Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần XVI: Đêm kinh hoàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tự vực mình dậy, cố vật lộn với nỗi sợ hãi đã đông kết trong thoáng chốc, tôi bắt đầu bước đi. Dù không lần thấy được công tắc đèn, nhờ có ánh trăng, tôi vẫn có thể thấy được cánh cửa dẫn xuống căn bếp đằng cuối phòng.

Lão già đó đáng ngờ nhỉ? Lời nhận xét mấy tiếng trước của Mako trong chính căn phòng này văng vẳng lại trong tâm trí tôi. Kể từ lúc lớp mình đến đây, mắt lão ấy cứ rực lên đáng sợ mỗi khi nhìn vào tụi mình. Cậu có thấy thế không, Sakura?

Không ... không thể nào.

Tớ dám cược với cậu là có hàng đống lão già mà đến một lúc nào đó nổi điên thì có thể giết luôn cả cháu nội ấy chứ.

Ông ta không thể nào ...

Tốt hơn hết là đừng có lơ là với lão ấy.

Khi tiến đến gần cửa bếp, tôi lại cảm thấy có điều gì đó lạ lẫm. Lần này không phải vì nhìn thấy. Mà là ngửi thấy, và nghe thấy ...

Một thanh âm bất thường yếu ớt vọng vào từ sau cánh cửa. Tôi vẫn chưa thể hiểu nổi nó có mang ý nghĩa gì.

Còn có một mùi gì đó rất bất thường, cũng bốc lên từ sau cánh cửa. Tôi cũng chưa thể biết đó là mùi gì. Nhưng ...

Không nên mở! Đừng có mở ra!

Bất chấp lời cảnh báo dội đùng đùng trong đầu, tôi vẫn bất chấp mà nắm lấy nắm đấm cửa.

Nóng. Cảm giác nóng bỏng từ bàn tay phóng thẳng lên đại não, ngay lập tức. Tay nắm cửa bằng kim loại nóng khủng khiếp. May sao tôi chưa đến độ bị bỏng, nhưng vẫn nóng khủng khiếp.

Đáng ra tôi cứ nên từ bỏ ý định đi. Tìm lối khác thôi ... Nhưng không chần chừ, tôi vặn tay nắm rồi đạp thẳng vào cánh cửa.

Chính lúc ấy, tôi nhận ra nguồn gốc và âm thanh của thứ mùi kỳ lạ đó. Một đám cháy. Cháy khắp phòng.

Hơi nóng và khói từ những ngọn lửa hung hãn táp thẳng vào mặt, khiến tôi phải vội vàng thối lui. Đưa cánh tay lên chắn trước mặt, nín thở. Đúng lúc ấy ...

Tôi nhìn thấy thứ gì đó, ngay chính giữa đám lửa. Là cơ thể của một con người, nằm sóng xoài giữa căn bếp, xung quanh là lửa.

Đầu ông ta ngoẹo về phía tôi. Lửa có thể liếm tới quần áo hay cơ thể bất cứ lúc nào, vậy mà ông ta vẫn chẳng hề nhúc nhích. Có thể vì đã chết rồi ... Vài vật thể cắm lút cả cán vào cổ ông ta, chắc là nguyên nhân đã khiến ông ta chết ngay lập tức. Mà nếu tôi không nhìn nhầm, thì những vật thể này chính là bộ dao nĩa kim loại mà chúng tôi đã dùng khi ăn tối.

Lửa cháy rừng rực, càng lúc càng dữ dội. Dù có bình xịt chữa cháy ngay thì chắc cũng chẳng thể ngăn chặn thế lửa lúc này.

"Này! Miho!" Tôi chạy ngược về vị trí Miho đang nằm, hét lớn. "Tình hình đang tệ lắm. Có đám cháy ... Đi nào! Gắng lên. Vịn vào tớ. Nếu không rời khỏi ngay đây thì chúng ta sẽ chết đấy!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top