nhất định, tình trạng này mang lại một bầu không khí vô cùng yên ả, hiền hòa và cực kỳ thú vị mà tôi chẳng thể nào tìm thấy ở một ngôi trường bình thường. Tôi đã diễn dịch tình trạng kỳ lạ của mình theo hướng đó.

Tuy nhiên, đằng sau vẻ yên ả hiền hòa đó vẫn còn rơi rớt nào là căng thẳng cùng đề phòng, còn có lo lắng và sợ hãi. Chúng sinh ra từ nỗi băn khoăn: Liệu năm nay "nó" có tiếp tục tiếp diễn?

Chúng tôi sống như thế được hơn một tuần. Tháng Sáu đã trôi qua quá nửa mà không xảy ra sự cố nào.

Trong thời gian ấy, tần suất bỏ học và trốn tiết của Sana giảm hẳn. Trái lại, tôi vắng mặt nhiều hơn. Một sự thật không thể chối cãi.

Hành động đó đáng ra phải gây lo ngại cho người làm giáo dục. Nhưng cô Bae, giáo viên chủ nhiệm của lớp 9-3, lại chẳng bao giờ quở trách tôi cả. Cô hoàn toàn có thể thông báo cho ông bà ngoại, những người giám hộ tôi ở thị trấn Kagoshima này. Nhưng dĩ nhiên cô không đời nào làm vậy. Sana kể rằng, ngay cả khi cần họp ba bên (nhà trường - phụ huynh - học sinh) về việc chọn trường phổ thông, thì họ cũng sẽ sắp xếp để một giáo viên khác đến bàn thay cho phụ huynh của "học sinh không tồn tại".

Tuy nhiên, về tình trạng sa sút của tôi thì hết lần này đến lần khác, cô Phó Chủ nhiệm Yokoyama tỏ ra khổ não thật sự. Nếu bảo rằng mình không bận tâm, thì là nói dối. Nhưng tôi cũng chẳng có lý do gì để trút phiền muộn hay than vãn lên cô. Thực sự tôi không nghĩ mình làm được điều đó.

Tôi vẫn đang theo kịp cả lớp. Các giáo viên chắc hẳn sẽ du di trong phiếu điểm danh của tôi. Bởi thế, chỉ cần tôi vượt qua các kỳ thi thì mọi chuyện sẽ ổn thỏa. Nếu không có sự cố nào bất ngờ, tôi sẽ được lên phổ thông một cách dễ dàng nhờ vào các mối quan hệ của bố. Vậy nên ...

Những trận nổi loạn nho nhỏ của tôi cứ thế mà tiếp diễn mãi.

Có gì sai đâu?

Tôi thản nhiên nghĩ thế. Rồi lại tiếp tục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top