Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần XIV: Trả lại cho Tử thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chúng ta chụp ảnh đi." Moe vui vẻ đề nghị. Cậu lấy chiếc máy ảnh kỹ thuật số đời mới ra khỏi túi, chìa cho chúng tôi xem. "Chụp ảnh để ghi nhớ sự kiện này. Đã là mùa hè cuối cùng ở bậc Trung học Cơ sở, cho nên là ... Mọi người thấy sao?"

"Để cô chụp cho." Cô Yokoyama quay sang vỗ vai Moe, vẻ hào hứng.

"A ư ... Không. Không được ..." Moe lắc đầu nguầy nguậy, hai gò má trắng nõn lại bắt đầu ưng ửng đỏ. "Ý em là ... Cô nên có mặt trong bức ảnh này."

"Ừ. Cũng được."

"À ừ ... Mọi người xếp hàng đằng kia nhé. Thế ... Cô Yokoyama, mời cô đứng vào luôn ạ."

Tất cả chúng tôi đứng xếp hàng trước cổng vào ngôi nhà theo hiệu lệnh của Moe. Chúng tôi đứng theo đường vòng cung trước tấm bảng bằng đồng trên trụ cổng đá màu đen có khắc dòng chữ Nhà kỷ niệm Kagoshima.

"Được rồi. Tớ chụp đây." Moe hô lớn, đưa máy ảnh lên ngắm. "Có lẽ chúng ta nên để hành lý sang một bên. Sakura với Sana, hai cậu làm gì mà xa cách thế? Đứng xích vào nhau chút đi! Cả cô Yokoyama nữa ạ ... Được rồi, thế! Chuẩn bị."

Chúng tôi rời khỏi vị trí sau khi nghe tiếng một tách nhỏ.

"Mọi người" trong tấm ảnh bao gồm cả thảy năm người. Tôi và Sana, cô Yokoyama, cặp đôi trái khoáy Mako và Juri.

Học sinh chúng tôi đều mặc đồng phục mùa hè - váy ngắn và áo trắng tay cộc. Vì không ở trường nên không ai đeo bảng tên. Cũng giống như học trò, cô Yokoyama diện áo sơ mi trắng cách điệu, bên ngoài khoác hờ áo gió mỏng màu be.

"Được rồi. Moe, giờ thì mời cậu đứng vào." Mako giật lấy chiếc máy kỹ thuật số trên tay Moe, cười nham nhở. "Tớ sẽ chụp ảnh."

"Ơ ... nhưng mà ..."

"Đừng ngại. Tới đứng cạnh cô Yokoyama đi kìa."

"À ừm ... Được thôi ..."

Moe âm thầm ném cho Mako một cái nhìn cảm kích, rồi gấp gáp lao về phía chúng tôi, đứng vào vị trí cần đứng.

Mako đưa mu bàn tay lên quệt đi mồ hôi trán rồi nâng máy ảnh lên.

"Chụp nào!"

Cậu giơ cao một tay, rồi bấm nút.

"Hừm. Thêm một tấm nữa. Ê nè Moe! Cậu đứng cách cô Yokoyama xa thế? Dịch lại gần chút đi. Sakura, cậu với Sana cũng thế! Cậu cứ đứng yên đó Juri, cấm có dịch đi đâu ... Được rồi! Cảm giác được lắm!"

"Cảm giác được lắm!" là ý gì chứ? Cái tên nhí nhố này ... Mà thôi kệ cậu ta.

"Chụp nhé! Cheese nào!"

Cheese! Người ta thường dùng từ đó để khơi gợi nụ cười khi chụp ảnh, xưa nay đều thế, chẳng thay đổi bao giờ. Nhưng thôi không sao. Đừng đi vào tiểu tiết lúc này. Sẽ cảm thấy thư thái hơn.

Tối thứ Bảy ngày 8 tháng Tám là thời khắc khiến người chìm đắm trong trạng thái không muốn quan trọng hóa lên bất cứ điều gì cả, cũng là thời khắc khiến người ta cảm thấy bình tâm ...

Chúng tôi bắt xe buýt ở phía Bắc thị trấn, đến chân núi Kagoshima thì xuống xe, rồi leo núi chừng hai mươi phút. Suốt cả quá trình đó, non nửa số học sinh tham gia đã dần dần có những biểu hiện tương tự ...

Đó là, tỏ ra bình thản cho người khác nhìn vào.

Mỗi người đều tự giác làm vậy. Kỳ thực từ sâu thẳm trong thâm tâm, chúng tôi đều cảm thấy bồn chồn và sợ hãi cùng cực. Dù thấu hiểu lòng nhau như vậy, nhưng vẫn ngấm ngầm không bộc lộ.

Tuy không bị cấm việc nói ra, nhưng nếu nói thành tiếng, căn nguyên nỗi bất an và khiếp đảm có thể biến thành sự thật ngay lập tức. Mang nặng tâm lý đó, ai nấy đều dè dặt ...

Nhưng mà ...

Tất cả chúng tôi đều biết. Mọi người có lẽ đã nhận thức rất rõ, rằng vẻ bình thản bên ngoài này sẽ chẳng kéo dài. Không thể duy trì được lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top