Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phiên Ngoại 5 : Đã Kết Hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng







Đã kết hôn !

"Hoan Nhi, Hoan Nhi, không phải con lề mề đâu. . . . . ."

Thiên Ý sắp 3 tuổi không phải không biết về thời gian, cầm thìa gỗ đút từng miếng vào miệng, sau đó chỉ vào lên tường, mơ hồ hỏi Tôn Thừa Hoan.

"Không có không có mà, chúng ta còn thời gian, Thiên Ý cứ từ từ."

Thiên Ý đã nhanh chóng ăn xong bát cháo, tụt khỏi ghế, chạy đến bên Tôn Thừa Hoan, đoạt lấy bánh bích quy và sữa mà Tôn Thừa Hoan cầm.

"Anh trai đã lớn rồi, nhưng Thiên Ý còn chưa mà, Thiên Ý phải ăn mấy thứ này, mới có thể mau mau lớn."

"Nhưng mà Khải Hy nói, phải ăn cơm mới có thể mau lớn."

"Con cũng muốn giống Khải Hy ăn thật nhiều mau lớn sau đó sẽ kết hôn với Khải Hy."

Kéo khóa túi xách vào, vỗ vỗ trên vai mình, quay đầu lại, cô bé còn thật sự bình tĩnh hướng tuyên bố với Tôn Thừa Hoan quyết định lớn nhất của cuộc đời cô.

Tôn Thừa Hoan lập tức kinh ngạc, đứa nhỏ còn chưa được ba tuổi, vậy mà có thể nói ra những lời như thế!

Nhưng chốc sau, cô lại cảm thấy được mình ngạc nhiên quá rồi.

Có lẽ là trong lúc người lớn vui đùa, ám chỉ Thiên Ý với Lý Khải Hy ở mức độ nào đó nên, hai đứa trẻ mới có thể cảm thấy được việc này là chuyện đương nhiên.

Bọn nó còn nhỏ như vậy, nào biết cái gì là hôn nhân cái gì là tình yêu, vị trí của nó trong đời lớn đến cỡ nào chứ!

====

Sau khi Tôn Thừa Hoan đi ra, Bùi Châu Hiền và Thiên Ý đã chờ ở trong xe .

Thiên Ý rất tự giác ngồi phía sau, trước đây mỗi lần Tôn Thừa Hoan cho cô bé ra ngoài, cô luôn ngồi vị trí phó lái.

"Ôi trời ơi, mom muốn hôn thì cứ hôn đi, đừng chịu đựng quá, con cũng không phải chưa thấy qua mom và mẹ hôn nhau!"

Bùi Châu Hiền liếc mắt đưa tình với Tôn Thừa Hoan, tay xoa mặt của cô, đầu ngón tay cố ý vô tình nhẹ lướt qua môi cô, ngại có Thiên Ý ở đây nên nàng không dám tiến thêm hành động nào cả.

Lời nói ngô nghê của Thiên Ý thành công làm cho Bùi Châu Hiền nhíu mày và làm cho Tôn Thừa Hoan đỏ bừng mặt, hai người lớn nhanh chóng ngồi tách ra.

Bùi Châu Hiền quay đầu lại ra vẻ dậy con gái: "Bảo bối, nhìn lén người khác hôn, là hành vi không tốt!"

"Con không có nhìn lén, hai người hôn cũng không có trốn đi mà!"

Thiên Ý không hiểu, bọn họ rõ ràng hôn ngay tại phòng khách, phòng bếp, thư phòng, đều là nơi cô bé dễ gặp, cô không cố ý nhìn lén mà.

Tôn Thừa Hoan trừng mắt nhìn Bùi Châu Hiền một cái, tất cả là tại nàng, chẳng phân biệt trường hợp địa điểm, giờ thì tốt chưa, con gái bị nàng dậy hư mất rồi!

Nhưng ngay sau đó cô nhận thức được, kỳ thật cũng là do cô, nếu cô có thể cự tuyệt Bùi Châu Hiền. . . . . .

Bất đắc dĩ thở dài, sao cô có thể cự tuyệt được nàng!

"Bảo bối này, mom nói con nghe, hôn là một chuyện như thể là thần thánh vậy."

"Cho nên sau này, dù mom có hôn Hoan Nhi ở chỗ nào đi nữa, con cũng nên tránh đi, con rõ chưa?"

Thiên Ý cũng học hành động của Tôn Thừa Hoan vừa rồi, thở dài một hơi, lời mom nói dài như vậy, nhiều từ như vậy, nhóc căn bản nghe không hiểu!

=====

Lý Tố Luật mang thai , Tôn Thừa Hoan dẫn cô ấy đi kiểm tra thai, không nghĩ tới đang đợi người thì gặp Tương Hân cũng đến kiểm tra.

Tương Hân cũng thấy cô, đầu tiên là sửng sốt, nhìn thấy cô hiền hậu mỉm cười thì cũng mỉm cười với cô.

Đứng bên cạnh Tương Hân là Ngọc Trạch Viễn, nhưng có vẻ đang bứt rứt khó chịu.

Mỉm cười chào hỏi, Tôn Thừa Hoan và Lý Tố Luật ngồi ở bên kia.

"Khéo thật đấy!"

Tôn Thừa Hoan thấy Ngọc Trạch Viễn một mực bên cạnh Tương Hân một tấc cũng không rời lại vừa quẹo trái đi ra ngoài thì đoán cô ấy sẽ nhanh chóng sang bên này.

Quả nhiên, Ngọc Trạch Viễn chân trước mới vừa đi, cô ấy bước tới chỗ cô, rõ ràng cô ấy có ý bảo Ngọc Trạch Viễn đi.

"Đúng vậy, khéo quá, mấy tháng rồi?"

" Hơn 5 tháng, nó đạp giỏi lắm rồi."

Vỗ về bụng vẻ oán giận nhưng trên mặt cô lại tràn đầy sự hạnh phúc của người sắp làm mẹ.

"Phải bảo trọng thân thể."

"Tôi muốn đi toilet, Ngọc Trạch Viễn không ở đây, có thể phiền cô giúp tôi."

"Kỳ thật, tôi có chuyện muốn nói với cô."

Tương Hân dẫn Tôn Thừa Hoan đi tìm một nơi yên tĩnh ngồi xuống, trầm ngâm hồi lâu, mới nói thẳng ý đồ của mình.

"Là vậy sao, thế thì mời cô cứ nói."

"Lời này nói ra thật khó là mở miệng, nhưng mà không nói ra, tôi sợ cả đời này tôi cũng không sống thoải mái được."

"Thật ra, đêm cô gọi điện thoại tôi và Bùi Châu Hiền, không hề phát sinh chuyện gì."

"Là tôi, là tôi cố ý muốn làm cô hiểu lầm, tôi nghĩ làm như vậy hai người sẽ chia tay, tôi còn có cơ hội. .  ."

"Thật có lỗi, tôi làm hai người lúc đó thêm nhiều phiền toái như vậy."

"Tương Hân, không phải nói thêm gì cả, tôi không dám nói tôi chưa từng trách cô, nhưng thật sự tôi có thể lý giải được hành động của cô."

"Mỗi người đàn bà khi gặp được tình yêu đều sẽ đánh mất lý trí, nếu đổi là tôi, có những chuyện còn điên cuồng hơn nhiều."

"Cô không sai, cô chẳng qua chỉ là nhất thời bị mê hoặc, chọn sai đối tượng mà thôi."

"Cô không trách tôi?"

Tương Hân nhìn kĩ cô gái xinh đẹp trước mắt mình, cô hình như đã bắt đầu hiểu được, vì sao Bùi Châu Hiền không bỏ được cô ấy.

======

Thấy cô ấy nhìn mình như vậy, Tôn Thừa Hoan có chút ngượng ngùng, ánh mắt khẽ lay động, rồi lại mở miệng nói.

"Trước kia tôi có được nghe người ta kể chuyện, thật ra trên thế giới này trước đây mỗi phụ nữ đều là một thiên sứ xinh đẹp trong sáng"

"Chẳng qua vì muốn có diện mạo người mình yêu thích, mới quyết tâm nhịn đau bẻ gẫy cánh mình đi vào nhân gian."

"Lúc trước tôi cảm thấy chuyện thực rõ là già mồm cãi láo, nhưng sự thật cũng có thể như vậy."

"Sinh mệnh, luôn luôn là việc là không thể kháng cự."

"Mỗi người đều có thể phải lo lắng, nếu mình làm sai, mình sẽ không cơ hội quay đầu lại."

"Càng nghĩ như vậy thì lại càng giậm chân tại chỗ, càng dễ dàng đưa ra quyết định sai lầm."

"Tôi thường xuyên nghĩ rằng, nàng tiên cá vì chọn sai đối tượng nên phải biến thành bọt biển, vậy thiên sứ chọn sai đối tượng thì phải đổi lấy cái gì?"

"Nếu một cô gái, chọn sai đối tượng, khi đó, thiên sứ đã phải bẻ gẫy cánh của mình."

"Không có cánh thiên sứ, nên không thể bay, cũng chính vì vậy mà không thể quay trở lại thời điểm cô ấy là thiên sứ."

"Cho nên đã biết mình sai lầm, thì vẫn biết không thể vãn hồi. Đối mặt với người mình yêu, tâm thiên sứ còn đau hơn cả khi bẻ cánh."

"Tôi nghĩ, lúc đó cô cũng rất khổ sở, nhất định không thể ít hơn tôi."

"Tôn Thừa Hoan, cô thật là một người phụ nữ đặc biệt."

"Trên thế giới này, không có hai lá cây nào giống nhau, cũng không có hai người phụ nữ giống nhau."

"Đối với Ngọc Trạch Viễn mà nói, cô mới là đặc biệt nhất."

"Cám ơn cô, Tôn Thừa Hoan, tôi thật sự hy vọng cô và Bùi Châu Hiền hạnh phúc."

"Cô cũng thế, nhất định phải hạnh phúc đấy."

Lúc sắp chia tay, sau khi nhìn theo Ngọc Trạch Viễn cùng cô ấy đi xa, rất xa. Tôn Thừa Hoan mới thu hồi tầm mắt.

Kỳ thật, trong lòng cô đã không còn để ý chuyện đó.

Cô thật sự không trách Tương Hân, cô ấy chỉ giống cô muốn có được người mình yêu.

Chỉ có thể thán, tạo vật trêu cợt làm khó phụ nữ thôi!

======

Tôn Thừa Hoan nghỉ làm lâu, hiu quạnh nên hay tổ chức bữa tiệc rượu để hoạt động thương mại.

Cũng có lúc Bùi Châu Hiền phải chịu đựng mong muốn ngăn chặn bữa tiệc đó lại, cô không chọn nàng làm bạn cặp, làm Bùi Châu Hiền rất ư là buồn bực.

Lần này lại thế, một tiệc rượu mới, hai người lại có ý trái ngược nhau.

Nàng đã sớm hẹn cô làm bạn với nàng trước vậy mà Tôn Thừa Hoan lại nói cô đồng ý với người khác rồi!

Tới đêm đó, cô quả nhiên khoác tay một người đàn ông khác tới, Bùi Châu Hiền nhanh chóng chạy lại chào hỏi người đàn ông bên cạnh cô.

"Chú Kỉ, chú tới rồi ạ."

Kỉ Thâm, là bạn của bố Bùi Châu Hiền, là một họa sĩ tài năng, là một bậc đại thầy, Bùi Châu Hiền không nghĩ tới đêm nay ông ấy cũng tới.

"Châu Hiên, Chú Kỉ này rất ít đến những trường hợp như thế này, nhưng mà già cả rồi, chú đột nhiên cũng muốn tới góp vui với các cháu."

"Sao chú lại nói vậy, chú giờ đang trong thời kì hừng hực khí thế cơ mà"

"Cái đứa này, vậy cũng nói được, vẫn là Tôn Thừa Hoan làm người ta thích nhất, cho nên chú mới muốn mời con bé tới, cháu không có ý kiến gì chứ?"

"Không có, không có!"

Bị nói trúng tim đen, Bùi Châu Hiền xấu hổ nhức đầu, nghiêng mặt nháy mắt ra hiệu cảnh cáo với Tôn Thừa Hoan đứng bên cạnh đang vui sướng khi người gặp họa đừng có quá kiêu ngạo, thì Tôn Thừa Hoan lại không thèm nhìn nàng.

Bị hai tiểu oan gia chọc cho cười ha hả, Kỉ Thâm buông Tôn Thừa Hoan ra đi thưởng thức những danh họa treo trên tường.

======

Tôn Thừa Hoan bị bỏ lại một mình căn bản cũng không nhàm chán, thả mình trong cảm giác tốt đẹp nhất là lờ người kia đi, ngắm bức tranh quay chung quanh cô.

Người nào người nấy hận không thể làm đầu lưỡi mọc hoa sen, nói hay hơn chọc cho mỹ nhân cười.

Bùi Châu Hiền bưng chén rượu, uống đến trong miệng, mà cay xè.

Đang định tiến lên kéo cô rời khỏi thì một thiên kim nhà giàu liên tiếp phóng điện với nàng, nhìn thấy nàng như thể ong mật nhìn thấy mật tiến sát đến.

"Bùi Châu Hiền, gần đây cô bận cái gì mà không đi chơi!"

Ngón tay càn rở đang dao động ở bộ ngực của cô ta, làm nửa ra hơn nửa bộ ngực cố ý cọ xát nàng.

Động tác bày tỏ rõ như thế sao Bùi Châu Hiền lại không rõ chứ.

Chẳng qua, loại đàn bà nông cạn thế này sao có thể hiểu nàng chỉ vì Tôn Thừa Hoan mà động tâm thôi.

"Tôi không được đi chơi, là vì cái này."

Vươn tay trái ra, ngón áp út dưới ngọn đèn càng tỏa sáng rạng rỡ.

"Bùi Châu Hiền, cô cứ hay nói giỡn, cô mà lại kết hôn!"

Mỹ nữ vẻ mặt khó có thể tin, ánh mắt trợn to như trâu.

"Tôi không hay nói giỡn, tôi thật sự đã kết hôn ."

Mỹ nữ chớp mắt chẳng mấy mà lại giương nụ cười câu hồn lên, sóng mắt ẩn tình tiếp tục khiêu khích nàng.

"Thì cũng sao đâu, cho dù đã kết hôn, cũng có thể ra ngoài chơi mà. . . . . ."

Trước sự sỗ sang lại ám chỉ đó, Bùi Châu Hiền thật sự không muốn nói với cô ta nữa, dây lâu với cô ta Tôn Thừa Hoan sẽ bị một đám đàn ông lang sói vây quanh mất!

"Xin lỗi nhé, tôi đã mất 42 phút chưa hôn vợ tôi rồi, để lâu quá, tôi sợ tôi sợ tôi sẽ thèm hôn cô ấy mà chết mất ."

"Không tiếp."

Nàng không cô ta nữa, xoay người đi về phía Tôn Thừa Hoan.

======

Mà Tôn Thừa Hoan bên kia thì rầu rĩ nhìn thấy người khác tán tỉnh Bùi Châu Hiền.

Trong lòng tin tưởng nàng sẽ không xằng bậy, nhưng vẫn nhịn không được mà để ý.

Giờ thấy nàng đi tới, cô cố ý quay mặt nói chuyện với người bên cạnh, làm bộ không thấy nàng.

Quan sát được nhất cử nhất động của cô, Bùi Châu Hiền cười thầm, người phụ này không phải không ghen, hóa cũng không phải không để ý chút nào.

Đi đến trước mặt cô, không để ý người phục vụ bên cạnh đang chờ, nàng nâng mặt của cô lên, hừng hực hôn lấy cô.

Hoàn cảnh không khống chế được, tất cả mọi người đều hướng cái nhìn về phía này.

Một lúc lâu sau, cảm giác được hô hấp của cô yếu đi, nàng mới lưu luyến buông cô ra.

"Ngốc thật đấy, luyện tập lâu như vậy còn không biết dùng mũi mà thở."

"Ai bảo chị hôn lâu như vậy. . . . . ."

Môi bị nàng hôn đến sưng đỏ, bộ dáng cô lại xinh đẹp động lòng người.

"Thế ai bảo em quyến rũ như vậy!"

Nhéo cái mũi của cô, nàng nhại lại lời cô.

"Được rồi, hôm nay Chú Kỉ nhờ vã, em muốn đi cùng chú ấy."

"Không được!"

Kéo cô lại, nàng nắm lấy tay cô.

"Sau này, không được đi làm bạn gái của người đàn ông khác nữa!"

"Dựa vào cái gì chứ! Em kháng nghị!"

"Kháng nghị không hiệu quả!"

"Dựa vào cái gì!"

"Bởi vì em đã kết hôn !"

Không muốn cãi cọ với cô nàng luôn có phương pháp làm cho cô câm miệng.

Mọi ánh mắt sáng rỡ lại một lần nữa nhất nhắm ngay vào cảnh hai người ôm hôn nhau. . . . . .

======

Giờ khắc này, Tôn Thừa Hoan rốt cục cũng tin tưởng, người cuối cùng làm bạn đời mình chính là mục tiêu nhất định phải trúng kia của cô.

Chỉ có nàng như vậy, và cô như vậy bọn họ mới không cần nói chuyện, chính cần ngồi một chỗ, mỗi động tác, mỗi cái biểu tình, mỗi ánh mắt, đều là tiếng nói thấu hiểu nhau.

Cũng chỉ có nàng như vậy, cô như vậy, bọn họ mới không phải trao đổi nhiều, lại có thể suy nghĩ nhớ lẫn nhau.

Nhớ về giọng nói, nhớ về hương vị, nhớ về tình yêu của họ.

Chỉ có nàng như vậy, cô như vậy, bọn họ mới chia xẻ hạnh phúc, chia sẻ đau khổ cho nhau. Cùng gánh vác khó khăn, chia xẻ vui vẻ với nhau.

======
Hoàn

16-07-2018_3-12-2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top