Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lan ngọc mang tâm trạng dục cầu bất mãn đến gặp người phụ trách ký hợp đồng của Phong Vũ, đương nhiên trên đường nàng đã điều chỉnh tốt trạng thái tâm lý của mình rồi, hơn nữa còn gọi Tường cùng đi.

Lúc Tường biết được nàng muốn đi gặp người của Phong Vũ, tay lái trượt mất, xe leo lên lề phải thắng gấp.

"Tường, anh có thể lái xe trầm ổn một chút không, thiếu chút nữa là đi đời rồi thấy không!"

Lan ngọc hít hà một hơi, vỗ lưng ghế dựa lên án nói.

Đứa nhỏ tốt số, còn may không đụng vào cửa khu nhà hay cây trên vỉa hè, thiếu chút nữa mẹ con song vong.

"Con bé chết tiệt kia! Làm gì lại không nói trước với anh là đi gặp người của Phong Vũ chứ!"

Tường hưng phấn đến độ tay lái cũng nắm không chặt, đây giống như một cái bánh nhân thịt khổng lồ, đột nhiên đập vô đầu hắn đến choáng váng.

Nếu thật sự có thể đi ăn máng khác, Phong Vũ không thể nghi ngờ là một nơi không tồi, ít nhất không cần lo lắng bị ông chủ dùng quy tắc ngầm, hơn nữa công ty còn rất lớn tức là tài nguyên sẽ rất nhiều, sẽ có nhiều cơ hội được hấp thụ ánh sáng hơn, sẽ dễ dàng nổi tiếng hơn.

"Đây không phải là sợ tối hôm qua làm anh ngủ không ngon sao, Tường, tốt nhất anh mau lái xe đi, đừng đến muộn."

"Ờ ờ được."

Thường lại khởi động xe lần nữa, lần này nắm tay lái vững vàng một chút, hỏi Lan ngọc bị đào như thế nào.

Nàng liền nói đến cuộc gọi kia, dù sao Phong Vũ sao lại biết nàng, nàng cũng không rõ.

Tường cảm xúc dâng trào, đầy vui vẻ nói: "Khả năng đây là minh châu phủi bụi trần, luôn có người có tuệ nhãn nhìn thấu!"

Ninh Dương Lan Ngọc:..... Anh nói cái gì thì là cái đó đi.

Trong đầu Tường phóng ra tư liệu mình biết về Phong Vũ dong dài với Lan ngọc, mặc sức tưởng tượng đến tương lai tốt đẹp của nàng, nhưng nói nói một hồi hắn lại trầm mặc.

Lan ngọc biết vì sao hắn lại trầm mặc, nàng có thể mang theo Bình đi ăn máng khác, nhưng chưa chắc có thể mang Wonjae theo.

Bởi vì nàng đi ăn máng khác là đi công ty khác, chứ không phải là mở phòng làm việc riêng, người của Phong Vũ chưa chắc sẽ nhận thêm, hơn nữa càng là nghệ sĩ có tiềm lực, thì càng yêu cầu người đại diện tốt tiếp nhận, người đại diện tốt có nghĩa là người có mối quan hệ rộng lớn, như vậy mới có thể suy tính nhiều việc.

"Anh Tường, người của Phong Vũ nói sẽ cho em thêm điều khoản."

Lan ngọc vừa nhìn gương trang điểm vừa nói.

Tình huống của nàng bây giờ có thể thêm điều khoản đã thực sự là chuyện cực kỳ ưu đãi, tuy rằng Wonjae không biết điều khoản bổ sung của Phong Vũ là gì, nhưng so sánh với hợp đồng mình đã gặp qua, liền gật gật đầu.

Tường lên tinh thần thở một hơi đầy niềm tin: "Quả nhiên là bọn họ tinh mắt, nhìn ra tiềm lực của em!"

"Anh nói nếu em tự nguyện yêu cầu, đem theo anh đi, bọn họ có đồng ý không, anh có đồng ý không?"

Lan ngọc nhẹ nhàng hỏi ra quyết định của mình, nhìn Tường ở phía trước.

Hiện tại là đèn đỏ, Tường nghe xong thiếu chút nữa dẫm chân ga, đưa bọn họ cùng nhau đi đến trời cao.

"Aaaaa, vì sao lại muốn nói chuyện này lúc lái xe? Anh còn chưa kết hôn sinh con, anh không muốn qua đời sớm như vậy có được không?!"

Tường kích động đến lên máu, cổ với mặt đều đỏ bừng.

Trọng điểm chú ý của LAn ngọc lại là: "Anh tự mình sinh sao?"

Ánh mắt nàng đảo quanh người Tường, theo giả thiết trong thế giới này, trừ bỏ Alpha không thể mang thai, thì Beta và Omega đều có thể mang thai, không phân biệt nam nữ.

Nhưng tỷ lệ thụ thai của nam Beta cực thấp, vì Beta không có tin tức tố. Nếu là thụ thai tự nhiên, nam Beta có thể làm cho nam hoặc nữ Beta mang thai, nhưng nữ Beta lại không có biện pháp làm cho nam hoặc nữ Beta mang thai được.

Nhưng đây cũng không phải vấn đề gì quá lớn, theo sự phát triển của khoa học kỹ thuật, nữ Beta có thể đem trứng kết hợp ở tử cung khác (mang thai hộ), vợ chồng là nam nữ Beta cũng có thể lựa chọn đem

trứng thụ tinh cấy vào nam beta, cực kỳ tự do.

Wonjae đỏ mặt nhiều hơn nữa, có thể so sánh với đèn đỏ ngoài kia.

Đèn đỏ chuyển xanh, Wonjae run tay tiếp tục lái xe, quyết định dừng nói chuyện với Lisa ba phút, bảo trì bình tĩnh.

Ba phút sau, hắn đã từ kích động biến thành bình tĩnh, lái xe dừng sát lề đường tắt máy.

"Chắc chắn là anh muốn đi, nhưng anh sợ anh đi không được, cũng sợ em không thấy không đáng."

Tường phun ra một hơi, có thể đi công ty lớn làm, còn có thể tiếp tục hợp tác với Lan ngọc, đương nhiên là hắn nguyện ý một trăm lần, nhưng vấn đề không phải đến hay đi.

Phong Vũ sẽ đồng ý sao? Sẽ cần hắn sao? Năng lực công tác của hắn thực sự có thể làm tốt được sao? Hắn thực sự sẽ không phụ lòng Lan ngọc sao?

Nàng xua tay nói: "Đừng có nói cái gì đáng hay không đáng, anh quên là em đã nói 'có phúc cùng hưởng' sao?"

"Em tin tưởng anh sẽ là một người đại diện có tiềm năng, bây giờ em cũng đâu có thành công, nói không chừng sau này hai đứa sẽ là một người đại diện kim

bài, một người là ngôi sao nổi tiếng thì sao?"

Lan ngọc cười tủm tỉm bốc phét, thực sự nàng không phải muốn nổi tiếng, chỉ là muốn cổ vũ Tường mà thôi.

Biểu tình của Tường  lại càng ngưng trọng, trịnh trọng nhìn Lan ngọc lạc giọng: "Nếu Phong Vũ thực sự đồng ý, anh sẽ nỗ lực vì em."

Nàng run run rẩy rẩy lắc đầu nói: "..... Cũng không cần đâu."

--Umma, người làm sao vậy umma, umma người thanh tỉnh một chút đi a!

Tường lại nghiêm túc như cũ, một phút sau, hắn hung hăng mà vỗ vỗ tay lái nói: "Đi, tiếp tục đi tới!"

Tường hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang tiếp tục lên đường, lái con xe mười mấy triệu mà tưởng như khí thế của Maybach.

Lúc vào nói chuyện, Lan ngọc cũng không để Tường cùng vào với mình.

Người phụ trách của Phong Vũ tới tên là Song Mino, nghe Lan ngọc đưa ra yêu cầu bổ sung có chút kinh ngạc, hắn tỏ vẻ  muốn liên lạc với tổng công ty một chút.

Nàng gật đầu, chờ hắn đi gọi điện thoại.

Hơn mười phút sau, Mino đã trở lại, cũng đem đến câu trả lời chính xác.

"Có thể mang theo, nhưng công ty không thể đầu tư tay trắng, phải xem rõ năng lực của người đại diện của em, nên phải khảo sát một thời gian, trước hết em đi theo anh, anh ta xem như trợ lý đại diện, nếu ổn định, có thể để anh ta phụ trách em."

"Cảm ơn anh."

Lan ngọc nhiệt tình cảm kích, Mino lại vẫy vẫy tay.

"Không cần, cố gắng nỗ lực, chiều nay em đi công ty cũ ngừng hợp đồng đi."

Kỳ thật việc này cũng là do đại Boss trực tiếp yêu cầu, lúc cầm tư liệu trong tay Song Mino vẫn còn mê mang một hồi, nhưng hắn cũng lập tức tiến hành, hắn cho rằng cô gái này có chút quan hệ với đại Boss, nhưng sau khi nói chuyện hắn biết cô gái này cũng không biết rõ ràng.

Mino giống như rất bận, nàng hẹn rõ thời gian lần sau, hắn liền rời đi.

Lan ngọc đem những lời Mino nói với Tường,lúc Tường biết mình cũng có thể cùng đến Phong Vũ, vẫn còn có loại cảm giác không chân thật giống như cảm giác nửa tháng trước nghe Lan ngọc nói mình phân hóa vậy.

"Nọc Nọc, em véo anh một cái, anh còn thấy không thật."

Lan ngọc không chút nương tay nhéo hắn một cái, cong mắt cười nói: "Nếu anh còn cảm thấy không chân thật, em nắm tóc anh thế nào?"

"Không được! Vốn dĩ vì em anh sắp trọc đầu tuổi thanh xuân rồi!"

Tường sống chết bảo vệ đầu tóc mình, lui lại một bước.

Hắn cười ngây ngô chốc lát, sau đó biểu tình trở nên nghiêm túc: "Lan ngọc, cảm ơn em!"

Đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn nghiêm túc chính thức nói lời cảm ơn, cũng thu lại biểu tình mỉm cười, đối diện với Tường .

Tường cho rằng lúc này hai người bọn họ sẽ cầm tay nhau đôi mắt đẫm lệ tâm sự tương lai thì đứa nhỏ đáng chết này lại nói một câu....

"Anh Tường, em muốn ăn gà nướng mật ong."

Tường  oán hận mà nói: "Ăn, ăn đầy mồm!"

Lan ngọc vui sướng mà gọi Bình đặt gà, sau khi ăn được một buổi no nê bắt đầu chia sẻ việc hằng ngày, nhắn tin báo cho tiền bối Nguyễn tin tốt này.

Ninh Dương Lan Ngọc: Tiền bối Nguyễn, em kêu gà được rồi!

Ninh Dương Lan Ngọc: Hương vị này thực sự quá kích thích! Giống như tin tức tố của Alpha hôm qua em gặp vậy!

Ninh Dương Lan Ngọc: Nhưng là giá có chút đắt, nhưng mà vật quý ở giá trị!

Ánh mắt đầu tiên Nguyễn thùy Trang đọc lướt, suýt nữa tắt nghẽn cơ tim, nghĩ đến nhà hàng nào lại làm Alpha đi bán, nhưng ý tưởng kia chỉ trong nháy mắt, cô cảm thấy Lan ngọc không phải là người như vậy, lại bình tâm chậm rãi tĩnh khí.

Tiền bối Nguyễn: Ăn xong có thể uống ly trà

Tiền bối Nguyễn: Giải ngấy!

——————————————
Truyện ko 1 bóng ma đọc luôn :((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top