Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần XIII: Cách ngăn chặn thật sự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi lại gặp ác mộng.

Khác với những cơn ác mộng gần đây, lần này tôi không còn trách cứ bản thân đã khởi động tai họa năm nay và đổ riệt tất cả tội lỗi cho chính mình nữa.

'Kẻ đã chết' là ai?

Trong cơn mộng mị, tôi đứng cô độc giữa bóng tối, lặp đi lặp lại câu hỏi đó không ngừng.

Kẻ đã chết' là ai?

Đáp lại lời tôi là những gương mặt khác nhau, thay nhau hiển hiện, người này nối tiếp người kia.

Moe. Mako. Juri. Những người bạn tôi đã tiếp xúc rất nhiều kể từ khi chuyển đến đây.

Miyazaki, kiện tướng Miho của Câu lạc bộ Kendo. Sashihara-em-gái, tên Nako và người bé con xíu xiu. Honda-hen-suyễn, tên Hitomi và ngồi bàn trên tôi. Và Mirurun-thân-thiện, người đã chủ động bắt chuyện với tôi khi cả hai cùng kiến tập thể dục.

Iwatate Saho. Tomu Muto. Shitao Miu. Murasae Sae ... Những người tôi vốn không chuyện trò mấy, nhưng đương nhiên khi nhắc tên thì vẫn nhớ đến gương mặt họ.

Và rồi Minatozaki Sana ...

Còn rất nhiều bạn học khác nữa ở lớp 9-3. Ai trong số bọn họ là người dư ra đã trà trộn vào lớp? Ai trong số họ là kẻ đã chết của năm nay?

Gương mặt họ hiện ra từ bóng đêm trong giấc mơ của tôi mà không theo một trật tự nào cả. Từng người, từng người một. Những đường nét trên gương mặt họ tan rữa ra, rồi biến thành thứ gì đó ma quái bốc mùi hôi thối. Giống như những gương mặt hóa trang bằng các hiệu ứng đặc biệt trong phim kinh dị. Sau đó ...

Gương mặt xuất hiện cuối cùng, không phải ai khác, mà chính là ... tôi.

Miyawaki Sakura. Gương mặt trước nay tôi chỉ có thể nhìn thấy trong gương hay trên hình ảnh. Những đường nét của nó cũng nhanh chóng tan rã, trông ma quái hãi hùng hơn bất cứ thứ gì trên đời.

Tôi ư ...? Có phải tôi không?

Liệu tôi có phải là kẻ đã chết trà trộn vào lớp? Kẻ đã chết mà thậm chí chính bản thân mình còn không tự nhận thức được? Không thể nào ...

Vung tay lên cào nát gương mặt đang rệu rã, miệng kêu lên những tiếng rên rĩ rùng rợn ... Rồi đột ngột bừng tỉnh. Giấc mơ ấy cứ đến quấy rầy tôi hằng đêm ...

Không lẽ nào ... kẻ đã chết là tôi thật ư?

Tôi đã từng nghiêm túc cân nhắc khả năng này.

Kẻ đã chết không thực sự nhận ra chính họ là kẻ đã chết. Cô ta tồn tại nhờ những ký ức bị biến cải hoặc tráo đổi, khăng khăng trong họ rằng "Tôi không chết. Tôi vẫn còn sống, như trước nay vẫn thế."

Trong trường hợp này ...

Chẳng phải như thế nghĩa là, cũng có thể là tôi lắm chứ?

Đầu tháng Tư năm nay, phòng học đủ bàn đủ ghế. Sang đến tháng Năm thì đột ngột thiếu đi mất một bộ. Bởi vì tôi đột ngột chuyển đến.

Tôi chính là học sinh đã giữa chừng chen ngang vào lớp. Nói cách khác, tôi như một người dư ra. Hay ... kẻ đã chết của năm nay.

Có lẽ chính tôi cũng không nhận ra, rằng tôi đã chết. Tôi đã chết từ năm ngoái hay năm kia. Ông bà ngoại và cả dì Yuihan cũng đều quên đi mất sự kiện đó. Mọi giấy tờ khác đều bị biến đổi để các chi tiết trở nên phù hợp ...

Gượm hẵng nào.

Tôi kiên định lắc đầu, áp lòng bàn tay lên lồng ngực.

Cứ như thế, cảm nhận nhịp tim của mình, tôi trấn tĩnh lại và suy ngẫm lại mọi thứ.

Những quy tắc cơ bản chi phối kẻ đã chết mà cô Shinoda và Sana từng nhắc đến.

Kẻ đã chết của mỗi năm là một trong ngẫu nhiên những nạn nhân đã thiệt mạng bởi những tai họa trước trong suốt hai mươi tư năm qua ở lớp 9-3.

Vùng ảnh hưởng của các tai họa giới hạn trong những thành viên của lớp và họ hàng trực hệ hai đời trở lại. Tuy nhiên, kể cả là người thuộc vùng ảnh hưởng trên nhưng lại ở cách xa khu vực Thị trấn Kagoshima thì cũng không phải mục tiêu.

Chiếu theo quy tắc này, trường hợp của tôi thì sao?

Nếu tôi chết vì hiện tượng thì ít ra trước đây tôi phải từng sống ở thị trấn. Thêm nữa, tôi hoặc một người họ hàng cận huyết hai đời phải từng học ở lớp 9-3 của Bắc Kago. Các điều kiện này đều không khớp.

Mẹ Paruru của tôi đã từng học ở lớp 9-3, không cần nói tôi cũng biết. Nhưng lúc ấy tôi đã tồn tại trên đời đâu. Vào mùa xuân của cái năm dì Yuihan học lớp Chín, tôi được sinh ra ở thị trấn. Nhưng quan hệ giữa dì Yuihan và tôi chỉ là dì-cháu, không phải huyết thống trực hệ. Bởi thế tôi nằm ngoài vùng ảnh hưởng của tai họa. Từ dì có thể ảnh hưởng đến mẹ tôi, nhưng không thể nào liên đới đến tôi được ...

Tháng Bảy mười lăm năm trước, mẹ qua đời. Đứa con duy nhất của mẹ là tôi, từ bấy đến nay sống cùng bố ở Tokyo. Hoàn toàn chẳng có một mối liên hệ nào với lớp 9-3 ở Bắc Kago cả. Tháng tư vừa rồi tôi bước vào năm cuối của cấp Trung học Cơ sở, lần đầu quay trở về thị trấn ...

Không thể nào.

ÙNGGGGG ... Một thanh âm trầm sâu bí ẩn chậm rãi loang ra. Gì thế nhỉ? Đôi chút lo lắng dấy lên trong tôi, nhưng rồi tất cả mau chóng tan biến đi. Không thể nào. Tôi cố trấn an bản thân.

Tôi không thể nào là 'kẻ đã chết' được.

Tôi dám chắc Juri và Miyu cũng đã tự trấn an bản thân như vậy, trong lần đầu gặp gỡ, khi cả hai đến thăm tôi ở bệnh viện.

Phải rồi. Những câu hỏi mà họ đặt ra vào ngày hôm ấy ...

Đây là lần đầu cậu sống ở Kagoshima à?

Tớ chỉ nghĩ hình như cậu từng sống ở đây, dù có thể đã từ lâu lắm rồi.

Vậy cậu từng ở đây lâu ngày chưa?

Lúc đó tôi cho rằng những câu hỏi này khá lạ lùng. Nhưng Juri và Miyu có thể đã nghĩ đến khả năng đứa mới chuyển đến này có thể là kẻ đã chết.

Cuối cùng, Juri đưa ra yêu cầu được bắt tay tôi.

"Đây cũng là một phần của phép thử đấy." Sana có kể cho tôi nghe, trước kỳ nghỉ hè. "Nếu cậu bắt tay với 'kẻ đã chết' trong lần đầu gặp mặt, sẽ cảm thấy tay họ lạnh khủng khiếp. Người ta vẫn đồn thế đấy. Nhưng tôi được biết chuyện này không đáng tin lắm. Cô Shinoda nói đó chỉ là lời thêm thắt bịa tạc thôi, không có chứng cứ đáng tin cậy."

Nhưng giả sử tôi thật sự là kẻ đã chết của năm nay và hôm đó, Juri và Miyu đã nhận ra ... Bọn họ dự định sẽ làm gì?

Sana đưa ra đáp án cho câu hỏi cứ luẩn quẩn trong đầu tôi.

"Nếu rơi vào trường hợp đó, khi cậu đến trường vào tháng Năm thì bọn họ sẽ coi cậu như 'không tồn tại' thay vì tôi."

"Tớ ấy hả?"

"Phải. Mọi người sẽ ngay lập tức phớt lờ 'người dư ra', người đáng ra không nên có mặt. Đối xử như vậy là hoàn toàn sóng phẳng. Bởi cách đó sẽ hiệu quả hơn hẳn việc chọn một kẻ ngẫu nhiên làm 'bùa thế chỗ'."

"Và 'tai họa' cũng sẽ không xảy đến?"

"Có lẽ là không."

"Vậy thì ..." Tôi đặt ra câu hỏi vừa nảy lên trong đầu. "Sẽ ra sao nếu cuối cùng chúng ta tìm ra ai là 'kẻ đã chết'? Ngay lập tức đối xử với họ như thể họ 'không tồn tại'?"

"Tôi dám chắc là cách đó vô tác dụng." Sana đáp ngắn gọn. "Một khi 'tai họa' đã được khởi động, dù cho chúng ta có dùng cách nào để đưa mọi thứ trở về trật tự thì cũng đã quá muộn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top