Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Trung thượng 2


Gọi ai bằng cách ghép họ lại không mấy phổ biến.

"Lăng Lăng" là cách gọi độc nhất của Nghiêm Thần, em ấy nói đó là để thể hiện sự thân thiết và đặc biệt trong mối quan hệ của họ, ngay cả Đàm Tảo Tảo và Trình Thiên Lý cũng bị Nghiêm Thần "dạy" cho gọi anh là "Lăng Lăng ca".

Nhưng tại sao Nguyễn Lan Chúc cũng gọi anh như vậy?

Ngay cả khi đây là sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Một hoặc hai câu là ngẫu nhiên, vậy còn ba hoặc bốn câu thì sao?

Làm thế nào Nguyễn Lan Chúc có thể biết được những chuyện trong quá khứ của anh và Nghiêm Thần, thậm chí cả những cuộc trò chuyện riêng tư giữa hai người họ khi ở nhà?

Chẳng lẽ người này vẫn luôn một mực theo dõi bọn họ?

Sốnglưng Lăng Cửu Thời lạnh toát, càng nghĩ càng thấy Nguyễn Lan Chúc thâm sâu khó lường.

Nhưng điều đó lại mang đến một sự phấn khích không thể kiềm chế.

Anh đã điều tra ròng rã suốt hai năm trời, nhưng hầu như không thu được gì về cái chết của Nghiêm Thần. Anh biết rõ nó liên quan đến Hắc Diệu Thạch, nhưng vì thiếu bằng chứng nên không thể làm gì.

Tuy nhiên, sự xuất hiện của Nguyễn Lan Chúc đã mang đến cho anh những phát hiện và suy nghĩ mới.

Anh biết được thân thế của Nghiêm Thần, biết được mối liên hệ giữa Nghiêm Thần và Hắc Diệu Thạch, từ đó tìm ra một khả năng khác dẫn đến cái chết của Nghiêm Thần.

Dùng sức nắm chặt lấy áo khoác của Nguyễn Lan Chúc, Lăng Cửu Thời dựa vào phần tỉnh táo còn lại để suy nghĩ đối sách.

Vì Nguyễn Lan Chúc đã tìm đến anh, chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha, nếu tối nay nhất định không thể thoát thân,không bằng......

Đang suy nghĩ, anh chợt nghe ai đó gọi mình.

"Cảnh sát Lăng, hôm nay về sớm vậy?"

Vì là khách quen ở đây, nên bartender cũng rất quen thuộc với Lăng Cửu Thời.

Nhìn thấy Nguyễn Lan Chúc hôn anh trước mặt mọi người, và lại còn định đưa Lăng Cửu Thời đang không mấy tỉnh táo đi, bartender đã vội vàng giơ tay gọi Lăng Cửu Thời lại.

Để an toàn, cậu thậm chí còn cố ý nhắc đến nghề nghiệp của anh.

Lăng Cửu Thời vừa quyết định sẽ miễn cưỡng đi theo Nguyễn Lan Chúc, nghe vậy không khỏi siết chặt tay ôm lấy người đàn ông, trong lòng thầm mắng "hỏng rồi".

Thằng nhóc ngốc này, đừng chọc vào Nguyễn Lan Chúc.

Anh quay đầu nhìn cậu nhóc bartender, ngay giây sau vì chân vô lực mà trượt xuống, nếu không phải Nguyễn Lan Chúc kịp thời ôm lấy eo anh, chỉ sợ anh đã sẽ ngã lăn ra đất.

Nhìn tình trạng này của anh, cậu bartender càng thấy kỳ quái.

Lăng Cửu Thời thường xuyên đến đây, cậu vẫn luôn biết tửu lượng của anh thế nào, lượng rượu anh uống hôm nay không có lý do gì lại khiến anh say đến mức này.

Cậu đặt những thứ trong tay xuống quầy bar, bước nhanh đến trước mặt hai người, nhìn Nguyễn Lan Chúc với ánh mắt đề phòng và cảnh giác.

Nhìn bộ dạngcủa người pha chế, chỉ cần Lăng Cửu Thời nói một từ không, cậu có thể lập tức xông vào cướp người.

Nguyễn Lan Chúc cũng không ưa gì tên không có mắt nhìn này.

Anh ta không ngờ rằng kẻ cản trở lớn nhất trong việc bắt cóc Lăng Cửu Thời lại là một thằng nhóc pha chế, thời buổi nào rồi mà còn có tên ngốc xen vào chuyện người khác.

Tuy nhiên, tâm trạng anh ta khá tốt, nên lười cãi cọ với loại người này.

Nguyễn Lan Chúc đang định gọi điện thoại cho Dịch Mạn Mạn đang đợi ở cửa, thì cảm thấy Lăng Cửu Thời đang dựa vào lòng mình loạng choạng ngẩng đầu lên.

Anh ta cúi đầu xuống nhìn, vừa văn đối diện với ánh mắt mơ màng của Lăng Cửu Thời, ánh đèn trên trần nhà rọi xuống, tạo nên những mảng sáng lấp lánh trong đôi mắt anh, Nguyễn Lan Chúc lại cảm thấy những ánh sáng đó như vốn dĩ đã được khắc vào trong đôi mắt Lăng Cửu Thời.

Mẹ nó chứ, đẹp thật.

Nguyễn Lan Chúc, người lúc nào cũng ăn nói lịch sự, không nhịn được mà thầm chửi thề một câu.

Lợi dụng lúc Nguyễn Lan Chúc mất tập trung, Lăng Cửu Thời đã dời mắt và xoay người đi.

Anh phải dựa vào hông Nguyễn Lan Chúc mới miễn cưỡng quay người lại, lắc đầu nhẹ với cậu bartender, thấp giọng mở miệng.

"Không sao, chúng tôi quen nhau."

Thuốc Nguyễn Lan Chúc cho anh uống chắc chắn không đơn giản.

Rõ ràng là vừa rồi anh chỉ choáng váng và mệt mỏi, không có cảm giác gì mạnh mẽ, nhưng bây giờ máu huyết dâng trào, toàn thân nóng ran, tác dụng của thuốc thật đáng sợ.

Tư duy của Lăng Cửu Thời gần như bị ăn mòn hoàn toàn, cơ thể không còn nghe theo mệnh lệnh, trong đầu lờ mờ hiện ra một ý nghĩ.

Đã trót dính bẫy, vậy đừng lãng phí cơ hội này.

"... Thật à?"

Cậu bartender thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn còn bán tín bán nghi.

Làm việc ở đây đã lâu, không tránh khỏi gặp phải những kẻ có dụng ý khó dò chuốc thuốc người khác, cộng thêm việc nhìn thấy Lăng Cửu Thời trong trạng thái mơ màng không giống như say rượu đơn thuần, khiến cậu ta không thể hoàn toàn yên tâm.

Lăng Cửu Thời thực sự không thể đứng vững được nữa.

Anh chỉ có thể dùng chút sức lực còn lại để kéo lấy vạt áo khoác ở eo Nguyễn Lan Chúc, khiến chiếc áo khoác của người đàn ông căng ra và ghì chặt trên vai, thậm chí có xu hướng bị kéo trượt xuống.

Như đã quyết tâm, Lăng Cửu Thời nhắm mắt lại, buông bỏ sức lực chống cự, thuyết phục bản thân thả lỏng cơ thể tựa vào lòng Nguyễn Lan Chúc, khẽ gọi tên anh ta.

Hành động chủ động đột ngột này khiến Nguyễn Lan Chúc cúi đầu xuống nhìn, chỉ thấy Lăng Cửu Thời nhắm mắt tựa vào ngực mình, khóe môi còn vương lại chút ẩm ướt quyến rũ, đẹp đến mức khiến tim anh ta đập điên cuồng.

Cổ họng khô rát vì thiếu nước, Lăng Cửu Thời nuốt nước bọt, nhìn Nguyễn Lan Chúc từ dưới lên trên với vẻ không kiên nhẫn, lẩm bẩm nói:

"Muốn nói gì thì nói, bỏ thuốc thì còn gì thú vị."

"Bây giờ tôi rất khó chịu, không muốn nói nhảm với anh, nếu muốn qua đêm thì đi ngay bây giờ, nếu không thì đưa tôi về nhà hoặc dể tôi tự đi!"

Muốn không? Sao lại không chứ.

Anh ta chỉ không ngờ Lăng Cửu Thời lại thẳng thắn như vậy.

Nguyễn Lan Chúc nhìn thẳng vào mắt Lăng Cửu Thời, khóe miệng khẽ nhếch lên.

"Về nhà tôi?"

Xem ra Lăng Cửu Thời cũng chỉ được thế này.

Nghiêm Thần đã chết được hai năm, trong hai năm qua anh đã sống như một cái xác không hồn, bây giờ mình xuất hiện với khuôn mặt này, Lăng Cửu Thời cũng không kìm lòng được.

Chung quy anh cũng chỉ là yêu mỗi khuôn mặt này thôi.

Còn nữa người này vừa rồi là đang giải vây cho tên nhóc xen vào chuyện người khác ư?

Thật là loại lòng tốt nực cười.

Nguyễn Lan Chúc dùng lưỡi đẩy đẩy phần má, tuy trong lòng có chút khó chịu, nhưng vẫn bị hành động và lời nói của Lăng Cửu Thời làm cho vui vẻ.

Siết chặt eo Lăng Cửu Thời, nhấc người lên cao một chút, sau đó vòng tay anh qua eo ôm chặt, Nguyễn Lan Chúc mới hờ hững nói với người pha chế.

Thật là mang đầy lòng tốt lố bịch.

Nguyễn Lan Chúc dùng lưỡi đẩy đẩy bên má, tuy trong lòng có chút khó chịu, nhưng vẫn vui vẻ vì hành động và lời nói của Lăng Cửu Thời.

Siết chặt eo Lăng Cửu Thời, nâng người lên một chút, rồi Nguyễn Lan Chúc mới hờ hững ném một câu cho cậu nhóc bartender.

"Nghe rõ chưa? Là chuyện "ngươi tình ta nguyện", cậu bớt xen vào đi."

Vì Lăng Cửu Thời đã lên tiếng, cậu bartender cũng không tiện can thiệp thêm, chỉ đành nhìn Nguyễn Lan Chúc đưa người đi.

Nhưng mà cậu vẫn không thể kiềm chế mà tò mò trong lòng. Nhìn thế nào cảnh sát Lăng cũng không giống như loại người này, hôm nay sao lại...

Chiếc Mercedes màu đen im lặng đậu ở đầu hẻm bên ngoài quán bar.

Dịch Mạn Mạn chống khuỷu tay lên cửa sổ xe đang hạ xuống, vừa nhét khoai tây chiên vào miệng vừa nhìn chằm chằm vào cửa quán bar.

Anh Nguyễn không phải đi tìm người sao, sao lâu thế chưa ra?

Đang suy nghĩ mông lung, bỗng thấy Nguyễn Lan Chúc dìu theo một người đàn ông cao gầy loạng choạng như say rượu bước ra.

Dịch Mạn Mạn liếm vụn khoai tây chiên trên ngón tay, vội vàng xuống xe mở cửa, sau đó chạy nhanh đến định đỡ người kia cho Nguyễn Lan Chúc.

Nhưng Dịch Mạn Mạn cuối cùng cũng chẳng giúp được gì.

Tay cậu ta còn chưa kịp chạm vào người đó thì Nguyễn Lan Chúc bỗng dưng nhìn sang trừng mắt.

Ánh mắt của anh ta lạnh băng như thể một con báo hoang sắp bị cướp miếng mồi, khiến Dịch Mạn Mạn rùng mình sợ hãi theo bản năng lùi lại hai bước.

Lăng Cửu Thời chẳng khác gì một kẻ say rượu đã uống đến bất tỉnh, chỉ có thể dựa vào Nguyễn Lan Chúc dìu dắt mới không ngã vì đôi chân vô lực, thử tưởng tượng xem điều đó cần tốn bao nhiêu sức lực.

Nguyễn Lan Chúc liếc nhìn Dịch Mạn Mạn một cái, ôm Lăng Cửu Thời tiếp tục bước về phía trước.

Sau khi nhét người đã bất tỉnh này vào xe, anh ta nghiến răng cởi áo khoác ngoài ném vào trong, vẻ mặt cau có kéo cổ áo thở ra một hơi nặng nề.

Thật không biết cái quán bar tồi tệ này có gì hay ho, vừa lộn xộn vừa hẻo lánh, muốn đưa người đi cũng phiền phức chết đi được.

Nguyễn Lan Chúc chửi thầm trong lòng rồi lên xe, giơ tay hạ vách ngăn giữa khoang xe xuống, động tác vừa nhanh vừa dứt khoát, mang theo vẻ tức giận rõ ràng, sau đó túm lấy Lăng Cửu Thời đang nghiêng người dựa ở ghế sau, kéo người lại gần mình.

Dịch Mạn Mạn tuy có phần ngốc nghếch nhưng lái xe lại rất cẩn thận.

Nguyễn Lan Chúc dùng hai tay, một tay đỡ gáy, một tay đỡ thắt lưng Lăng Cửu Thời, ôm người đang mơ màng không thể ngồi thẳng vào lòng mình.

Dưới ánh đèn pha xe nhấp nháy trong màn đêm, anh ta tiến gần hơn để ngắm nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Lăng Cửu Thời.

Thuốc có lẽ đã hoàn toàn ngấm.

Lăng Cửu Thời mơ màng lim dim mắt, dù bị Nguyễn Lan Chúc áp sát cũng không có ý né tránh, ngược lại luôn nhìn chằm chằm vào Nguyễn Lan Chúc.

Khuôn mặt anh đỏ ửng, nhìn Nguyễn Lan Chúc một hồi rồi chợt khẽ cười, sau đó nghiêng đầu lại gần.

Cái hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước lướt qua khóe miệng Nguyễn Lan Chúc.

Lăng Cửu Thời hôn xong liền lui về, nhưng trông anh vẫn mơ màng lơ lửng, vẻ mặt không tỉnh táo, nói chuyện cũng lấp la lấp lửng.

"Nghiêm Thần..."

"Anh biết ngay mà... chỉ cần uống say là có thể gặp được em..."

Kiểu này là hồ đồ mất rồi?

Nguyễn Lan Chúc bỗng cảm thấy nguôi giận không ít, thậm chí có chút tự mãn.

Đúng là Lăng Cửu Thời chỉ yêu khuôn mặt này.

Dời tay đang đỡ gáy Lăng Cửu Thời xuống thấp hơn, Nguyễn Lan Chúc bắt đầu xoa bóp cái cổ nóng ấm của anh một cách không theo quy luật nào, như thể đang cưng chiều vuốt ve một con vật nhỏ.

"...Tóc của em... sao lại thế này..."

Lăng Cửu Thời lẩm bẩm khe khẽ, nhích người gần lại, đặt cằm lên ngực Nguyễn Lan Chúc ngẩng đầu lên, giơ tay khều khều mấy sợi tóc trước trán của người kia, rồi lại hơi nhăn mặt rụt tay lại, cứ thế ngửa mặt nhìn Nguyễn Lan Chúc than phiền.

"Kiểu tóc này... già quá đi..."

Nguyễn Lan Chúc không nói gì, chỉ vân ve nhẹ vành tai anh, nhưng khi ngón tay cái của mình vừa chạm vào tai anh, Lăng Cửu Thời vô thức nghiêng đầu sang một bên, chủ động hòa hợp.

Ánh mắt anh luôn dõi theo gương mặt Nguyễn Lan Chúc, đáy mắt ẩn chứa một tia si mê, thậm chí có chút giống như cái cách mà Nguyễn Lan Chúc nhìn anh trước đây.

Người này thật sự rất đẹp, giờ đây lại càng thêm quyến rũ với vẻ ngoài si mê này.

Trước đây, Nguyễn Lan Chúc chỉ lờ mờ nhìn thấy Lăng Cửu Thời như thế này, nên không có nhiều cảm xúc, giờ đây nhìn tận mắt mới biết anh quyến rũ đến mức nào.

Khó trách tên nhóc Nghiêm Thần lại thích anh đến thế.

Nghĩ đến Nghiêm Thần, khóe miệng Nguyễn Lan Chúc không khỏi từ từ cong lên.

Giá mà đứa em trai quý giá của anh ta vẫn còn sống, nhìn thấy Lăng Cửu Thời lúc này, Nghiêm Thần sẽ có phản ứng với biểu cảm gì nhỉ?

Nhất định sẽ rất thú vị.

Nguyễn Lan Chúc rất thích sự hiểu lầm và chủ động của Lăng Cửu Thời, nhưng anh ta cũng ác ý mà muốn chọc thủng cái vẻ say đắm của anh, khiến anh đau khổ.

Ôm Lăng Cửu Thời lại gần mình, Nguyễn Lan Chúc thấp giọng hỏi.

"Lăng Cửu Thời, nhìn kỹ xem tôi là ai."

"Anh có biết mình đang làm gì không?"

Nguyễn Lan Chúc vừa xoa nắn phần gáy ấm áp của Lăng Cửu Thời không ngừng, vừa dùng ngón tay gõ nhẹ lên phần eo nhạy cảm của anh, như đang chơi một bản nhạc piano, mặc dù cách một lớp quần áo, nhưng đủ để mang lại cảm giác ngứa ngáy tê dại.

Anh ta cố tình áp sát vào tai Lăng Cửu Thời, thì thầm nói

"Lăng Lăng, .... có biết tôi là ai không?"

【Lăng Lăng ....Lăng Lăng......Lăng Lăng......】

Lăng Cửu Thời khẽ rụt người lại, đôi mắt sáng lên một chút.

Anh đoán rằng mình thực sự đã say đến mức ngớ ngẩn, hoặc là loại thuốc mà tên tiểu nhân Nguyễn Lan Chúc sử dụng có tác dụng gây ảo giác, nên anh mới mơ hồ cảm thấy giọng nói vừa rồi là giọng của Nghiêm Thần.

Nhưng anh biết rõ người trước mặt không phải là Nghiêm Thần.

Đúng vậy, anh không hoàn toàn mất đi lý trí.

Sự thân mật và nhận thức sai lầm vừa rồi chỉ là giả vờ.

Khuôn mặt của Nguyễn Lan Chúc quả thực quá mức mê hoặc, khiến anh không thể kiềm chế được mà muốn nhìn thêm vài lần, nhưng Nghiêm Thần chính là Nghiêm Thần, không ai có thể lay chuển được vị trí của Nghiêm Thần trong lòng anh, dù cho đó là Nguyễn Lan Chúc với vẻ ngoài như một bản sao hoàn hảo.

Lăng Cửu Thời đột nhiên không muốn giả vờ nữa.

Chuyện gì phải xảy ra tối nay cứ để nó xảy ra, cần gì phải tự làm khổ chính mình.

Anh mò mẫm nắm lấy cổ áo Nguyễn Lan Chúc, cố gắng ngồi thẳng dậy, kéo người kia lại gần mặt mình nghiến chặt răng mà lạnh lùng cảnh cáo.

"Nguyễn Lan Chúc... câm miệng cho tôi."

Tsk, kiêng cường nhỉ, vậy mà vẫn chưa hoàn toàn mất trí.

Nguyễn Lan Chúc thầm mỉa mai, nhưng trong lòng lại vô cùng thoải mái, bởi vì anh ta biết Lăng Cửu Thời hoàn toàn đang cố gắng chống chọi, chỉ là nói suông cho êm tai thôi.

Dù thế nào đi nữa, tối nay người này cũng sẽ thuộc về anh.

Anh ta tiến đến gần, muốn hôn Lăng Cửu Thời, nhưng người kia lại chậm rãi quay đầu né tránh, khiến môi anh ta chỉ chạm được lên vành tai và thái dương của đối phương.

Tuy nhiên, Nguyễn Lan Chúc không phải là loại người quan tâm đến việc người khác có muốn hay không. Thấy vậy, anh ta liền trực tiếp bóp lấy gáy Lăng Cửu Thời xoay đầu anh lai. Mặc kệ sự phản kháng yếu ớt vô ích của Lăng Cửu Thời, Nguyễn Lan Chúc trao anh một nụ hôn nóng bổng, hành hạ người kia cho đến khi môi và lưỡi anh tê dại đi thì mới dừng lại.

Khóe mắt của Lăng Cửu Thời ửng đỏ lên vì bị bắt nạt, trong cơn mê tình mang theo sự phẫn uất, chỉ có thể túm chặt lấy cổ áo Nguyễn Lan Chúc trừng mắt nhìn anh ta.

"Không được nhắc đến em ấy... Nếu không thì đừng làm!"

"Ha, được thôi, tôi im miệng, không nhắc đến nó nữa."

Nguyễn Lan Chúc khẽ giọng phụ họa, biết điều mà dừng lại. Chủ yếu là vì sau vài nụ hôn vừa rồi, anh ta đã nếm được vị ngon của Lăng Cửu Thời, anh ta có chút không thể nhịn được nữa, không muốn lãng phí thời gian cãi cọ với anh.

Nguyễn Lan Chúc cười nhẹ một tiếng, ngón tay trượt xuống dọc theo phần eo của Lăng Cửu Thời, đầy nhẹ mép áo len bó sát của anh lên thăm dò vào trong, đồng thời cũng hôn anh thật sâu.

Lần này Lăng Cửu Thờ không từ chối nữa, từ từ nhắm mắt lại, bàn tay siết chặt cổ áo của người đàn ông cũng dần dần buông lỏng...

Trên đường về nhà họ Nguyễn, Dịch Mạn Mạn thực sự đã được mở mang tầm nhìn.

Không, là được mở mang thính giác.

Vách ngăn che khuất tầm nhìn chứ không phải âm thanh.

Cậu không nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra ở ghế sau, nhưng những gì có thể nghe và không thể nghe đều không bỏ sót cái nào.

Tiếng sột soạt đáng ngờ, tiếng thở hổn hển mơ hồ;

Theo nhận thức của cậu những lời nói ái muội không nên xuất phát từ miệng Nguyễn Lan Chúc nhưng lại được thốt ra bằng giọng của Nguyễn Lan Chúc;

Tiếng lầm bầm và rên rỉ nửa vời của người đàn ông khác;

Thậm chí còn có tiếng gọi tên người khác trong mơ hồ của người đàn ông đó.

Cuộc trò chuyện giữa hai người cũng khiến Dịch Mạn Mạn đầu đầy dấu chấm hỏi.

Cái gì gọi là chọn giữa tôi và Nghiêm Thần?

Cái gì gọi là tôi và Nghiêm Thần, ai khiến anh sướng hơn?

Cái gì gọi là đã nói không nhắc đến Nghiêm Thần?

Cái gì gọi là Nghiêm Thần giỏi hơn anh gấp mười, gấp trăm lần?

Không phải nha, Nghiêm Thần này là ai vậy, sao lại có sức ảnh hưởng lớn thế?

Anh Nguyễn nhà mình rước về một người đã có người yêu rồi hả?

Và anh Nguyễn cũng biết người yêu của người đàn ông này?

Anh Nguyền còn so sánh bản thân với người này mãi?

Chuyện gì đang xảy ra vậy? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top