Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 40 Em không phải người quan trọng nhất trong lòng chị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Sau đấy, chỉ cần Bùi Châu Hiền ở nhà, Tôn Thừa Hoan sẽ tránh trong phòng Thiên Ân không chịu ra ngoài. Khi Bùi Châu Hiền giúp Thiên Ân tắm rửa, cô sẽ xuống tầng xem ti vi cùng bà Bùi.

Từng ngày trôi qua, hai người vẫn hoà bình.

Sáng sớm Thứ Bảy, hai vị Bùi gia ăn sớm lên một chút rồi mang Thiên Ân đi vườn bách thú.

Bùi Châu Hiền trong thư phòng không biết làm việc gì, Tôn Thừa Hoan nấu cháo điện thoại với thiên sứ, thiên sứ oán giận ngày ngày nhàm chán, Tôn Thừa Hoan nghe nhiều hơn nói.

"Thừa Hoan, anh ở một mình trong nhà rất chán a!"

"Vậy anh tới chơi với em!"

"Anh mắc lỗi, bị Bạch Hổ cấm túc một tháng!"

"Anh lại phạm vào cái gì thế?"

Tôn Thừa Hoan rất khó tưởng tượng, rốt cuộc thiên sứ làm cái gì mà làm cho Cường Bạch Hổ tính tình hoà hảo tức thành cái dạng này.

"Sáng qua anh ấy đưa lưng ngủ về phía anh, anh nghĩ, anh chưa được công lần nào, kết quả là anh vừa mới tiến tí thì anh ấy đã tỉnh!"

Thật sự có thể áp bức đến vậy, làm gì còn dám phản kháng a!

Tôn Thừa Hoan thật sự rất muốn vỗ tay khen ngợi vì loại hành động phản công này của thiên sứ, chẳng qua là cô tò mò kịch tình phát triển mặt sau hơn.

"Sau đó anh ấy liền cấm túc anh à?"

"Nào có đơn giản như vậy! Anh ta thật không có tính người, đặt anh dưới thân làm những ba lượt! Nói là vì muốn cho anh nhớ kỹ vị trí của mình! Đại gia! Anh đã ở vị trí đó năm năm rồi, cần anh ta nhắc chắc!"

"Giờ xương cốt anh rã rời, toàn thân đau nhức! Dù không bị cấm túc anh cũng đi không được a!"

Tôn Thừa Hoan thật sự cảm thấy anh thật thảm, cũng rất muốn đồng tình với anh, nhưng cô thật sự nhịn không được cười.

"Em thật sự thông cảm cho nỗi niềm của anh."

"Coi như hết, anh đoán em giờ khẳng định đang rất vui sướng khi người khác gặp họa, trong lòng cười thầm ý chứ! Đừng nín, cứ cười đi."

"Em thật là không nín được, ha ha ha ha!"

"Quên đi, đừng nói nữa, em đấy, ở Bùi gia quen chưa?"

"Cũng được."

"Bùi Cang Cang có bắt nạt em không?"

Vì biết rõ bệnh thời kì tiền mãn kinh của Bùi Châu Hiền, thiên sứ lại gọi Bùi Châu Hiền bằng tên mới. (Cang: tên hán việt, có nghĩa biến đổi, thay đổi nhiều hơn)

"Cứ tính là không có đi."

Ngoài đêm đó ra, Bùi Châu Hiền xác thực không có bắt nạt cô nữa, cho dù hai người không thể tránh được ngồi cùng bàn, nàng cũng coi cô như không khí.

Nhưng, với sự lãnh đạm của nàng, cô lại cảm thấy bị nàng bắt nạt còn đỡ khổ sở hơn.

"Nghe lời này của em là biết có rồi! Đúng rồi, Kim Thái Nghiên hẹn Bạch Hổ vài lần rồi, toàn là thương lượng chuyện của em. Bạch Hổ không đồng ý, nói muốn nghe ý của em. Nhưng mà, Bạch Hổ vẫn tán thành em tới Mĩ Tinh ."

"Em nghe Hổ Ca nói rồi, nhưng, em còn chưa nghĩ xong."

"Anh cảm thấy Kim Thái Nghiên ấy cũng tốt mà, tuổi hơi lớn một chút, biết yêu đương chút ít, nhưng Bùi Càng Càng thì tốt hơn, em lo không?"

"Em tạm thời chưa tính tìm thêm mom cho Thiên Ân."

"Thừa Hoan, em thật không đáng yêu!"

"Em đánh anh giờ!"

Hai người đánh nhau một hồi, buổi sáng đã trôi qua hơn phân nửa.

======

Trên giường Thiên Ân còn non nửa chỗ chống, không thích bật điều hòa nên cô đã có một hôi.

Nhìn việc trước mắt, dù sao không đói bụng cũng không muốn ăn cơm, tắm rửa trước đã.

Bật nước xong, bồn tắm của Thiên Ân không nhỏ không lớn, cô nằm trên đó cũng vừa .

Hì hục tắm rửa, cô cảm thấy rất vui vẻ thoải mái.

Mở vòi hoa sen, rửa sạch bọt trên người.

Bùi Châu Hiền ngồi trong thư phòng, văn kiện trước mặt gần một giờ đã không lật thêm trang nào.

Tôn Thừa Hoan ngay sát phòng nàng, tuy không nghe thấy gì, nhưng nàng lại như thể tinh tường cảm nhận được hơi thở của cô hiện hữu.

Mà lúc này, nàng đã đứng lên lại ngồi xuống mấy lần, muốn gọi cô cùng ăn cơm, lại sợ bị cô cự tuyệt mà do dự.

Rốt cục cũng quyết định, đứng ở cửa, nàng nhẹ nhàng gõ cửa, nhưng không ai lên tiếng.

"Tôn Thừa Hoan, em không sao chứ? Chị vào được không?"

Vẫn không có thanh âm, nàng có chút lo lắng.

Đẩy cửa ra, trong phòng không một bóng người, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước.

Đến gần lại thấy bóng hình yểu điệu Tôn Thừa Hoan, độ ấm đột nhiên tăng vọt, hầu kết không tự giác lên xuống.

"Tôn Thừa Hoan, trưa em muốn ăn gì?"

Bỗng dưng nghe thấy giọng Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan cả kinh, muốn nhanh chóng lấy khăn tắm bên cạnh, bối rối lại không chú ý nên trợt chân, té ngã trên đất.

"A –!"

Ngã xuống, nháy mắt toàn bộ lưng như mất tri giác, nhưng đồng thời cơ bắp đau đớn đánh úp lại, cô đau thở gấp.

"Tôn Thừa Hoan, có chuyện gì thế!"

Bùi Châu Hiền đầu tiên là nghe thấy tiếng gì đó rơi xuống đất, lại nghe được tiếng thét chói tai của cô, sợ cô có chuyện gì, nàng dùng sức lao vào cửa phòng tắm.

Tôn Thừa Hoan vẫn không lên tiếng trả lời, lòng nàng co rút càng nhanh.

Không lo lắng thêm, một cước nàng dùng sức đá văng cửa phòng tắm.

Tôn Thừa Hoan mặt nhăn mặt té trên đất, như thể động cũng không thể động.

Lấy khăn tắm vây lấy cô, may mà cô còn có cảm giác.

"Bảo em ăn cơm, mà em không vâng lời! Giờ thì tốt chưa, ngay cả tắm cũng sẽ ngã sấp xuống được! Em còn chẳng bằng Thiên Ân lúc nhỏ!"

Thấy cô thành cái dạng này, lòng nàng tê rần, lời ra khỏi miệng lại toàn những câu khó nghe.

"Không phải tôi té xỉu! Mà là bị chị dọa, đang êm đang đẹp, chị vào làm gì!"

Cô đã đau đến mức khó thở, nàng không thể nói câu nào hay thì cũng không nên làm cô phát rồ lúc này!

"Em nằm cử động khó vậy, chị đưa em đi bệnh viện."

Vết thương có thể lớn có thể nhỏ, không kiểm tra rõ ràng, nàng không thể yên tâm.

"Tôi không cần chị lo, tôi cũng không muốn đi bệnh viện, chị cho tôi ra ngoài đi!"

Cô hiện giờ thành cái dạng này nên không dám hỏi xem mình thế nào.

Ánh mắt nàng làm cho tim của cô như lỗi nhịp.

Cô nợ nần gì nàng sao! Cứ thấy nàng là cô hẳn không có chuyện gì tốt!

"Tôn Thừa Hoan, sau này em đừng có tùy hứng mà cáu kỉnh!"

Nàng bị thái độ kháng cự của cô làm giận, cô không có thể dịu dàng một lần sao!

Hai người giằng co, điện thoại Bùi Châu Hiền đột ngột vang lên.

Nhìn điện báo, Bùi Châu Hiền biến sắc, xoay người tới cửa nhận cuộc gọi.

Tuy rằng nàng đè thấp giọng, Tôn Thừa Hoan vẫn rõ ràng nghe thấy nàng gọi một tiếng "Hân".

Tôn Thừa Hoan nhắm mắt lại, trong lòng cười khổ, Tương Hân này thật đúng là biết chọn thời gian.

Rất nhanh, Bùi Châu Hiền trở lại, vẻ mặt khó xử.

Tương Hân gọi tới, nói Trịnh Chấn Vĩnh lại tới tìm cô ấy, còn ở trước cửa nhà cô không chịu rời đi.

Nàng trước đây đã từng đáp ứng với Tương Hân, nếu Trịnh Chấn Vĩnh lại tới phiền cô, nàng sẽ can thiệp.

Nhưng nhìn Tôn Thừa Hoan thành cái dạng này, nàng lại không thể yên tâm.

"Tương Hân tìm chị? Chị đi đi, tôi thật sự không có việc gì."

Dùng ngón chân nghĩ, cô cũng đoán được, Tương Hân tìm nàng, nàng nhất định sẽ đi.

Cô không muốn lại thử lại thêm lần nữa, cái cảm giác đau đến tê liệt khi không giữ nàng lại được!

"Chị đã hứa với cô ấy trước đây, nên......"

Nàng muốn giải thích, lại cảm thấy nói cái gì thì chẳng qua cũng chỉ như kiếm cớ mà thôi.

"Không phải giải thích với tôi, lúc chúng ta còn là vợ chồng, chị còn chả phải giải thích với tôi, huống chi, giờ cùng lắm thì tôi cũng chỉ vợ cũ, chị không cần phải trình bày với tôi đâu."

Một hơi nói xong, trên trán đã đầy mồ hôi.

"Chị ôm em lên giường trước, có việc gì thì gọi cho chị."

"Không cần, tự tôi có thể."

Giãy dụa đứng lên, bước một bước tới trước cửa, toàn bộ xương cốt đau như sắp gẫy ra, nhưng cái đau này cũng không thể đuổi kịp cho dù là một phần vạn với cái đau trong lòng.

Cô và Tương Hân, lựa chọn của Bùi Châu Hiền vĩnh viễn là người sau.

Đứng ở bên giường, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, cô đã sắp không kiên trì nổi, nhưng vẫn quay sang cười thản nhiên với nàng.

"Bùi Châu Hiền, sau này tôi chưa đồng ý thì chị đừng bước vào phòng này."

Bùi Châu Hiền cứng đơ, cuối cùng không nói một câu, liền rời đi.

Tiếng đóng cửa vang lên đồng thời, Tôn Thừa Hoan một lần nữa ngã vật về đằng sau, đau đến mức nước mắt chảy ròng.

Mắt thấy điện thoại, nhưng đau đến mức không có thể đứng dậy, bất đắc dĩ, cô vươn tay cố kéo khăn đệm, hy vọng điện thoại rơi trên mặt đất cũng cách cô gần một chút.

Nhìn tay còn một chút mới có thể chạm tới điện thoại, cô có một loại cảm giác đời trước hình như mình tạo rất nhiều nghiệt.

Có nhất định phải như trong tiểu thuyết vậy không, phải làm cô bi thảm tới mức này!

Bất chấp đau đớn, cô động thân về phía trước, rốt cục cũng cầm lấy được điện thoại.

Lúc này trên trán cô, mồ hôi hạt to đã thành từng chuỗi lăn xuống.

Cảm giác đau đớn vẫn còn, nhưng là, lưng lại như không có cảm giác, cô rất sợ, sợ về sau này sẽ không đứng dậy được.

Người đau, trong lòng còn có nỗi đau bị Bùi Châu Hiền bỏ lại!

Ngay cả cô đã kiên cường vậy mà vẫn phải khóc oà.

Khóc một lúc lâu, lâu đến mức da cũng run lên, người khó thở.

Ổn định cảm xúc, cô gọi điện cho Cường Bạch Hổ.

"Hổ Ca, cứu mạng!"

Cô rất muốn nói thoải mái một chút, nhưng giọng run run là bán đứng sự bất lực của cô.

"Hoan Nhi, em làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?"

Tôn Thừa Hoan ít khi yếu ớt, làm cho Cường Bạch Hổ cũng khẩn trương, mà lúc này đối diện với anh là Kim Thái Nghiên còn gấp đến độ đoạt luôn lấy điện thoại.

"Tôn Thừa Hoan, em ở đâu thế?"

"Kim Thái Nghiên, sao lại là chị? Em sợ là em sắp được đưa đến bệnh viện, chị đưa điện thoại trả cho Hổ Ca, anh ấy biết em ở đâu."

Cô thật sự không có khí lực, không muốn nói lời vô nghĩa, ý thức dần dần cạn kiệt, trước mắt tất cả sắp trở nên mơ hồ.

Kim Thái Nghiên đưa điện thoại trả lại cho Cường Bạch Hổ, cảm xúc trên mặt không xác định được.

"Hoan Nhi? Hoan Nhi? Hoan Nhi!"

Điện thoại bên kia đã không còn tiếng trả lại, Cường Bạch Hổ nhụt chí cắt đứt điện thoại.

"Kim tổng, Hoan Nhi có việc tìm, khi khác chúng ta bàn lại ."

"Tôi cũng cùng đi."

Không nhìn thấy cô khoẻ mạnh, nàng không yên lòng.

Cường Bạch Hổ do dự một giây, rồi gật gật đầu.

======

Bùi Châu Hiền đến trước cửa nhà Tương Hân, quả nhiên gặp Trịnh Chấn Vĩnh, nhìn thấy nàng, Trịnh Chấn Vĩnh lập tức hiểu được ý đồ nàng đến.

Tương Hân liên lạc với Bùi Châu Hiền, biết nàng đến, thì mở cửa, để hai người vào trong nhà.

"Trịnh Chấn Vĩnh, Hân nói đã rất rõ ràng, sao cậu còn cứ dây dưa không rõ!"

Một thời làm bạn, Bùi Châu Hiền cũng không muốn bức người quá đáng.

"Bùi Châu Hiền, tôi là anh em với cậu, không nghĩ tới cậu lại sau lưng tống tôi một dao! Rõ ràng cậu biết Tương Hân là của tôi, lại còn có ý đồ với cô ấy! Vợ bạn không thể động vào, đạo lý này cậu có hiểu hay không!"

"Bùi Châu Hiền tôi quang minh chính đại, không đâm dao sau lưng người. Tương Hân rời khỏi cậu rồi, là cậu mới quá phận! Nếu không phải cậu bỏ cô ấy kết hôn cùng Ngô Tuệ Lân, thì sao cô ấy có thể đã chết tâm!"

"Nếu không phải cậu, nhất định Tương Hân sẽ tha thứ cho tôi, sẽ trở lại bên người tôi !"

"Trịnh Chấn Vĩnh, cậu thật sự yêu Tương Hân ư? Nếu cậu thật sự yêu cô ấy, nên cho cô ấy một tình cảm toàn vẹn, sao cậu có thể để cô ấy chịu ủy khuất như vậy!"

"Cô ấy giờ cũng ở cùng với cậu, người đã kết hôn đấy thôi, không phải cũng là tình cảm không trọn vẹn à! Bùi Châu Hiền, cậu có thể cho Tương Hân thế nào, tôi cũng hoàn toàn có khả năng như thế. Nhưng, thứ tôi có thể cho cô ấy, cậu lại không!"

Bùi Châu Hiền rất muốn lớn tiếng phản bác Trịnh Chấn Vĩnh, nàng đã ly hôn.

Nhưng, trong tiềm thức, nàng lại không muốn thừa nhận chuyện này.

"Sao thế, không phản đối?"

Trịnh Chấn Vĩnh thấy nàng không lên tiếng, cứ nghĩ mình đã chạm vào chỗ đau của nàng, vẻ mặt đắc ý.

"Bùi Châu Hiền, tôi yêu Tương Hân, tôi làm tất cả đều là vì có thể cho cô ấy hạnh phúc. Nhưng còn cậu thì sao, chỉ cần một ngày cậu chưa ly hôn, cậu sẽ một ngày không có tư cách yêu cô ấy!"

"Vậy vì sao cậu còn gắt gao giữ cô ấy không chịu buông tay? Hay là, chẳng qua cậu muốn Tương Hân làm nhân tình bí mật của cậu!"

"Trịnh Chấn Vĩnh, Bùi Châu Hiền vì tôi, đã ly hôn rồi."

Tương Hân đứng ở bên cạnh Bùi Châu Hiền, cầm lấy cánh tay nàng, tình thế trước mắt như đã sáng tỏ .

Trịnh Chấn Vĩnh không thể tin nhìn Bùi Châu Hiền, lại nhìn thoáng qua Tương Hân.

"Cậu ta đã ly hôn ?"

Trịnh Chấn Vĩnh muốn cười nhưng lại phát hiện rất khó, nếu Bùi Châu Hiền vì Tương Hân mà tới được bước này, vậy anh còn có tư cách gì?

"Bùi Châu Hiền, không thể tưởng được, cuối cùng người thắng lại là cậu."

"Tương Hân, em vĩnh viễn là người con gái Trịnh Chấn Vĩnh tôi yêu nhất trên đời này!"

Mở cửa ra, đứng lại một lúc, dường như dùng hết chút khí lực cuối cùng, anh nói lời này cho Tương Hân nghe.

Nói xong, cửa đóng sầm.

Tương Hân quay sang vùi vào ngực Bùi Châu Hiền, khóc thương tâm.

Mười năm, cô dành mười năm tốt đẹp nhất cho người đàn ông kia, nhưng nàng ta lại tự cho là đúng thay cô quyết định.

Đạt được mục tiêu, trời nhất định sẽ trêu người?

======

Cường Bạch Hổ và Kim Thái Nghiên nhấn chuông cửa đã lâu, dì ở Bùi gia mới mở cửa từ hậu viện.

May mà bà nhận ra được Cường Bạch Hổ, mới giúp anh mở cửa, cũng nói cho anh Tôn Thừa Hoan chắc là đang ở trên phòng Thiên Ân.

Kim Thái Nghiên là người đầu tiên vọt vào phòng, nhìn thấy Tôn Thừa Hoan nằm một đống trên đất không ra hồn người, không một tia băn khoăn ôm lấy cô lên giường phủ kín người lại.

Cường Bạch Hổ nhìn cô ta hoàn thành những động tác liên tiếp, trong lòng đoán rốt cục cũng được chứng kiến sự thật.

"Cường Bạch Hổ, anh còn nhìn cái gì, lái xe mau!"

"Kim tổng, cô không nên động vào cô ấy trước, nếu để cô ấy ngã, cô di chuyển cô ấy ngược lại càng nguy hiểm."

Cường Bạch Hổ cũng lo lắng cho Tôn Thừa Hoan, nhưng nàng biết lúc này nàng phải bình tĩnh.

Nhìn chung qunàng một chút bốn phía, không có biện pháp, đành phải tháo tấm gỗ ở tủ quần áo của Thiên Ân xuống, đặt Tôn Thừa Hoan lên trên.

Cẩn thận nâng Tôn Thừa Hoan lên xe, Cường Bạch Hổ đạp chân ga phóng, vậy mà Kim Thái Nghiên còn chê là anh không đủ nhanh.

Trên đường Tôn Thừa Hoan toàn thân đau đớn, vẫn thấp giọng nức nở rên rỉ.

Kim Thái Nghiên gắt gao nắm tay cô, mơ hồ thấy cô thấp gọi:"Bùi Châu Hiền, Bùi Châu Hiền, em đau......"

Cường Bạch Hổ bị Tôn Thừa Hoan gọi mà tóc gáy dựng thẳng lên, Kim Thái Nghiên sắc mặt càng thêm khó coi.

Đến bệnh viện, chiếu x quang, làm thủ tục, cũng may không có thương tổn đến xương cốt, chỉ là cơ bắp bị kéo mà đau.

Tuy không có trở ngại gì, nhưng phía sau lưng cô xanh tím một mảng, rất là ghê người,

Trên đường về, không khí im lặng tĩnh mình, Tôn Thừa Hoan ghé vào ghế sau, đau đớn chu môi.

"Tôn Thừa Hoan, Thiên Ân, họ Bùi sao?"

Sớm đã nghĩ đến Tôn Thừa Hoan không phải thân phận nghệ sĩ bình thường, khi cô nói cô đi làm ở Cửu Trễ, nàng còn nghi hoặc, nhưng không nghĩ tới, người cũ của cô lại là Bùi Châu Hiền!

"Thái Nghiên, không phải em muốn giấu chị, chỉ là ......"

Tôn Thừa Hoan nhất thời không biết nên giải thích thế nào, lưng vẫn đau quá!

"Không sao, dù sao cũng đã ly hôn, tồn tại của cô ta chả còn ý nghĩa gì nữa."

Lời này nàng nói, mặt ngoài là nói cho Tôn Thừa Hoan nghe, kỳ thật lại nói cho mình nghe, nàng rất cần, trấn an một chút vì sau khi biết chuyện này tâm nàng hoảng loạn.

Xe đến Bùi gia, Cường Bạch Hổ xuống xe ôm Tôn Thừa Hoan lên lầu, Kim Thái Nghiên kéo cửa kính xe xuống .

"Tôn Thừa Hoan, tôi đã coi em như bạn bè, chờ em tốt lên, thì kể chuyện đầu cuối cho tôi nghe."

Tôn Thừa Hoan gật gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top