Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Trung thượng 3

Chớp mắt đã sang ngày hôm sau.

Nguyễn Lan Chúc dậy không sớm lắm, mở mắt ra thì đã gần tám giờ.

Gần mười tiếng ngồi trên máy bay, anh ta hầu như không chợp mắt, sau khi xuống máy bay cũng không có thời gian nghỉ ngơi, từ nhà họ Nguyễn đến Hắc Diệu Thạch, chạy đến quán bar tìm Lăng Cửu Thời, rồi dụ dỗ người ta về nhà để làm chuyện này kia, mãi đến hơn một giờ đêm anh ta mới thật sự chìm vào giấc ngủ.

Ngẫm lại, chỉ có hai tiếng anh ta ở một mình sau khi rời sân bay là tương đối thoải mái.

Lăng Cửu Thời vẫn đang ngủ bên cạnh, tư thế ngủ an ổn, tiếng thở nhẹ nhàng, nửa khuôn mặt nhỏ nhắn chôn vùi trong gối, sự hiện diện của anh vô cùng mờ nhạt, không hề có tính công kích.

Nguyễn Lan Chúc nhếch khóe miệng, gối đầu lên tay nghiêng người sang, ngón tay khẽ chạm vào nốt ruồi trên sống mũi của Lăng Cửu Thời, làm anh khẽ cau mày nhưng không tỉnh giấc, vẫn ngủ rất sâu.

Ban đầu, tâm trạng của Nguyễn Lan Chúc vãn khá tốt, nhưng không biết vì sao, anh ta đột nhiên thay đổi suy nghĩ.

Những năm qua, Nghiêm Thần chắc chắn đã nhìn thấy khuôn mặt đẹp đẽ này hàng ngày, đúng không?

Một cách vô thức, Nguyễn Lan Chúc có ý muốn bóp chết Lăng Cửu Thời.

Thứ không thuộc về mình, thà rằng không tồn tại.

Nhưng mà đó chỉ là suy nghĩ nhất thời, anh ta cũng không làm ra hành động gì.

Đang là lúc mới mẻ, anh ta không nỡ ra tay ngay lúc này.

Nghĩ đến hình nền điện thoại của Lăng Cửu Thời, Nguyễn Lan Chúc lấy điện thoại của mình ra, lại tiến đến bên cạnh đầu Lăng Cửu Thời, tìm một góc chụp ẩn, chụp một tấm ảnh chung của hai người.

Do cố ý mượn hiệu ứng vị trí, trong ảnh Lăng Cửu Thời đang vùi mặt vào cổ Nguyễn Lan Chúc, trông như đang ngủ rất yên bình bên cạnh anh ta. Thoạt nhìn, họ như một cặp đôi đang yêu nhau say đắm.

Nguyễn Lan Chúc nhướng mày hài lòng, đặt ảnh làm hình nền điện thoại. (*trẻ con quãi ò)

Chậc, anh ta mới không tin vào chuyện chung tình.

Người đã chết sao có thể sánh được với người sống đang ở bên cạnh, anh ta có khuôn mặt của Nghiêm Thần, anh ta cũng có tiền tài và quyền lực mà Nghiêm Thần không có.

Hôm nay anh ta có thể ngủ với Lăng Cửu Thời, thì ngày mai anh ta có thể thay thế vị trí của Nghiêm Thần, việc hoàn toàn xóa bỏ dấu vết của Nghiêm Thần cũng không khó, chỉ là vấn đề thời gian.

Phản ứng đầu tiên của Lăng Cửu Thời khi tỉnh dậy là thấy đau.

Đau đầu, đau họng, đau lưng, khắp người đều cảm thấy khó chịu.

Anh giơ tay che trước mặt, thở ra một tiếng dài, cố gắng cử động cơ thể, cảm nhận thấy quần áo trên người vẫn còn nguyên vẹn, chỉ có phần dưới thì...

Điều may mắn duy nhất là anh đang đắp chăn.

Anh nheo mắt nhìn xung quanh.

Đây hẳn là phòng ngủ của Nguyễn Lan Chúc, và chủ nhân phòng ngủ đang khoanh chân ngồi bên cửa sổ, tắm mình trong ánh nắng chiếu qua rèm cửa, cúi đầu đọc sách.

Nhìn đúng là một bộ dạng hào hoa phong nhã, chính nhân quân tử.

Ký ức sau khi rời khỏi quán bar tối qua hoàn toàn mờ mịt, Lăng Cửu Thời chỉ loáng thoáng nhớ ra mình đã được đưa về nhà Nguyễn, những gì xảy ra sau đó chỉ còn lại những hình ảnh rời rạc.

Tuy nhiên, những ký ức lộn xộn đó cùng với cảm giác khó chịu trong người đã đủ để anh hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Anh đã ngủ với Nguyễn Lan Chúc.

Là một thằng đàn ông, anh không nên vì chuyện cỏn con này mà làm ầm ĩ, hơn nữa sau đó anh cũng cố ý chiều theo, chỉ là có chút tức giận vì bị tính kế.

Tất nhiên cũng có một phần tự trách, là do anh quá chủ quan.

Lẽ ra anh nên rời đi ngay khi phát hiện ra trong rượu có vấn đề, không nên tiếp tục ở lại đó, nếu không sẽ không phải chịu thiệt như vậy.

Nằm lì thêm một lúc, Lăng Cửu Thời mới chống tay lên giường ngồi dậy, dựa lưng vào đầu giường với vẻ mặt khó chịu.

Ngoài cửa sổ mặt trời đã lên cao, có lẽ đã không còn sớm. Anh cố gắng làm dịu cơn khát và sự khó chịu trong cổ họng, nhưng khi lên tiếng, giọng nói vẫn khàn khàn.

"...Mấy giờ rồi?"

Hôm qua quả là một ngày tồi tệ.

Bản thân đã say còn bị cảm lạnh, sau đó lại tiếp tục uống rượu, rồi bị bỏ thuốc, bị hành hạ, dù anh có là một thân người thép cũng không thể chịu đựng được.

Hơn nữa, anh cũng không biết Nguyễn Lan Chúc đã cho anh uống loại thuốc gì, tác dụng phụ của nó quá mạnh, khiến đầu anh đau như búa bổ, thậm chí còn khó chịu hơn cả khi say rượu.

Nguyễn Lan Chúc khép sách lại đặt lên đùi, xoay cổ tay liếc nhìn mặt đồng hồ.

"Còn năm phút nữa là mười giờ."

Nói xong, anh ta chỉ tay về phía tủ đầu giường, rồi trầm giọng nói thêm một câu.

"Uống chút nước ấm đi, làm dịu cổ họng."

Xem ra tối qua đã làm người ta quá sức rồi, nên giọng mới khàn khàn thế này.

Anh ta vẫn thích âm thanh Lăng Cửu Thời phát ra tối qua hơn là bây giờ, Dè dặt, đè nén, kiềm chế, nhưng cũng lộ ra sự mong manh dễ dàng bị người khác nghiền nát, giống như một chú chim nhỏ đang thoi thóp vậy, rất quyến rũ.

Đúng là người anh ta đã nhớ mong nhiều năm như vậy, hương vị quả thật không tệ.

Nghĩ đến đây, Nguyễn Lan Chúc từ từ giơ tay lên, dùng ngón cái lướt nhẹ qua môi dưới, như thể đang hồi tưởng lại điều gì đó, nhưng ngay sau đó, sự cuồng nhiệt trong mắt anh ta bỗng nhuộm một lớp chán ghét.

Nghe êm tai thì êm đấy, nhưng tiếc là có quá nhiều cái tên của Nghiêm Thần xen vào, khiến tâm trạng anh ta có chút mất hứng.

Lăng Cửu Thời không biết anh ta đang suy nghĩ gì, cũng không quan tâm, uống hết nửa cốc nước ấm, cổ họng quả thật dễ chịu hơn một chút.

Quay đầu nhìn Nguyễn Lan Chúc rồi lại cúi xuống nhìn bản thân, anh lẳng lặng thở dài, vẻ ngoài bình tĩnh và hờ hững, nhưng thực ra cũng có chút ngượng ngùng. So với Nguyễn Lan Chúc chỉnh tề trong bộ tây trang giầy da lịch lãm, anh quả thật thảm hại.

Nhưng mà người này cũng thật kỳ lạ.

Rõ ràng tối qua lời nói hành động đều thể hiện sự quan tâm mãnh liệt đến anh, vậy mà hôm nay sao lại biến thành bộ dạng cao cao tại thượng, cấm người ta lại gần thế này?

Ai không biết còn tưởng người bị bỏ thuốc giận dỗi là anh ta đấy chứ.

Lăng Cửu Thời oán thầm trong lòng, khom lưng nhặt chiếc quần trên tấm thảm bên giường, trong lúc di chuyển không tránh khỏi kéo căng thắt lưng bị giày vò đến tê dại tối qua, đau đến mức anh phải cắn chặt môi.

Vừa cắn môi, anh lại phát hiện ra môi dưới của mình có một chỗ da tróc vảy, đúng rồi, tối qua hình như đã bị cắn.

Tên Nguyễn Lan Chúc này là chó à?

Không biết là do không có ý thức tránh mặt hay cố ý, Nguyễn Lan Chúc vẫn ngồi bên giường nhìn Lăng Cửu Thời, vẫn là ánh mắt tập trung nhìn chăm chú đến mức có thể xuyên vài cái lỗ trên người của người khác, sự hiện diện vô cùng mạnh mẽ.

Lăng Cửu Thời bị ép phải mặc quần trong chăn, lúng ta lúng túng khó khăn, vã một thân mồ hôi mới miễn cưỡng mặc xong.

Có điều khi đã mặc quần áo chỉnh tề, anh như được trở lại bên trong vỏ bọc của mình, cảm giác ngượng ngùng, xấu hổ đều tan biến, chỉ còn lại vẻ xa cách lạnh lùng.

Anh mới tiếp xúc với Nguyễn Lan Chúc một ngày, và phần lớn thời gian trong số đó đều trôi qua trong mơ hồ, vì vậy hiểu biết của anh về người này thực sự không nhiều.

Nhưng có một điều anh rất chắc chắn, đó là Nguyễn Lan Chúc rất khó đối phó.

Anh muốn tiếp cận Nguyễn Lan Chúc để thâm nhập vào Hắc Diệu Thạch, nhưng phải dùng đúng biện pháp, không thể để Nguyễn Lan Chúc phát hiện ra mục đích của mình.

Nghĩ đến đây, Lăng Cửu Thời nhìn anh ta, nhẹ giọng nói:

"Đều là người trưởng thành, có những chuyện không cần tôi phải nói rõ chứ."

"Tối qua, không có gì xảy ra cả."

Đây là chơi đã xong rồi phủi mông à.

Chẳng qua Nguyễn Lan Chúc không quá bất ngờ về điều này.

Anh ta thích sự đặc biệt của Lăng Cửu Thời. Nếu Lăng Cửu Thời là người dễ dàng chinh phục chỉ sau một đêm, thì anh ta cũng không cần phải tốn nhiều tâm tư để tiếp cận.

Nguyễn Lan Chúc hơi nhún vai, bày ra vẻ thoải mái.

"Tôi hiểu rồi."

Đêm qua có thể bỏ qua, dù sao sau này còn nhiều đêm khác, anh ta không quan tâm thêm một đêm hay bớt một đêm.

Lăng Cửu Thời gật đầu, xoay người chuẩn bị bước xuống giường.

Chẳng qua động tác của anh vừa chậm chạp lại cứng nhắc, trong lúc di chuyển, anh liên tục cau mày khẽ thở dốc, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên cơ thể đang cực kỳ khó chịu.

"Hôm nay là cuối tuần, không phải đi làm, anh không cần vội rời đi đâu." Nguyễn Lan Chúc đặt sách lên bàn cạnh giường, đứng dậy đi đến trước mặt Lăng Cửu Thời.

Anh ta lạnh lùng liếc nhìn xuống Lăng Cửu Thời, ánh mắt thờ ơ vô tình, nhưng giọng điệu lại đầy vẻ quan tâm, lời nói và hành động mâu thuẫn vô cùng.

"Tôi có chuẩn bị cháo, mang lên đây rồi, anh ăn một chút đi."

Thực ra anh ta không hề thấy thương xót Lăng Cửu Thời, chỉ là đang ra dáng mà thôi.

Theo như anh ta biết, Lăng Cửu Thời hẳn là rất thích kiểu này, vì trước đây mỗi khi Lăng Cửu Thời ốm, Nghiêm Thần đều chăm sóc anh như vậy.

Chỉ cần giả vờ dịu dàng và chu đáo một chút là được.

Lăng Cửu Thời nghe vậy liền ngước mắt nhìn lên, thấy Nguyễn Lan Chúc đang nhìn anh với vẻ mặt dịu dàng, trong mắt ẩn chứa sự quan tâm, không khỏi ngẩn người. Anh luống cuống chớp mắt nhìn sang chỗ khác, không ngờ rằng đối phương lại quan tâm đến mình như vậy, sau một hồi im lặng anh mới lẩm bẩm một câu.

"Không cần, tôi tự mình xuống ăn sau."

"Được." Nguyễn Lan Chúc khẽ cười đáp lời, dường như rất vui vì anh không vội vàng rời đi.

"Vậy tôi xuống chuẩn bị trước, trong phòng tắm có đồ dùng vệ sinh mới, anh cứ tự nhiên sử dụng, tôi chờ anh ở dưới lầu."

Cánh cửa mở rồi đóng lại.

Lăng Cửu Thời ngồi yên lặng trong vài giây, sau đó cúi đầu chôn mặt vào lòng bàn tay, thở dài một hơi nặng nhọc.

Anh hoàn toàn không hiểu nổi Nguyễn Lan Chúc.

Thái độ của người này đối với anh thay đổi liên tục, cảm xúc thất thường đến mức như thể có vấn đề về thần kinh.

Chỉ e rằng trong những ngày tới sẽ có rất nhiều vở kịch cần phải diễn.

Ở phòng ăn tầng một, Lăng Cửu Thời đang vụng về cắt trứng chiên, dao dĩa thỉnh thoảng va vào đĩa kêu lách cách, có thể thấy anh khá lúng túng, rõ ràng không quen dùng bộ dụng cụ này.

Anh bực bội nhếch môi, ngước nhìn Nguyễn Lan Chúc.

(*tưởng là cho ăn cháo?? Làm t tưởng tui đọc lú ở đâu phải mò lên đọc lại, đúng là NLC ko hết tồi =)))

"Kết quả giám định đã có rồi, hôm nay đồng nghiệp sẽ mang đến Hắc Diệu Thạch, sau đó là chuyện của riêng ngài Nguyễn tổng."

Nguyễn Lan Chúc nhún vai đáp lời, có vẻ không mấy quan tâm đến chuyện này. Hay nói đúng hơn, những thứ đã biết kết quả thì không cần thiết phải quan tâm nữa.

Anh ta lấy đĩa và dao nĩa từ tay Lăng Cửu Thời, nhanh chóng nhưng tao nhã cắt trứng thành từng miếng nhỏ, rồi chỉ vào lọ tiêu đen trên bàn.

Thấy Lăng Cửu Thời nhíu mày lắc đầu, Nguyễn Lan Chúc liền đưa từng thứ lại cho anh, sau đó bắt tay đặt lên đầu gối nhô lên, lộ ra ý cười.

"Lăng Lăng không thể mang đến cho tôi à?"

Cách gọi thân mật này khiến hai mắt Lăng Cửu Thời tối sầm lại.

Anh hít thở sâu, nhắm mắt, nghiến răng gằn từng chữ.

"Đừng gọi tôi như vậy!"

Nhưng trước sự tức giận của anh, Nguyễn Lan Chúc chỉ bĩu môi cười nhạt, không khẳng định cũng không phản bác, sau đó tiếp tục nhìn anh.

Lời nói tiếp theo của anh ta như đổ thêm dầu vào lửa.

"Ăn nhanh đi Lăng Lăng, trứng chiên để nguội sẽ không ngon đâu."

Điều này hoàn toàn giống như đấm vào bông gòn.

Nhưng bên trong bông gòn ấy lại giấu một con dao.

Lồng ngực Lăng Cửu Thời cuộn trào một cơn tức giận không thể thoát ra, khiến anh tức nghẹn khó chịu đến tột cùng.

Anh có chút choáng váng vì thuốc, nhưng không phải mất trí nhớ. Mặc dù ký ức về đêm qua không đầy đủ, nhưng anh vẫn nhớ rõ việc người này liên tục gọi anh là "Lăng Lăng".

Lăng Cửu Thời thậm chí còn mơ hồ nhớ ra giọng điệu đầy ác ý và nụ cười chế giễu trên khóe môi của Nguyễn Lan Chúc khi gọi anh. Mặc dù chưa biết mục đích cụ thể, nhưng rõ ràng người này cố ý làm vậy.

Điều khiến Lăng Cửu Thời thắc mắc nhất là Nguyễn Lan Chúc làm thế nào biết gọi anh là "Lăng Lăng" có thể kích thích anh như vậy?

Nếu như đúng như những gì anh nghĩ vào đêm qua, Nguyễn Lan Chúc từng ẩn mình xung quanh anh và Nghiêm Thần để theo dõi họ, thì lẽ nào họ lại không hề hay biết?

Hơn nữa, người này thậm chí còn biết cả những gì anh và Nghiêm Thần nói chuyện khi ở trong nhà.

Lăng Cửu Thời đang nhai trứng bỗng khựng lại, trong đầu bỗng lóe lên một suy đoán khiến anh rùng mình, không khỏi ngẩng đầu nhìn Nguyễn Lan Chúc.

Không ngoài dự đoán, người kia đang dùng ánh mắt chăm chú như nhìn người yêu nhìn anh, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, vẻ ngoài trông hiền lành vô hại, thậm chí còn có chút si tình.

Nhưng Lăng Cửu Thời chỉ thấy anh ta dối trá và u ám.

Như thể đang đeo một chiếc mặt nạ không thể tháo xuống, khiến người ta rợn tóc gáy.

Cũng không biết trong những ngày tới người này còn có ý đồ gì.

Nhìn thấy Lăng Cửu Thời tỏ ra bực bội, tâm trạng vốn đã tốt của Nguyễn Lan Chúc không khỏi thêm vui vẻ.

Anh ta giơ tay lấy lọ tiêu đen trên bàn, đầu ngón tay lơ đễnh vuốt ve hoa văn trên nắp lọ, tiếp tục nhìn Lăng Cửu Thời ăn.

Chậc, ăn uống thôi cũng đẹp trai thế này.

Đối với Nguyễn Lan Chúc, việc có được Lăng Cửu Thời hoàn toàn chỉ là một mục tiêu.

Ít nhất là ban đầu là như vậy.

Nhưng sau đó nó đã trở thành một nỗi ám ảnh.

Khi Nghiêm Thần còn sống, Nguyễn Lan Chúc muốn thông qua việc chiếm lấy Lăng Cửu Thời để đánh bại cậu, nhưng vì một số lý do nào đó mà không thành công.

Khi Nghiêm Thần chết, Nguyễn Lan Chúc muốn thông qua việc chiếm lấy Lăng Cửu Thời để sỉ nhục cậu, tiêu diệt người duy nhất trên thế giới này còn nhớ đến Nghiêm Thần.

Anh ta muốn Nghiêm Thần biến mất hoàn toàn, không lưu lại dấu vết gì.

Còn về phần lý do...

Nguyễn Lan Chúc ngừng nghịch lọ tiêu đen, ánh mắt chuyển hướng, nhìn từ đôi lông mày, sống mũi thanh tú của Lăng Cửu Thời đến khóe môi đang không ngừng cử động vì nhai, rồi từ từ nheo mắt lại.

Có thể nói, những gì Nghiêm Thần có anh ta đều muốn, đồng thời những gì Nghiêm Thần không có anh ta cũng muốn.

Anh ta chính là muốn vượt qua Nghiêm Thần về mọi mặt.

Ngay cả khi Nghiêm Thần đã chết. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top