Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần XV: Màu của cái chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gần đến 10 giờ, tôi nói sơ qua tình hình với Moe rồi rời khỏi phòng.

Nhét điện thoại vào túi trước khi rời đi trở thành phản xạ. Không, cũng không hẳn đúng. Chuyện vừa xảy ra ở phòng ăn đêm nay đã truyền ý nghĩ đó cho tôi. Tốt hơn hết là nên đem theo điện thoại bên mình, phòng trường hợp khẩn cấp. Điều đáng kể là, tôi đã gọi được cho Sana lúc tối, kể cả khi sóng điện thoại đang cực yếu ...

Tôi không gặp bất kỳ ai trên hành lang lờ mờ sáng của tầng hai, từ phòng 202 của tôi đến phòng 223 của Sana. Hình như mọi người đều nghe theo lời của cô Shinoda, ở yên trong phòng.

Trên hành lang trước phòng Sana có một khung cửa sổ. Tôi thò đầu qua đó nhìn thử ra ngoài.

Gió vẫn rung giật dữ dội, nhưng có vẻ đã tạnh mưa.Mây kéo đến dày đặc phủ kín bầu trời, mặt trăng chỉ còn là quầng sáng nhợt nhạt. Dưới ánh sáng lờ mờ đó, tôi nhận ra những hình khối đen thẫm của cánh rừng bao quanh ngôi nhà.

Ở phía vạt rừng này, tại một góc bãi cỏ sau nhà, tôi để ý thấy một căn nhà cấp bốn nho nhỏ. Nó không đủ lớn để gọi là nhà ngang hay nhà phụ. Có lẽ đó là chuồng hay nhà kho.

Tôi vẫn còn đang lơ đãng quan sát thì đèn trong nhà đó bất thần bật sáng. Hình như có ai đó vừa bước vào trong và bật đèn lên.

Tôi không để tâm xem ai bật đèn. Chắc là ông hay bà Motomura đó thôi. Có lẽ họ xuống đó để lấy đồ cần dùng.

Tôi rời khỏi khung cửa sổ, chậm rãi hít một hơi dài, rồi gõ cửa phòng 223.

Một lát sau, Sana mở cửa. Cô khoác một chiếc áo len màu trắng mỏng bên ngoài bộ đồng phục màu hè, làn da tái xanh trong còn nhợt nhạt hơn thường ngày.

"Vào đi." Cô nói cụt lủn, gọi tôi vào mà còn chẳng thèm cười lấy một cái.

Đêm nay trời không nóng, nhưng điều hòa nhiệt độ trong phòng cô lại đang chạy ro ro.

"Cứ tự nhiên. Ngồi đâu tùy thích."

Hệt như câu cô nói vào lần đầu tiên mời tôi lên phòng khách Dưới ánh chiều tà Kago. Tôi nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn bên cửa sổ. Sana buông người xuống một trong hai chiếc giường trong phòng.

"Bọn mình đã trò chuyện một chút về Mina rồi nhỉ?" Cô đột ngột mở lời.

Mina? Là Myoui Mina.

Cô bình thản nhìn tôi. Tôi khẽ gật đầu. Cho đến bây giờ, tôi đã được biết, Myoui Mina là em họ của Sana.

"Thực tình tớ đã băn khoăn mãi từ khi gặp cậu lần đầu ở bệnh viện. Cứ thắc mắc không hiểu vì sao cậu lại rời khỏi thang máy ở tầng ngầm thứ hai của bệnh viện." Tôi nói, như để khơi gợi dòng hồi tưởng của Sana. "Mina em họ của cậu, tớ được biết cô ấy điều trị ở đó. Ngày hôm ấy cô ấy qua đời, phải không? Thi thể đặt ở nhà xác. Cậu nói cậu mang con búp bê cho Mina. Nhưng kể cả vậy ..."

"Cậu vẫn thấy lạ?"

"Phải."

"Chuyện hơi phức tạp một chút." Sana cụp mắt xuống. "Tôi vốn không muốn kể cho ai nghe cả. Nhưng ..."

"Tớ hỏi vậy liệu cậu có thấy phiền không? Cậu sẽ kể cho tớ nghe chứ, Sana?"

Ngừng một lúc, mắt vẫn cụp xuống, Sana đáp. "Được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top