Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 21

"Thiếu gia, Đỗ Hoàng Anh đã xuất ngoại"

Bên kia đầu dây một nam nhân cung kính bẩm báo.

"Xuất ngoại?"

Ngô Tuấn tay đưa vào túi, mắt xuyên qua tấm kính nhìn những tòa nhà chọc trời nhíu mày.

"Vâng, hắn đã xuất ngoại vào sáng nay"

Nam nhân lại nói.

"Một mình hắn?"

"Chỉ một mình hắn"

"Mau cho người điều tra xem hắn còn những ai có thể giúp đỡ"

Ngô Tuấn bên đây phân phó.

"Không cần nói với chị tôi, tôi sẽ cùng chị ấy nói sau"

"Vâng"

Nam nhân bên kia gật đầu đáp, ai không biết Ngô tiểu thư đang cùng vợ mình vui vẻ, hắn làm gì có gan làm phiền.

Ngắt đi kết nối, Ngô Tuấn đi đến ghế làm việc ngồi xuống, nhíu mày lại như suy tư gì đó.

"Đỗ Gia còn hậu thuẫn sao?"

Nghĩ một lúc cũng không có kết quả, hắn mới lắc đầu bỏ qua suy nghĩ.

"Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất..."

(Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất: Có nghĩa là không sợ đều gì to tát, chỉ sợ đều bất ngờ xảy ra)

Di động lại rung lên, hắn liền kết nối.

"Tuấn là chị"

Bên kia đầu dây giọng một nữ nhân yêu mị vang lên.

"Dạ, chị Ngọc Hân?"

Ngô Tuấn không che giấu được vui mừng mà hô lên.

"Ân, là chị"

Ngọc Hân bên kia gật đầu đáp.

"Cẩn Ngôn sao lại tắt máy?"

"Chắc chị ấy cùng chị dâu không muốn ai làm phiền a"

"Ân, chị sắp về rồi"

Ngọc Hân nghe đến chỉ cười khẽ một cái, lại nói.

"Thật sao? Ông nội cùng ba mẹ rất nhớ chị"

Ngô Tuấn ngạc nhiên xen lẫn vui mừng vội nói.

"Ân, chị cũng nhớ họ"

Ngọc Hân bên kia ấm áp gật đầu.

"Khi nào chị về thì gọi cho em"

Ngô Tuấn cười nói.

"Tất nhiên rồi"

Ngọc Hân gật đầu đáp.

Hai người nói thêm vài câu hỏi thăm liền tắt máy.

Ngô Tuấn đứng lên, hưng phấn rời khỏi công ty trở về nhà.

"Ngô Tuấn hôm nay về sớm hơn mọi ngày nha"

Lam Tình Vân nhìn con trai mình đang bước vào, hiếu kỳ nói.

"Mẹ, chị Ngọc Hân sắp về"

Ngô Tuấn ngồi xuống sofa nhìn hai người vui vẻ nói.

"Ngọc Hân sắp về rồi sao?"

cười hỏi.

"Dạ, chị ấy mới vừa nói với con"

"Con bé cùng Ngôn Ngôn đi một lượt, cũng đã 18 năm rồi, thật nhớ nàng"

Lam Tình Vân mỉm cười nói.

"Ngọc Hân lớn lên càng ngày càng xinh đẹp không thua gì Ngôn Ngôn, cũng nên tìm cho nàng một người tốt để nương tựa"

Ngô Thanh Phong lại nói.

"Cho Ngọc Hân nó tự quyết định hôn nhân của nó đi"

Ngô Anh Quân một bên thở dài lên tiếng nói.

Ngọc Hân được Ngô gia mang từ cô nhi viện về từ lúc nàng còn rất bé. Lúc bảy tuổi nàng cùng Cẩn Ngôn được đưa qua Châu Âu du học. Nàng theo đuổi ước mơ của mình là nhà thiết kế cùng học đàn dương cầm.

Nàng một mực theo đuổi sự nghiệp của chính mình, trời không phụ người có lòng nên bây giờ cũng đã nổi danh vang dội, được mệnh danh là "Công chúa dương cầm" cũng là nhà thiết kế đá quý bậc nhất hiện nay.

Lam Tình Vân nhìn Ngô Anh Quân, hai người nhìn nhau trong lòng đều có cõi luyến tiếc thở dài.

"Khi nào Ngọc Hân về thì đích thân ông nội sẽ đi đón"

Ngô Thanh Phong mở miệng lên tiếng.

"Vâng"

Ngô Tuấn vui vẻ gật đầu đáp.

------------------------------

Tần Lam ngủ một giấc thật lâu, đến khi nàng mở mắt ra thì trời cũng sắp tối đen, phía dưới cũng không còn đau, người cũng bớt mệt mỏi.

Nhìn xung quanh không thấy Cẩn Ngôn, nàng bước xuống giường đến tủ áo lấy cho mình một chiếc áo sơmi mỏng dài, sau đó liền đi vào phòng tắm.

Sau khi bước ra, nhìn thôi là muốn nổ mắt, Tần Lam cổ trắng mịn vài giọt nước còn chảy xuống khe rãnh sâu hun hút phía dưới, nàng không có mặt nội y, cút áo bên trên không cài hai nút, xương quai xanh lộ ra mê người, hai đồi núi tuyết như ẩn như hiện theo nhịp nàng đi mà đong đưa, hai chân trắng thon dài, phía trên vùng mê cốc ẩn hiện có thể thấy rõ.

Cẩn Ngôn sau khi mua đồ ăn về xong thì bận rộn ở trong bếp hâm lại cho nóng. Cô dọn vài món ăn lên bàn, định lên lầu gọi nàng nhưng khi nhìn thấy cảnh trước mắt cô thật muốn phun máu.

"Mình ăn thôi"

Tần Lam câu môi, đi đến ngồi xuống ghế nhìn Cẩn Ngôn nói. Do nàng ngồi nên bộ ngực lộ ra hết thảy mà người kia lại nhìn từ trên xuống nên có thể thấy bao quát tất cả.

Cẩn Ngôn mắt không chớp dù chỉ một cái, ánh mắt như muốn thiêu rụi nữ nhân phóng đãng gần kề, cảm nhận mũi nóng nóng, tay sờ lên thì một dòng nước ấm chảy xuống. Máu a!

"Đúng là đại sắc lang!"

Tần Lam nhướng mày, tay nâng lên ngón trỏ chỉ lên mũi nàng nói.

Cẩn Ngôn híp mắt nhìn nàng một cái rồi xoay người bỏ đi.

"Hừ..."

Tần Lam nhìn bóng lưng cô hừ một tiếng. Tay động đũa bắt đầu dùng cơm, không cần đợi cô.

Cẩn Ngôn một lúc thì bước ra, tay cầm theo cái khăn, vừa đi vừa lau nước trên mặt, nhìn nữ nhân đang dùng bữa ngon lành thì hít một hơi thật sâu.

"Em mau ăn đi"

Tần Lam nhìn người đối diện nói, đứng dậy chống một tay lên bàn, động đũa gấp vài miếng đồ ăn bỏ vào trong chén của cô. Do Cẩn Ngôn đã ngồi xuống cùng Tần Lam đối diện nên nhìn thẳng phía trước là có thể thấy rõ cảnh xuân ở trên lẫn ở dưới, nuốt thêm mấy ngụm nước bọt, trong lòng thì nghiến răng nghiến lợi.

Tiểu yêu tinh này, chị định khiêu khích giới hạn chịu đựng của em sao?

Tần Lam cố ý lắc mình một cái, hai đồi núi lớn cũng theo đó mà cử động qua lại. Cẩn Ngôn hai mắt dao động tuần hoàn theo, ánh mắt được bao phủ bởi một tầng nóng rực của dục vọng, hơi thở trở nên càng ngày càng nóng và gấp gáp. Cô theo bản năng đứng dậy, đi đến thu phục thứ nhiễu loạn tâm tình mình.

"Đứng đó!"

Tần Lam chỉ tay ngay chớp mũi cô lớn tiếng không cho cô bước qua.

Cẩn Ngôn cũng nghe theo mà đứng lại không cử động, mày nhíu lại ánh mắt cầu xin nhìn nữ nhân trước mặt.

"Ăn thôi"

Tần Lam nhếch môi không thèm để ý ánh mắt cầu xin của cô, trở về vị trí của mình ngồi xuống nhìn người phía trước.

Cẩn Ngôn cau mày, nhiệt hỏa đang dần tăng lên trong người, cô nhìn nàng âm thanh khàn khàn nói.

"Chúng ta về phòng đi"

"Về phòng làm gì? Chị mới vừa ngủ dậy nha"

Tần Lam gấp một cộng rau bỏ vào miệng nhai, nhíu mày trêu đùa nói.

Cẩn Ngôn đứng lên đi qua, từ đây nhìn xuống lại có thể nhìn thấy cảnh xuân dạt dào, miệng lưỡi bắt đầu khô khan, cả người như muốn bốc hỏa, rất nóng.

"Em không ăn đi, qua đây làm gì?"

Tần Lam chống cằm lười biếng ngáp một cái, nâng mi lên hỏi người phía trước.

"Chị cho em ăn sao?"

Cẩn Ngôn giọng vẫn khàn đặc hỏi nàng.

"Đồ trên bàn ăn, ai không cho em ăn a?"

Tần Lam nở nụ cười vạn phần yêu mị, nhìn lên bàn thức ăn lại nhìn qua cô.

"Em muốn ăn chị thôi"

Cẩn Ngôn chịu hết nổi rồi, hơi thở nặng nề nhìn nàng đáng thương nói.

"Sáng không phải nói cấm em một tháng sao?"

Tần Lam nụ cười càng thêm sâu, giả vờ nhíu mày hỏi.

"Nhưng mà..."

Cẩn Ngôn định nói nhưng bị một màn trước mắt làm quên cả muốn nói gì. Tần Lam gỡ từng cút áo sơmi ra, đến khi mở hết thì nhẹ nhàng cởi ra. Bây giờ nàng một thân lõa thể không một mảnh vải dính trên người, tay cầm lấy áo quăng thẳng vào mặt người phía trước.

Cẩn Ngôn đang mê luyến nhìn nhưng lại bị cái áo chết tiệt dán lên mặt che khuất, vội lấy xuống vứt qua một bên.

"Áo đó cũng đắt lắm a, em thật lãng phí"

Tần Lam một thân không một mảnh vải đứng đó nhìn cô nhíu mày nói.

"Lụm lên đi giặt cho chị"

"Mai em sẽ giặt"

Cẩn Ngôn hơi thở rối loạn, cố gắng nói.

"Bây giờ cũng được mà"

Tần Lam đi đến trước mặt cô nói.

Cẩn Ngôn hô hấp cũng theo bước đi nàng mà tăng lên, cứ nhìn hai đồi núi tuyết đong đưa lên xuống.

Tần Lam đắc ý cười càng sâu, nhẹ đi lướt qua cô để lại một câu.

"Hôm nay em ngủ sofa"

Cẩn Ngôn ở phía sau nhìn tắm thân nhu nhuyễn, đôi nhãn càng thêm hừng hực bị đốt cháy.

Cẩn Ngôn nhịn không được nữa, liền chạy đến bế Tần Lam lên.

"A...''

Tần Lam giật mình một cái, nàng nhìn lên người kia trừng mắt, nhưng tay cũng luồn qua cổ cô ôm lấy.

Cẩn Ngôn cười cười, ánh mắt nhìn xuống hai tiểu bạch thỏ đầy đặn lại nuốt thêm một ngụm nước bọt, cả người khô nóng vội chạy nhanh về phòng.

End chap.

********************

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top