Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vãn khúc III

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đã được biết những điều này trong một lần nói chuyện với Sana. Trước hôm tiến hành phẫu thuật, tôi xoay sở trốn được khỏi bệnh viện rồi chạy ra bốt điện thoại công cộng gần đó và gọi tới nhà cô. Tôi có điện thoại di động ở trong phòng, nhưng đã cạn pin, không thể dùng được nữa.

"Chẳng ai còn nhớ gì về cô Yokoyama cả." Sana nói luôn ngay khi vừa nhận được ống nghe từ tay Momo, còn không thèm hỏi thăm xem tôi sống chết thế nào rồi. "Họ nói cô đã mất được hai năm rồi. Vào mùa thu năm 1996."

"Hai năm ..."

"Phải. Học sinh Kojima Haruna của lớp 9-3 mà cô Yokoyama Chủ nhiệm năm đó từ bỏ vai trò 'người không tồn tại' sau kỳ nghỉ hè. Vừa bước vào tháng Mười thì một học sinh trong lớp chết ngay ... Tiếp theo đó là cô Yokoyama. Cậu vẫn chưa nhớ ra hả?"

"Dì chết đuối ...?"

"Cuối tháng Mười mưa nhiều, nước sông dâng cao. Hôm sau người ta tìm thấy xác cô ở hạ nguồn. Không ai biết cô nhảy xuống sông hay vô tình bị nước cuốn đi."

"Ừm ..."

"Tôi cũng chưa nhớ ra, nhưng sự việc là như vậy. Bởi thế số người thiệt mạng bởi 'tai họa' của năm 1996 là 8 chứ không phải chỉ có 7 theo như ghi chép mà chúng ta đã xem trước đó của cô Shinoda. Trí nhớ của mọi người đã trở lại bình thường. Nhiều bản ghi và tài liệu cũng thế. Có lẽ là tất cả. Tôi đã xem lại bảng danh sách lớp. Dòng ghi chú 'Phó Chủ nhiệm: Yokoyama Yui' đã biến mất."

"Vậy dì ấy thực sự là ..."

Kẻ đã chết trở về trong năm nay.

"Mọi người nói là sau khi cô Bae chết, cô Shinoda được bổ nhiệm là Chủ nhiệm thay. Đây là trường hợp ngoại lệ, vì cô vẫn tiếp tục giữ chức vụ Thủ thư ở thư viện phụ. Ai cũng nói cô Shinoda là người lên kế hoạch và dẫn cả lớp đi cắm trại ... Chỉ một mình cô thôi."

"Thế còn Câu lạc bộ Mỹ thuật?" Và cả Moe và Sana, hai người bạn thân nhất của tôi hiện nay, đều có dính líu đến Câu lạc bộ đó. Cũng khó để mà không quan tâm. "Không biết Câu lạc bộ sẽ ra sao, khi mà chỉ mới được hoạt động trở lại vào hồi tháng Tư."

"Sau khi cô Yokoyama qua đời, giáo viên Mỹ thuật mới không muốn điều hành, nên mọi hoạt động phải tạm ngừng. Nhưng bây giờ mọi người nói, giáo viên đó đã đồng ý đảm nhiệm cố vấn cho Câu lạc bộ từ mùa Xuân vừa qua."

"Ái chà!"

Bản thân tôi cũng đoán định được khá nhiều về sự tồn tại của dì Yuihan qua các cuộc nói chuyện với bà, mỗi khi bà vào viện thăm tôi. Bà không bao giờ hỏi tôi về sự biến mất của cô con gái trong chuyến cắm trại khủng khiếp đó, mà chỉ nhắm nghiền mắt rồi khẽ than, "Ôi ... Giá như lúc này mà Yuihan còn sống."

Và còn bảo tôi, "Cháu biết dì cháu thế nào mà. Dì coi cháu con đẻ đấy, Sakura. Dì còn bảo với bà, nếu Seto mà là ông bố độc ác thì dì sẽ giành quyền nuôi cháu cơ."

Tôi còn thắc mắc không biết căn phòng phụ mà dì Yuihan dùng làm phòng ngủ bây giờ trông ra sao?

Bởi ít nhất trong vòng bốn tháng gần đây, dì đã tiếp tục sống trong thành phố này, ở căn nhà này, "bằng xương bằng thịt" ... Hẳn là phải còn chút dấu vết ... Nhưng không. Kể cả là thế thì mọi vết tích dường như đã biến mất, như thể bốc hơi đi hay chưa từng tồn tại, hoặc vẫn tiếp tục ở đó nhưng lại mang một ý nghĩa khác.

"Lễ Obon đã gần kết  thúc rồi. Nhưng sau khi xuất viện ấy, cháu có muốn đến và viếng mộ Yuihan không?" Nghe bà nói thế, tôi phải cố gắng lắm để quay mặt đi, tránh ánh nhìn đăm đăm của bà. "Con bé sẽ rất vui nếu cháu cùng bà đi đến thăm nó cho mà xem."

Tôi nghĩ cứ nên kể hết ra cho nhẹ lòng. Kể cho Moe, Mako hay cô Shinoda đều được. Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng ngoài cô Shinoda ra thì bất cứ ai nghe câu chuyện đó cũng sẽ cảm thấy phi thực tế và khó lòng mà thuyết phục được.

Tôi không biết có phải Moe giữ ý không, vì có vẻ như cậu cố tình bỏ về trước, để lại Sana ngồi một mình với tôi. Lúc rời đi, cậu lẩm bẩm "À phải!" rồi lục túi lấy thứ gì đó.

"Tớ đã định đưa nó cho cậu. Tớ cũng có in một bản cho Sana nữa."

Thứ Moe đưa cho chúng tôi, chính là bức ảnh chụp cả bọn trước Nhà kỷ niệm Kagoshima tối ngày 8 tháng Tám năm 1998.

"Sana này ..." Đợi Moe khuất dạng, tôi mới hỏi Sana về thắc mắc bấy lâu nay của mình. "Cậu biết được bao lâu rồi? Việc cô Yokoyama ... ý tớ là, dì Yuihan mới thật sự là 'người dư ra' ấy. Từ lúc nào cậu ...?"

"Lúc nào á?" Sana hờ hững đảo mắt. "Lâu quá ... Tôi quên mất rồi."

"Sao cậu không nói cho tớ biết." Tôi cố nhìn thẳng vào mắt cô, giọng điệu nghiêm túc hết mức có thể.

"Tôi nghĩ có nói cho cậu thì cũng chẳng ích gì. Cho đến khi nghe được cuốn băng đó. Thêm nữa ..." Sana dịch tay lên miếng băng trắng trên mắt trái. "Căn bản là tôi không đành lòng. Làm sao có thể? Cô Yokoyama trông giống hệt người mẹ quá cố của cậu. Khi xem cuốn kỷ yếu ở trường và mấy tấm ảnh ở nhà cậu ... Họ thực sự quá giống nhau. Đối với cậu, cô ấy hẳn là người rất quan trọng, phải không?"

"Ừ ... Nhưng ..."

"Nhưng sao? Cậu tìm ra cuốn băng. Còn tôi thì biết vẫn có cách ngăn chặn 'tai họa'. Cho nên ... Thế đấy!"

Thế đấy ... Phải. Đúng là Sana cũng đã nghĩ nát nước rồi.

Nếu gửi trả Kẻ đã chết về lại cho Tử thần? Vậy thì ai là Kẻ đã chết? Sana đã nhìn ra? Vậy thì cậu ấy nên làm gì? Cậu ấy phải làm gì đây?

Để chắc chắn về quyết định của mình, Sana muốn chính tai nghe cuốn băng của Tiền bối Minegishi Minami để lại. Đây cũng chính là những trải nghiệm thực tế của chị ta mười lăm năm về trước. Ngoài ra Sana còn xem thêm cả tấm ảnh tập thể của lớp 9-3 hai mươi tư năm về trước - năm mọi chuyện bắt đầu - để xác thực liệu Kagoshima Minatozaki có mang "màu của cái chết". Đó là quy trình cô tìm hiểu sự việc. Cô cố gắng thực hiện thật đầy đủ và tỉ mỉ, cố gắng gánh hết mọi trách nhiệm về phần mình ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top