Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Thượng 4

P/s: Phần này là kết phần thượng, nay mai t cũng sẽ nhảy qua phần trung vì nó cũng liền mạnh á. Cảm ơn các cô đã chờ.

Tình hình ở Hắc Diệu Thạch tạm thời được ổn định, còn những âm mưu ngầm phía sau là chuyện mà Nguyễn Lan Chúc cần phải lo lắng.

Lăng Cửu Thời không nán lại lâu hơn, cũng không thèm để ý lời mời ăn tối của Nguyễn Lan Chúc, dẫn theo Đàm Tảo Tảo và những người khác đi thẳng về cục.

Ở trụ sở, một cuộc họp khác lại được mở, bàn bạc kế hoạch triển khai tiếp theo.

Lăng Cửu Thời tóm tắt trọng điểm những việc xảy ra vào chiều nay, cuối cùng nói đến chuyện làm giám định cho Nguyễn Trọng Nam và Nguyễn Lan Chúc.

"Nguyễn Lan Chúc đã đề nghị cảnh sát can thiệp, vậy thì thân phận của anh ta sẽ không có gì bất thường, nhưng chúng ta không thể đứng về phía anh ta, dính líu đến anh ta, vì vậy tôi mới nghĩ ra cách này."

Thật ra, Lăng Cửu Thời làm vậy cũng có ý đồ riêng.

Hành động của Nguyễn Lan Chúc tuy không được lòng người, nhưng cũng tạo điều kiện thuận lợi cho anh, giúp anh tiết kiệm được kha khá thời gian và công sức trong việc điều tra một vụ án nào đó.

"Cách làm này không có vấn đề gì, cậu làm rất tốt."

"Ngay cả khi đã chứng minh được mối quan hệ cha con nhà họ Nguyễn, Hắc Diệu Thạch chắc chắn cũng sẽ rối ren một thời gian, đây là cơ hội tốt để chúng ta thừa cơ tấn công. Sắp tới sẽ có nhiều trận đánh khó khăn, tất cả mọi người hãy giữ vững tinh thần, tuyệt đối không được bỏ lỡ cơ hội lật đổ Hắc Diệu Thạch lần này!"

Chỉ có Lăng Cửu Thời vẫn ngồi đấy xuất thần.

Cục trưởng nhìn Lăng Cửu Thời, khẽ thở dài.

Từ nãy giờ, ông vẫn luôn chú ý đến Lăng Cửu Thời, cũng biết được việc Nguyễn Lan Chúc có ngoại hình giống hệt Nghiêm Thần, nên đương nhiên hiểu được tại sao Lăng Cửu Thời lại như vậy.

Hiện tại trong phòng họp không có ai khác, giọng điệu của cục trưởng khi nói chuyện với Lăng Cửu Thời không khỏi trở nên thân thiết và nhẹ nhàng hơn nhiều, giống như hai cha con đang trò chuyện trong gia đình.

"Cửu Thời, con có cần nghỉ ngơi hai ngày không?"

"Hai năm nay, con nếu không phải là ngày đêm điều tra Hắc Diệu Thạch và nhà họ Nguyễn, thì cũng là đang mơ mơ màng màng, không yên lòng, hao tổn sức khỏe thế này không được đâu. Nghiêm Thần cũng không muốn nhìn thấy con thành ra như vậy, đúng không?"

Nghe đến tên Nghiêm Thần, Lăng Cửu Thời mới có phản ứng.

Anh từ từ ngước mắt nhìn cục trưởng, đợi đến khi hai ánh mắt giao nhau, rồi lại nhanh chóng cúi đầu, né tránh như một chú chim nhỏ, im lặng không nói lời nào, chỉ vô thức liên tục cậy vào kẽ móng tay, như tự hành hạ bản thân.

Nhìn thấy Lăng Cửu Thời như vậy, cục trưởng cũng xót xa, vội vàng ấn tay anh xuống, nói với giọng nặng nề:

"Cửu Thời à, chú hiểu nỗi buồn của con, nhưng con cũng phải nhớ rằng, con không hề có trách nhiệm gì trong cái chết của Nghiêm Thần, chúng ta không thể vì vậy mà hành hạ bản thân."

"Con còn trẻ, cuộc đời còn dài, hãy tập trung vào bản thân hay công việc cũng được, tóm lại con không thể tiếp tục sống với cảm giác tội lỗi này nữa."

Cảm giác tội lỗi sao...

Lăng Cửu Thời thì thầm trong lòng, cúi đầu thở hắt ra một hơi.

Anh đúng là có cảm giác tội lỗi.

Sau khi rời khỏi trụ sở cảnh sát, Lăng Cửu Thời đỉ thẳng đến nghĩa trang.

Khu nghĩa trang nằm trên cao, gió núi thổi qua, vô cùng lạnh lẽo.

Lăng Cửu Thời cúi người nhẹ nhàng đặt bó hoa trước bia mộ, sau đó giơ tay dịu dàng phụi đi lớp bụi bẩn trên di ảnh của Nghiêm Thần, nụ cười dần dần hiện trên môi.

"Nghiêm Thần, anh đến thăm em đây."

Lăng Cửu Thời nhìn chăm chú vào khuôn mày và đường nét rạng rỡ đầy nắng trên bức ảnh của Nghiêm Thần, đầu ngón tay vuốt ve viền di ảnh, trong mắt tràn đầy tình cảm dịu dàng mà anh chưa từng dành cho người khác.

"Có nhớ anh không? Xin lỗi, dạo này hơi bận một chút."

Mãi cho đến khi thắt lưng và chân bắt đầu tê mỏi vì tư thế cúi người không thoải mái, Lăng Cửu Thời mới đứng thẳng dậy, hai tay đút vào túi quần thở dài một hơi.

"Vụ án có bước ngoặt mới, Nguyễn Trọng Nam đã chết, Hắc Diệu Thạch đã đổi người cầm quyền, là con trai của ông ta, Nguyễn Lan Chúc."

"Nguyễn Lan Chúc này... anh ta..."

Lăng Cửu Thời im lặng một lát, rồi nhíu mày lắc đầu.

"Thôi được rồi, chuyện này anh cần phải xác minh lại."

"Chờ anh xác nhận xong sẽ nói cho em biết sau."

"Quán mì dưới lầu có ra món mì mới, hương vị không tệ."

"Gần đây Đàm Tảo Tảo cứ hay lén lút, anh nghi là em ấy đang hẹn hò."

"Em biết không, Hạt Dẻ lại béo lên rồi, ôm một chút là mỏi cả tay."

"Còn nữa... Anh nhớ em lắm..."

Lăng Cửu Thời đứng trước mộ Nghiêm Thần một lúc, lẩm bẩm nói chuyện, cứ thế trò chuyện một chiều với người không thể đáp lại anh.

Cơ thể anh đã trở nên gầy gò sau ba năm dày vò, thậm chí không thể mang nổi chiếc áo hoodie rộng thùng thình trên người. Khi gió thổi qua, có thể lờ mờ nhìn thấy những khoảng trống lớn ở hai bên hông.

Bị gió thổi lạnh, anh ôm lấy cánh tay xoa xoa vài cái, nhưng vô tình đụng đến những kẽ móng tay rỉ máu do anh tự làm ra, không khỏi rít một hơi đau đớn.

Nhìn lên đầu ngón tay, Lăng Cửu Thời từ từ nắm chặt lại, rồi buông ra, mơ hồ nhớ lại cảnh tượng ba năm trước khi anh lần đầu tiên nhìn thấy thi thể của Nghiêm Thần.

Anh đoán cái chết của Nghiêm Thần không quá đau đớn.

Hai phát súng vào thái dương và ngực có thể khiến Nghiêm Thần mất khả năng hành động trong nháy mắt, và chỉ mất chưa đến hai phút để hoàn toàn ngừng thở và mất nhịp tim.

Nhưng Lăng Cửu Thời vẫn đau lòng đến tột cùng, mỗi khi tưởng tượng đến cảnh tượng lúc đó, anh đều cảm thấy đau đến như rút gân gãy xương.

"Nghiêm Thần cũng không muốn nhìn thấy con thành ra như vậy."

"Con không thể tiếp tục sống với cảm giác tội lỗi này nữa."

Nghĩ đến những lời của cục trưởng trước đó, Lăng Cửu Thời không khỏi ngẩng đầu, cười khổ nhắm mắt lại, nhưng những giọt nước mắt lại âm thầm lăn dài từ khóe mắt anh.

Anh giơ tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt, ngồi xuống tựa đầu vào mộ Nghiêm Thần, khàn khàn gọi tên cậu, nhưng càng gọi nước mắt càng không thể kiềm chế được.

Lăng Cửu Thời không thường xuyên khóc, ít nhất là không khóc trước mặt người khác.

Trong suốt quá trình từ khi biết tin Nghiêm Thần chết, nhìn thấy thi thể Nghiêm Thần, cho đến khi chôn cất Nghiêm Thần, anh không hề rơi một giọt nước mắt nào. Thậm chí ngày hôm sau đám tang, anh vẫn bình tĩnh đến mức đi làm đúng giờ, bình thản như thể Nghiêm Thần chỉ là một người không liên quan gì đến anh, hoàn toàn không ảnh hưởng đến cảm xúc của anh.

Vì biểu hiện quá bất thường, bọn Đàm Tảo Tảo thậm chí còn nghi ngờ Lăng Cửu Thời bị cái chết của Nghiêm Thần làm cho mất trí.

Mãi đến khi phát hiện Lăng Cửu Thời gần như tự hủy hoại bản thân bằng cách làm việc tăng ca ngày đêm, mọi người mới nhận ra, anh đang đau đớn tột cùng, nên mới liều mạng lấp đầy thời gian của mình để trốn tránh sự thật Nghiêm Thần đã ra đi.

Nước mắt của Lăng Cửu Thời đều rơi ở những nơi không ai biết đến.

Hoặc là ở trong căn nhà đầy ắp dấu vết của Nghiêm Thần nhưng không bao giờ nhìn thấy Nghiêm Thần hiện hữu, hoặc là ở nghĩa trang vắng vẻ, trước mộ Nghiêm Thần.

Thực ra, nhiệm vụ nội gián ban đầu không chỉ có một mình Nghiêm Thần, Lăng Cửu Thời cũng nằm trong danh sách ứng cử viên.

Điều không may là ngay trước khi nhiệm vụ bắt đầu, Lăng Cửu Thời đột nhiên nhận được tin mẹ anh bị tai nạn nên vội vã rời đi. Khi anh ta quay lại, Nghiêm Thần đã đi mất rồi, chỉ để lại hai tin nhắn dặn dò ngắn gọn.

Hơn một tháng sau, một vụ xả súng xảy ra tại một tòa nhà bỏ hoang ở khu Thượng Hoàn. Vì không thuộc khu vực phân công của Lăng Cửu Thời, anh thậm chí chỉ biết tin qua bản tin truyền hình, khi nhìn thấy khuôn mặt của Nghiêm Thần.

Mặc dù hiện trường vụ án chỉ có thi thể của Nghiêm Thần, không có bất kỳ dấu vết nào của Hắc Diệu Thạch, nhưng anh biết rõ người đã giết chết Nghiêm Thần chính là người của Hắc Diệu Thạch.

Hai năm qua, Lăng Cửu Thời không chỉ một lần hối hận và tự trách, hối hận vì sao lại rời xa Nghiêm Thần vào thời điểm đó, không cùng Nghiêm Thần thực hiện nhiệm vụ nội gián.

Nếu anh cũng có mặt vào thời điểm đó, khi nguy hiểm ập đến, hoặc là Nghiêm Thần có thể có thêm một tia hy vọng sống sót, hoặc là anh có thể chết cùng cậu, dù kết quả thế nào cũng tốt hơn sự ly biệt âm dương mãi mãi như hiện tại.

Lăng Cửu Thời chưa từng sợ chết. Anh chỉ sợ đối mặt với thế giới không có Nghiêm Thần.

Ngay khoảnh khắc Nghiêm Thần trút hơi thở cuối cùng, trái tim anh cũng đã chết theo. Nếu không có niềm tin mãnh liệt lật đổ Hắc Diệu Thạch để báo thù cho Nghiêm Thần, anh không thể nào trụ vững đến ngày hôm nay.

Trong suốt hai năm qua, ngoài ý chí trả thù cho Nghiêm Thần, thứ duy nhất giúp Lăng Cửu Thời không sa ngã đó là rượu.

Anh chỉ thường xuyên đến một quán bar duy nhất, quán bar này nằm ở vị trí khá hẻo lánh, cũng do đó mà tấp nập đủ loại người, nhưng anh vẫn luôn đến đây để giải khuây bằng rượu.

Bởi vì nơi đây lưu giữ những kỷ niệm của anh và Nghiêm Thần.

Đó là vụ án đầu tiên họ nhận được sau khi vào đồn cảnh sát, có người báo cáo một băng cướp giật gây thương tích thường xuyên lui tới quán bar này, họ đã cử một đội đến đâytheo dõi và điều tra.

Thực ra quá trình không quá phức tạp.

Tên cướp phát hiện ra điều bất thường định bỏ chạy thì bị họ ngăn cản. Hai bên xảy ra ẩu đả, Nghiêm Thần dựa vào sức lực hạ gục ba bốn tên côn đồ, nhưng cũng bị một chai bia đập vào đầu, máu chảy ròng ròng từ đầu xuống cổ trong rất đáng sợ.

Lăng Cửu Thời nghe thấy tiếng vỡ giòn tan của chai thủy tinh và tiếng rên rỉ đau đớn của Nghiêm Thần, khi quay đầu nhìn thấy Nghiêm Thần như vậy, anh sợ đến choáng váng. Tay anh run rẩy không ngừng, nói chuyện cũng lúng túng, sau khi khống chế nghi phạm, anh chỉ biết lặng lẽ kéo Nghiêm Thần bước nhanh ra ngoài, như thể nếu đến bệnh viện muộn một giây, Nghiêm Thần sẽ chết vì mất máu quá nhiều.

Nghiêm Thần hiểu sự hoảng loạn của anh, cũng ngoan ngoãn để Lăng Cửu Thời kéo đi, cho đến khi hai người lên xe của đồng nghiệp.

Nghiêm Thần cầm lấy tờ khăn giấy mà đồng nghiệp đưa cho, đắp lên sau gáy, đau đến mặt nhăn mày nhíu, nhưng lại nhanh chóng cắn răng kiểm soát biểu cảm, an ủi Lăng Cửu Thời, người đang cau mày lo lắng nhìn chằm chằm vào dòng xe cộ trước mặt.

Cậu lẳng lặng dùng một tay nắm chặt lấy cổ tay của Lăng Cửu Thời, vuốt dọc nhẹ theo bàn tay anhi, bắt đầu liên tục vân vê các ngón tay của anh, từ đầu ngón tay bóp nhẹ từng centimet một đến gốc ngón tay, xoa xoa lòng bản tay của anh, rồi lại nắn nhẹ từng chút từng chút một ngược trở về. (*huhu nghe thích lắm á)

Việc này làm cho Lăng Cửu Thời cảm thấy tim mình cũng tê dại theo từng ngón tay, anh co người lại, muốn rút tay về, nhưng Nghiêm Thần đã nhanh hơn một bước, cùng lúc hai người mười ngón tay đan chặt vào nhau. Cậu còn "hờ hững" nhéo nhéo vào phần giữa ngón cái và ngón trỏ của Lăng Cửu Thời.

Bây giờ ổn rồi, không còn hoảng sợ nữa, nhưng lại nảy sinh chút ngượng ngùng.

Vì e ngại có người khác ở đây, Lăng Cửu Thời không thể giãy giụa quá lộ liễu, đành phải cúi đầu lẩm bẩm "Đừng đùa nữa".

Phản ứng của anh khiến Nghiêm Thần thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn người đồng nghiệp đang tập trung lái xe ở ghế trước, Nghiêm Thần tiến lại gần Lăng Cửu Thời hơn, hạ giọng trấn an:

"Yên tâm đi, chỉ là vết thương ngoài da, không sao đâu."

Lăng Cửu Thời vô thức học theo bộ dáng của Nghiêm Thần vừa nãy nhẹ nhàng thở một hơi, trái tim bồn chồn lo lắng bấy lâu mới thực sự yên vị.

Anh quay sang nhìn Nghiêm Thần, Nghiêm Thần liền nghiêng đầu cười với anh, thậm chí còn nhướng mày đắc ý hỏi nhỏ.

"Thế nào, chồng anh lợi hại không!"

Lăng Cửu Thời ngơ ngác, không ngờ cậu lại nói lời đó vào lúc này, theo sau là sự bất lực và trấn an khiến anh cảm thấy dở khóc dở cười.

Đúng là vậy, từ khi Nghiêm Thần xuất hiện trong cuộc đời anh, anh không còn cơ hội để buồn nữa, mỗi khi tâm trạng tồi tệ vừa nhen nhóm, một Nghiêm Thần tinh tế sẽ dỗ dành anh cho đến khi mọi thứ tan thành mây khói, thậm chí còn phải khiến anh cười mới chịu thôi.

Anh cẩn thận liếc nhìn đồng nghiệp đang lái xe, sau đó dùng khuỷu tay khẽ huých Nghiêm Thần một cái, rồi mới từ trong ánh mắt sáng rực đang nhìn anh của người kia mà nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Cút đi, lại nói linh tinh!"

Lăng Cửu Thời nhìn xuống bàn tay của mình, lần theo hình ảnh trong trí nhớ, học Nghiêm Thần bóp bóp các ngón tay của anh.

Nhưng không đúng.

Không có cảm giác như khi Nghiêm Thần nắn ngón tay anh, cái cảm giác ngứa ngáy tê tê ran ran lan ra khắp cơ thể, khiến trái tim cũng rung động theo sự dịu dàng ấy.

Có hai cô gái trẻ đi đến gần Lăng Cửu Thời, gọi hai ly rượu vừa đợi vừa tán gẫu.

"Nghe nói tối mai có bắn pháo hoa ở bên bờ sông."

"Vậy phải đến sớm để chiếm chỗ đẹp."

"Okelah!"

Pháo hoa sao?

Lăng Cửu Thời vô thức ngừng động tác bóp ngón tay lại.

Anh và Nghiêm Thần cũng đã từng cùng nhau xem pháo hoa, cũng là ở bờ sông, nhưng đó đã là chuyện của nhiều năm trước rồi.

"Lăng Lăng, anh đẹp lắm đó, đẹp đến va vào tim em này."

"Em yêu anh, gả cho em nha!"

"Em hứa sẽ đối tốt với anh cả đời, cho dù là cả cuộc đời của em hay là cả cuộc đời của anh."

Tiếng pháo hoa nổ vang bên tai, tiếng hò reo của đám đông xung quanh, nhưng Lăng Cửu Thời chỉ nghe thấy lời tỏ tình đầy yêu thương của Nghiêm Thần, cảm nhận được sự chân thành được gói gọn trong từng lời nói của cậu.

Vì vậy, Lăng Cửu Thời mỉm cười và gật đầu trước ánh mắt nóng bỏng của Nghiêm Thần, giữa dòng người đông đúc và khung cảnh pháo hoa rực rỡ, anh đã nói một câu anh đồng ý.

"Gạt người.... Nghiêm Thần em là đồ gạt người."

Lăng Cửu Thời nốc ực một ngụm rượu, sau đó gục xuống quầy bar, ngón tay lướt qua mép ly, lẩm bẩm trong miệng.

"Em đã hứa sẽ đối tốt với anh cả đời... Dù đó là cuộc đời của em... Hay cuộc đời của anh... Cuộc đời anh rõ ràng chưa kết thúc... Sao em lại... Bỏ anh ở lại.."

Lăng Cửu Thời vốn không thích uống rượu, ngay cả mùi vị cũng không thích, dù là bia, rượu trắng hay vang đỏ, theo anh đều có một mùi khó chịu không tả nổi.

Thực ra bây giờ anh cũng không thích rượu.

Nhưng anh cần rượu, hoặc nói đúng hơn, anh cần làm bản thân mình say.

Gia đình anh không được tốt cho lắm, bố mẹ sớm ly hôn lại đi lập gia đình mới, đến cuối cùng chỉ có anh là người thừa thãi, không nơi nào dung nạp.

Không mẹ kế thì là cha dượng, sau khi có thêm thành viên mới trong nhà, anh càng không được yêu thương, người cha miễn cưỡng nuôi anh đến tuổi trưởng thành, sau đó anh dọn ra khỏi nhà và cắt đứt hoàn toàn liên lạc với họ.

Hồi còn đi học, Lăng Cửu Thời rất tự ti và cô lập, không muốn kết bạn với ai, cũng không ai muốn kết bạn với anh.

Trừ Nghiêm Thần.

Có lẽ đúng như tên gọi của mình, Nghiêm Thần như tia nắng ban mai, mang theo sức sống mãnh liệt xông vào thế giới của anh, xua tan đi tất cả bóng tối xung quanh.

Nghiêm Thần đã lấp đầy cuộc sống nhàm chán và trống rỗng của anh.

Sinh nhật được nhớ đến, lý tưởng được đồng hành, tình yêu được đáp lại, họ cùng nhau bước qua thời cắp sách, cùng nhau thi đỗ vào trường cảnh sát, cùng nhau tham gia công tác, Lăng Cửu Thời vốn nghĩ rằng họ có thể cùng nhau như vậy đi qua cả đời.

Nhưng Nghiêm Thần đã chết, cũng mang đi tất cả ánh sáng trong cuộc đời anh.

Mọi người đều nghĩ anh chỉ là mất đi người yêu, chỉ cần thời gian đủ lâu, vết thương lòng sẽ nguôi ngoai, nhưng chỉ có bản thân anh mới biết, anh đã mất đi cả thế giới, nỗi đau này sẽ lấp đầy phần đời còn lại của anh, cho đến tận cùng cuộc đời.

Anh bắt đầu nghiện rượu, dùng rượu chuốc say đến mức không còn biết gì để trốn tránh những đêm không có Nghiêm Thần, say men bí tỉ dù sao cũng tốt hơn tỉnh táo mà chịu đựng nỗi đau không thể nào nguôi ngoai.

Lăng Cửu Thời nhìn chằm chằm vào ly rượu hồi lâu, đáy mắt thậm chí còn ươm một lớp sương mù ướt át, cho đến khi có người ngồi xuống bên cạnh mới tỉnh lại.

Anh hít hít cái mũi đang hơi nghẹt, theo bản năng đổ lỗi cho việc cảm lạnh đêm qua, tóm lại không phải vì Nghiêm Thần.

Nghiêm Thần chỉ mang lại cho anh niềm vui, anh thầm thì.

Bỗng nhiên từ túi áo khoác truyền đến một âm thanh rung nhẹ.

Quán bar quá ồn ào, mãi đến khi Lăng Cửu Thời lấy điện thoại ra và đưa gần tai mới lờ mờ nghe thấy tiếng chuông, là Đàm Tảo Tảo gọi đến.

" ... Anh Lăng Lăng ... kết quả ... có rồi."

Giọng nói của Đàm Tảo Tảo bị tiếng nhạc xung quanh át đi phần nào, nhưng Lăng Cửu Thời vẫn nghe ra được sự bất thường trong đó.

Tim anh đập thình thịch, cuống họng nghẹn lại, nhắm chặt mắt.

"Anh đoán đúng rồi, phải không?"

Giọng điệu nghi vấn, nhưng lại khẳng định.

Bên kia đầu dây im lặng vài giây, sau đó là tiếng "Ừ" khẽ khàng của Đàm Tảo Tảo.

Trái tim Lăng Cửu Thời cuối cùng cũng chìm xuống đáy vực.

Thực ra chuyện này không khó đoán.

Cùng ngày tháng năm sinh, cùng ngoại hình, cùng nhóm máu, cùng thành phố, chuyện trên đời dù có tình cờ đến đâu cũng không thể tình cờ đến mức này.

Nghiêm Thần và Nguyễn Lan Chúc, chính là một cặp song sinh.

"Tình cờ nhỉ, Lăng cảnh quan."

Lăng Cửu Thời khựng lại, một phần là do bị tiếng nói bất ngờ xuất hiện làm cho giật mình, phần chính là do anh nhận ra chủ nhân của giọng nói đó là ai.

Dù sao mới chỉ gặp nhau ban ngày, anh cũng chưa đến mức hay quên, huống chi mới đây anh còn đang suy nghĩ miên man về người này.

Nguyễn Lan Chúc.

Anh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Nguyễn Lan Chúc không biết từ lúc nào đã ngồi nghiêng người bên cạnh anh, khuỷu tay chống lên mặt quầy bar, chỉ dùng một ngón tay chống nhẹ lên thái dương, nghiêng đầu nhìn anh mỉm cười.

Không còn là một bộ vest nghiêm trang và cứng nhắc, người đàn ông này đã thay thành một chiếc áo len cổ lọ cùng một chiếc áo khoác giản dị, thậm chí nét cười trên mặt so với ban ngày cũng thật thà hơn nhiều.

Thành phố lớn thế vậy, quán bar nhiều vô kể, ai tin được đây là chuyện tình cờ chứ!

Lăng Cửu Thời trong lòng nghĩ thầm, cất điện thoại đi và nhếch miệng mở lời:

"Mới nhậm chức, việc vặt chất chồng, tôi còn tưởng Nguyễn tổng bận đến mức bù đầu bù cổ đấy chứ, không ngờ còn có tâm trạng ra ngoài uống rượu, xem ra Hắc Diệu Thạch đã được Nguyễn tổng nắm chắc trong tay rồi nhỉ."

"Sao lại dễ dàng thế được, tôi đây khỏng phải là chạy tới đây mượn rượu giải sầu sao."

Nguyễn Lan Chúc giơ tay ra hiệu cho người pha chế, nhìn anh ta mở chai rượu mình muốn rồi đưa qua, sau đó cúi người rót đầy ly rượu đã cạn của Lăng Cửu Thời, rồi tự rót cho mình một ly.

"Gặp nhau là là có duyên, cùng nhau uống vài ly chứ?"

Lăng Cửu Thời híp mắt nhìn anh ta vài giây, sau đó lặng lẽ cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, vẻ mặt nhàn nhạt.

Nhìn như thể đã đồng ý, nhưng lại chẳng mấy mặn mà.

Thấy vậy, Nguyễn Lan Chúc nhướng nhẹ mày, rồi cầm ly rượu cụng vào thành ly của Lăng Cửu Thời, uống cạn hơn nửa ly, sau đó rót đầy lại.

"Tôi buồn bựci mới đến đây uống rượu, cảnh sát Lăng thì sao?"

Nguyễn Lan Chúc nghiêng người dựa vào quầy bar, tiếp tục chống tay nhìn Lăng Cửu Thời mỉm cười, nhưng lại không hề thấy chút bực bội nào như lời anh ta nói.

"Tan làm rồi, không phải nên đi chơi với bạn gái sao?"

Lăng Cửu Thời nhận ra có điểm kỳ lạ.

Nguyễn Lan Chúc dường như đang thăm dò chuyện tình cảm của anh.

Hoặc nói cách khác, Nguyễn Lan Chúc dường như có ý với anh.

Nghiêm Thần là mối tình đầu của anh, và lúc đầu hai người đến với nhau một cách rất tự nhiên, nhưng điều đó không có nghĩa là anh không nhạy bén trong chuyện tình cảm.

Rõ ràng là Nguyễn Lan Chúc đang nhắm vào anh, nhưng Lăng Cửu Thời không thể hiểu nổi tại sao.

Nguyễn Lan Chúc mới về nước hôm nay, thi thể cha anh ta, Nguyễn Trọng Nam vẫn đang được đặt tại nhà tang lễ, theo logic thông thường, anh ta nên ở đó để trực đêm chứ.

Nếu là do anh ta bị Nguyễn Trọng Nam đưa ra nước ngoài từ bé nên tình cảm cha con không tốt, thì cũng còn một mớ hỗn độn ở Hắc Diệu Thạch đang chờ anh ta giải quyết.

Việc Nguyễn Lan Chúc có thể về nước trong thời gian ngắn như vậy cho thấy anh ta quan tâm và muốn nắm quyền Hắc Diệu Thạch.

Hiện tại là thời điểm quan trọng để củng cố vị trí người đứng đầu, dù thế nào đi nữa thì người này cũng không nên có tâm trạng hay thời gian rảnh rỗi đến quán bar để "tình cờ" gặp được anh, điều này hoàn toàn không hợp lý.

Lăng Cửu Thời vẫn tự nhận thức được bản thân, anh không đến mức khiến người ta vừa gặp đã yêu đến độ không màng đến bất cứ thứ gì, huống hồ Nguyễn Lan Chúc nhìn thế nào cũng không giống như một người không biết nặng nhẹ.

Vậy thì chỉ có một khả năng, Nguyễn Lan Chúc cố ý tiếp cận anh.

Nhưng mục đích là gì?

Người này có biết về cái chết của Nghiêm Thần hay không, rốt cuộc anh ta muốn làm gì khi cố gắng tiếp cận anh bằng mọi cách, có phải vì mối quan hệ trước đây của anh và Nghiêm Thần không? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top