Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

cpgd124-125

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 124: Ta không phải người tùy tiện

Từ Vị vội vàng phân phó bốn phía xung quanh: - Phái tất cả những người bơi giỏi xuống hồ tìm kiếm Lâm tiểu huynh đệ, tìm kiếm phía hai bờ kỹ lưỡng, còn sống phải thấy người, nếu chết... Chợt thấy Đại tiểu thư vẻ mặt bất thường, Từ Vị vội vã dừng lại, đổi câu khác: - Nhất định phải tìm cho được y. Đại tiểu thư thở dài thườn thượt, nhìn nửa đoạn hồng tuyến đã bị đứt, vẻ mặt trầm ngâm, không ai biết được nàng đang nghĩ gì. *** Nhắc lại, Lâm Vãn Vinh khi vừa rơi xuống nước liền cảm thấy tình hình không bình thường. Nha đầu Tần Tiên Nhi giống một mỹ nhân ngư, ôm chặt lấy thân thể làm hắn không động đậy gì được. Lâm Vãn Vinh vội vàng mở mắt, lại thấy Tần Tiên Nhi nhắm nghiền hai mắt, trên mặt hình như vẫn còn nét ngượng ngùng, hai cánh tay vòng quanh riết chặt lấy hắn. "Toát mồ hôi a, con nha đầu này là vịt mắc cạn ư? Đèo trên lưng một người to như thế, lại không động đậy gì được mà không lo sao." Giữa lúc hắn đang phiền não đột nhiên nhớ ra bọn Tần Tiên Nhi đã mai phục dưới nước khá nhiều lận thì tuyệt đối không có chuyện chẳng biết bơi, lúc bấy giờ mới bình tĩnh hơn một chút. Công phu dưới nước của Lâm Vãn Vinh tất nhiên là không cần phải nói, vội vàng vỗ nhẹ lên vai nàng. Tần Tiên Nhi cũng ý thức được điểm này nên vội vàng rời khỏi lòng hắn, ngượng ngùng cười. Sau đó lắc nhẹ người bơi về phía trước dẫn đường, linh hoạt như một nàng tiên cá. "Không tưởng được nha đầu này quả thực có luyện qua công phu dưới nước. Chuyện này thật hiếm có đây, không biết để nàng ta mặc bikini sẽ ra bộ dạng thế nào, he he!" Lâm Vãn Vinh đang cười thầm một cách hạ lưu thì Tần Tiên Nhi ở phía trước đã quay đầu lại vẫy tay ra hiệu với hắn, ý bảo nhanh chóng bơi theo, bộ dạng tựa hồ đối với dòng nước ở Tây Hồ cực kỳ quen thuộc. Mưa tí tách từng giọt rơi trên mặt hồ, giống như bàn tay mềm mại của thiếu nữ, chậm rãi lướt nhẹ qua, cực kỳ ôn nhu. Bơi dưới nước không biết bao xa, Tần Tiên Nhi đột nhiên ra hiệu, còn chân hắn chạm xuống bùn, biết là sắp tới bờ rồi. Vừa nhô khỏi mặt nước, Lâm Vãn Vinh lúc này mới thở một hơi dài. Lặn xa như vậy, giữa đường cũng chỉ có vài lần lén lén nổi lên mặt nước đổi hơi, thật sự mệt mỏi. Nhìn xung quanh thì ra đã đến một một mảnh rừng rậm rạp trên triền núi. Lâm Vãn Vinh nghi ngờ hỏi: - Tiên Nhi, nơi này có phải là địa điểm Bạch Liên giáo của nàng tụ tập?

Cái này cần phải hỏi cho rõ ràng, chứ không thể ngu si khờ dại bước vào hang ổ Bạch Liên giáo. Nếu không đó thực đúng là lão thọ tinh treo cổ, chán sống rồi. Tiên Nhi quay đầu lại cười: - Công tử hãy yên tâm, đường này chỉ có Tiên Nhi biết, Tiên Nhi làm sao có thể hại chàng? Thủy tính của công tử có lẽ rất cao, so với ta còn giỏi hơn rất nhiều, không biết công tử học ở đâu vậy? Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc: - Ta từ trước đã có ngoại hiệu, gọi là cọp lớn ở đất liền, tiểu bạch long ở dưới nước, không phải là hư danh đâu. Tần Tiên Nhi che miệng cười khúc khích: - Công tử mà nói thì không biết câu nào là thật, câu nào là giả. Thật chẳng nghiêm túc chút nào. Nàng vừa nói vừa cười rồi cởi bộ đồ lặn, lộ ra thân thể với những đường cong tuyệt mỹ. Dẫu còn cách một lớp quần áo nhưng chỗ nên cao thì thật cao, chỗ nên vểnh cũng thật vểnh, toàn thân đều rất khiêu khích. Lâm Vãn Vinh nuốt nước miếng một cách khó khăn: "Con bà nó, chẳng lẽ lão tử là quân tử? Nếu không, sao thấy mồi ngon như thế còn có thể nhẫn nhịn mà không lao tới?"Khăn che mặt của Tần Tiên Nhi cũng đã rơi lúc còn dưới nước, Lâm Vãn Vinh thấy khuôn mặt nàng cười tươi như hoa thì mơ hồ nhớ đến lần đầu tiên gặp mặt đoá hoa khôi này. Nàng vừa ngâm thơ vừa đánh đàn trông thật kiều mị bí ẩn, phong tình vạn chủng, tựa như không để ai vào mắt. Hôm nay lại trở nên dịu dàng động lòng người như thế. Trên thế giới này, kỳ quái nhất, hay thay đổi nhất chính là nữ nhân quả không sai. Tần Tiên Nhi cảm thấy ánh mắt rực lửa của hắn, tim lập tức đập thình thịch, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, dịu dàng nói: - Công tử, chàng...., chàng nhìn cái gì ? Lâm Vãn Vinh bật cười: - Tiên Nhi, nàng có lạnh không? Trên người Tiên Nhi mặc áo lặn, loại áo quần cực tốt. Còn hắn khi nhảy xuống nước, ngay cả quần áo cũng chưa cởi ra, dính vào người thật sự khó chịu. "Cho dù có là cao thủ, cũng chịu không nổi sự đày đọa như vậy a!"Lâm Vãn Vinh trong lòng thầm kêu khổ. - Tiên Nhi không lạnh. Tần Tiên Nhi cúi đầu nói.

Nàng không lạnh, nhưng mà ta thì hơi lạnh. Lâm Vãn Vinh cười cười. Tiên Nhi giật mình. Chợt nhớ tới mình mặc áo lặn, hắn lại không. Lại thấy hắn cả người ướt sũng, trong lòng quýnh lên nói: - Công tử, chúng ta mau tìm chỗ thay quần áo sạch. Lâm Vãn Vinh cười nói: - Vô phương vô phương, cái chuyện nhỏ này không thể làm khó ta được. Chỉ cần nàng đáp ứng ta một điều kiện nho nhỏ, một điều kiện rất đơn giản, ta sẽ không thấy lạnh nữa. - Điều kiện gì? Tiên Nhi vội hỏi. Lâm Vãn Vinh lộ bản chất lưu manh: - Tiên Nhi, ôm ta đi, ôm thì ta sẽ không lạnh nữa. Tần Tiên Nhi 'ứ' một tiếng cúi đầu xuống, mặt mày đỏ bừng, thầm nghĩ: "Vị công tử này mới nói mấy câu, lại hư hỏng rồi." Nàng ở Diệu Ngọc phường tuy cực kỳ phóng khoáng, nhưng đó là để bảo vệ thân phận. Lúc quay lại trong Bạch Liên giáo, trở thành tiểu yêu nữ tự do tự tại, trở lại bản tính cũ, thẹn thùng mà đa tình. Nhìn thấy dáng vẻ này,

Lâm Vãn Vinh trong lòng càng thêm ngứa ngáy. - Công tử, Tiên Nhi không phải là một người con gái tùy tiện. Tần Tiên Nhi mặt mày đỏ bừng nói. Mới vừa rồi do rơi xuống nước, lại là tình huống sinh tử nên không thấy gì chứ còn bây giờ hai người họ đã thoát hiểm, nàng lại bắt đầu có chút căng thẳng. - Đương nhiên rồi, ta cũng không phải là người tùy tiện. Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, kéo cái tay nhỏ bé của nàng, ghé tai nhẹ nhàng nói tiếp: - Ta mà bắt đầu tùy tiện thì không phải là người. Tần Tiên Nhi a một tiếng, bên tai liền đỏ bừng, hắn trêu chọc như vậy làm sao chịu nổi. Nàng vừa mắc cỡ vừa lo lắng, lại không biết làm sao tránh khỏi tay Lâm Vãn Vinh. Khi thấy hắn mỉm cười nhìn mình thì càng bối rối, chẳng còn một chút phong phạm cao thủ nào. Lúc này đã là mùa đông, Lâm Vãn Vinh cả người sũng nước, một trận gió nhẹ thổi tới nhưng hắn nhịn không được rùng mình một cái. Tần Tiên Nhi giật mình: "Hắn tuy là nói linh tinh, nhưng chỉ là miệng nói chuyện khinh bạc, vẫn chưa thật sự động tay động chân." Trong lòng vừa cảm kích vừa cảm động, nhẹ nhàng đỡ cánh tay rồi chủ động tựa cả thân thể mềm mại vào trong lồng ngực Lâm Vãn Vinh. Ngay cả quần áo ướt át lạnh lẽo của hắn cũng không để ý, khóc rấm rức:

- Công tử mới vừa rồi xá mệnh cứu giúp, Tiên Nhi vô cùng cảm kích. "Toát mồ hôi a, vốn đâu có cần ta xá mệnh cứu giúp đâu, là tiểu nha đầu ngươi cố ý khảo nghiệm ta thì có. Giành lấy cái công này thì thật là bối rối quá đi!" Hắn vội vàng vỗ nhẹ vai nàng: - Ta cứu nàng chỗ nào chứ. Nói cho đúng, ta còn chưa cảm tạ nàng đã năm lần bảy lượt cứu ta mà? Tần Tiên Nhi tựa đầu lên ngực hắn, nhẹ nhàng cựa khẽ vài cái, 'ừ' một tiếng rồi nói: - Mới vừa rồi thấy công tử cùng Tiêu đại tiểu thư thân thiết như vậy, Tiên Nhi vốn đã ôm lòng muốn chết quách đi. Có ngờ đến việc công tử lại vì Tiên Nhi mà bỏ qua cả chuyện sinh tử? Công tử hậu đãi như thế, Tiên Nhi cho dù chết đi, cũng phải đền ơn tri ngộ của công tử. Lâm Vãn Vinh rùng mình ớn lạnh: "Ta với Đại tiểu thư ôm ấp hú hí? Chuyện này ở đâu ra vậy à. Lần sau ngươi mà thấy ta cùng với nàng ta ngồi chung một xe, chắc sẽ lập tức vu hãm ta với nàng ta động phòng quá? Nha đầu ngươi thích nhất là ghen bóng ghen gió. Không có việc gì cũng muốn chém giết vô tội vạ, thật không chịu được." Lúc này mỹ nhân đang ngồi trong lòng mình thì Lâm Vãn Vinh sảng khoái mười phần. Nghĩ đến ngày trước Tần Tiên Nhi thân là hoa khôi cả vạn kẻ trông so với mỹ nhân ôn nhu trong lòng ngày hôm nay thật như là hai người hoàn toàn khác biệt Vóc dáng của Tần Tiên Nhi thuộc vào loại nhất đẳng, trước sau đầy đặn, bộ ngực căng phòng tì sát rạt vào Lâm Vãn Vinh. Từ trên người nàng truyền đến luồng hơi ấm giống như muốn hong khô quần áo đang ướt sũng kia. Từng chút từng chút khiêu gợi hỏa dục của hắn. Ôm trong lòng thì phải lợi dụng, được miễn phí dại gì không sờ loạn, tín điều của Lâm Vãn Vinh chính là như thế. Hắn nhẹ nhàng vòng tay lại, nhẹ nhàng vuốt ve trên lưng Tiên Nhi vài cái rồi nói: - Tiên Nhi, nàng càng ngày càng xinh đẹp. Tiên Nhi mặt mày đầy vẻ ngượng ngùng, khẽ đáp: - Công tử cứ nói ngon ngọt. Người đã có Xảo Xảo, lại còn Tiếu Thanh Tuyền kia thì còn chỗ nào mà nhớ tới một kẻ khổ mệnh như Tiên Nhi. Hôm nay nếu không phải ngẫu nhiên gặp được, sợ người đã sớm quên mất Tiên Nhi này là ai rồi. Nàng nói đến đoạn sau thì vẻ mặt thảm thiết, nước mắt lã chã rơi. "Toát mồ hôi a, nha đầu này không dễ lừa a!" Mấy câu đó của Tần Tiên Nhi nói đại mà rất trúng. Lâm Vãn Vinh nhớ tới Xảo Xảo, nhớ tới Thanh Tuyền, nhớ tới Nhị tiểu thư, nhưng đúng là không nhớ đến Tần Tiên Nhi: "Chẳng lẽ là ta chưa đủ đa tình? Trời ạ, lão tử sao lại có thể có khuyết điểm như vậy chứ. Xem ra còn phải tiếp tục cố gắng nhiều, nhất định phải bình đẳng bác ái."

Những lời để lừa con gái hắn căn bản không cần phải nghĩ mà lập tức nói một cách trịnh trọng: - Tiên Nhi, nàng nói vậy sai rồi. Ta với nàng tuy là ít khi gặp gỡ, thân thể tuy xa nơi chân trời, nhưng tâm hồn lại luôn ở bên nhau. Một khi trong lòng đã in sâu, thì đúng là dù không thấy mặt cũng ngày ngày nhung nhớ. Nàng ngẫm lại có phải là đạo lý này không? Tần Tiên Nhi bị hắn ôm trong lòng, tâm tư vốn dĩ đã rối loạn bảy phần, làm gì còn quan tâm đến những sơ hở đầy khắp trong lời nói của hắn, nhẹ nhàng nói: - Công tử nói cái gì, Tiên Nhi cũng đều tin hết. "Càng nói nhiều những lời như thế càng khó lừa a." Lâm Vãn Vinh quyết không để tâm đến nữa, chỉ siết nàng ở trong lòng thật chặt. Thân thể Tiên Nhi run lên nhè nhẹ, cả người nóng rực, tựa như không thể đứng vững khi hắn ôm nhiệt tình như thế. - Công tử! Tiên Nhi trong lòng hắn ngượng ngùng nói mê. Cái thần thái thẹn thùng mà lại dịu dàng, khiến Lâm Vãn Vinh toàn thân bừng bừng như lửa cháy. Cả người quần áo sũng nước, toàn thân các nơi đều lạnh như băng, mà trước ngực lại ôm một một khối lửa. Tiểu phúc (1) nóng bỏng từng hồi, thực là đang cảm giác vừa lạnh lại vừa nóng. Hắn siết nhẹ vòng tay, ôm thân thể mềm mại của nàng thật chặt, tựa như muốn hoà hai ngươi thành một. Tần Tiên Nhi tim đập thình thịch, cả người nhũn ra chẳng còn chút sức lực, còn chưa kịp mở miệng nói, đã cảm thấy nơi tiểu phúc của mình hình như đụng phải một cái thứ gì đó nóng rực. Nàng tuy là một nữ tử trong sạch, nhưng ở cái nơi như Diệu Ngọc phường cũng nghe nói qua không ít, tự nhiên hiểu được đó là cái thứ gì. Hô hấp của nàng càng dồn dập, nóng hừng hực. Phản ứng bản năng muốn thoát người khỏi lòng hắn, cái miệng nhỏ khẽ hé ra ngượng ngập nói: - Công tử, chàng hư chết được! Trên thế giới này chẳng có thứ xuân dược nào thần kỳ hơn câu này. Lâm Vãn Vinh lửa dục bừng bừng, càng riết chặt lấy thân thể mềm mại đầy đặn của nàng, thổi vào tai nàng, cười hắc hắc: - Tiên Nhi, ta thực là vô tội, là nó phản bội ta... Cả người Tần Tiên Nhi đang run rẩy nên đâu nghe được gì. Đang muốn tránh ra xa thì lại cảm thấy bị hắn ôm chặt hơn, ngay cả cái thứ xấu xa kia cũng càng ngày càng lớn, đè lên tiểu phúc của nàng. - A! Cái miệng nhỏ của Tần Tiên Nhi khẽ rên một tiếng, mặt đỏ như lửa, cả người run rẩy kịch liệt, ngay cả hít thở cũng không còn chút khí lực, người mềm nhũn nằm trong lòng hắn. ------------------------------- (1) tiểu phúc: bụng dưới

Chương 125: Tiên Nhi hấp dẫn

Tần Tiên Nhi đã nhiều lần liều mình giúp đỡ có thể nói là rất tình thâm ý trọng, thế nên dù có lạnh lùng đến đâu cũng bị khối tình cảm đó làm cho cảm động . Huống chi Lâm Vãn Vinh này đâu phải quân tử, tiện nghi như vậy sao có thể không chiếm chứ? Cả người lập tức rạo rực hẳn lên. Ngón tay Lâm Vãn Vinh nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, tuy còn vướng một lớp quần áo nhưng cũng có thể cảm nhận được làn da mát mẻ, mịn màng của nàng. Không biết tiểu nữ này dùng phương pháp bảo dưỡng gì mà da dẻ thật láng mịn, mềm mại như nước vậy. Lâm Vãn Vinh rên lên một tiếng, bàn tay cũng nhẹ nhàng chuyển động, tíc tắc các nút áo của của nàng đã được cởi ra, đại thủ nhanh nhẹn tiến vào. Thân hình Tần Tiên Nhi run rẩy, đôi mắt nhu tình liếc nhìn hắn, gương mặt lộ vẻ ngượng ngùng vô hạn, chiếc miệng nhỏ hé ra, khe khẽ rên lên, một cổ hương khí nhàn nhạt xộc vào mũi Lâm Vãn Vinh, làm cả cõi lòng hắn ngây ngất tê dại. Lâm Vãn Vinh vuốt ve nhẹ nhàng lên sống lưng của Tiên Nhi, cảm giác từ ngón tay truyền đến thật là nhu nhuyễn, Tiên Nhi da thịt trong suốt như ngọc, mềm mại mịn màng không có một chút tì vết, càng nhẹ nhàng vuốt ve càng cảm thấy như một loại tơ lụa mềm mại nhất,đưa lại một cảm giác đê mê. Hê hê, nhặt được bảo bối rồi, không cần phải nói về dung mạo nghiêng nước nghiêng thành của Tiên Nhi, làn da này đúng là mềm mại, cũng hiếm người sánh được, quả thực có thể ngang tầm với Thanh Tuyền. Tiên Nhi này thật sự là một đại bảo bối a, lão tử bị nàng hấp dẫn cũng là đạo li Lâm Vãn Vinh thèm thuồng vội nuốt nước miếng, bàn tay cũng nhẹ nhàng vuốt ve trên lưng nàng, từ từ tiến xuống dưới, thoáng cái đã đặt lên bờ eo thon, mềm mại của nàng rồi. Lập tức, Tần Tiên Nhi tựa như bị trúng tà toàn thân bất động, người khẽ run rẩy, sắc mặt như phủ một lớp mây hồng, cái miệng nhỏ nhắn lãi khẽ rên lên, trong cổ họng bỗng ư hử vài tiếng, tựa như thanh âm của một con mèo cái chứ không phải do nàng cố ý phát ra. Hơi nóng bỏng của nàng trở nên gấp gáp, cơ thể nóng rực cả lên như bị lửa thiêu vậy. Hai mắt nàng long lanh trong vắt, trên mặt phảng phất một mảng hồng phấn kỳ dị, ngơ ngác liếc mắt nhìn Lâm Vãn Vinh, đôi môi đỏ mọng một khẽ hé ra, hơi thở vô ý phát ra như hoả nhiệt . - Công tử! Một tiếng rên rỉ từ Tần Tiên Nhi phát ra. Lâm Vãn Vinh trong lòng rung động, ôm chặt nàng vào trong lòng ngực, cảm giác thấy đôi ngọc nhũ căng tròn nhô cao đang tỳ lên ngực, một cảm giác mềm mại, trơn tru truyền tới. Hắn trong lòng không nhịn được nữa, hai tay thuận thế hạ xuống, đang muốn chạm vào tiết y của Tiên Nhi thì ánh mắt bỗng liếc qua, đã thấy xa xa trên mặt hồ, một con thuyền thật lớn của quan quân đang chậm rãi đi tới. Lâm Vãn Vinh lập tức đè nén dục hỏa trong người, dần tỉnh táo lại. Ối chao! lão tử đây bị làm sao vậy, tinh trùng chui vào não à, định quần áo ướt dã chiến ư? bây giờ Tiên Nhi còn chưa có thoát hiểm. Chà, càng ngày sức chống cự đối với nữ sắc càng kém, lại để thằng bé chỉ huy thằng lớn. Xấu hổ, xấu hổ a! Cảnh sắc trong rừng coi bộ cũng không tệ. Ta liền chui vào đấy, cùng với Tiên Nhi lại tiếp tục diễn xuất, "giãi bày" chuyện yêu đương, cảm giác khẳng định rất là ... Hắn cười he hé mấy tiếng, cảm thấy có chút bội phục ý nghĩ dâm tiện của chính mình. Tần Tiên Nhi cảm thấy bàn tay đang tác quái ở trên người đột nhiên ngừng lại, vội vàng hé mắt liếc trộm hắn, đã thấy hắn hai mắt híp lại, trên môi nở một nụ cười đắc ý, cũng không biết đang suy nghĩ quỷ quái gì nữa. Tần Tiên Nhi cũng không nghĩ được gì nhiều, cho dù chính mình đối với hắn có tình ý sâu đậm, nhưng làm việc hồ đồ này với hắn ở bên ngoài rừng như vậy thì còn ra thể thống gì? Nàng trên mặt nóng bừng, vừa thẹn vừa mừng, thầm nghĩ: "Cuối cùng chàng cũng biết thương tiếc ta. Nàng không biết rằng gã họ Lâm này đang có ý định dẫn nàng vào đàng kia nghiên cứu, hưởng lạc thú Tiên Nhi, mau mặc quần áo, chớ để cảm lạnh. Lâm Vãn Vinh nghiêm trang nói, phảng phất như vừa rồi người nào khác cởi áo nàng vậy. Trên người hắn vẫn mặc bộ quần áo gia đinh ướt mèm, bây giờ lại làm ra vẻ chánh nhân quân tử, khiến cho người ta nhìn thấy buồn cười. Tiên Nhi trong lòng thẹn thùng vô hạn, trộm liếc mắt nhìn hắn, thầm nghĩ: "công tử này da mặt cũng không biết dày như thế nào, đã làm ra sự tình như vậy, ngó nghiêng một cái là đã ra vẻ trong sạch". Nhưng Lâm Vãn Vinh hấp dẫn nàng vô cùng, chưa từng thấy hắn làm gì đứng đắn bao giờ, đích thực vô lại, nhưng cách đối xử làm người ta cảm thấy ấm áp, cùng hắn nói chuyện thì vĩnh viễn sẽ không biết ưu sầu. Tương phản với bọn vương tôn công tử, trước mặt nàng cứ điệu điệu bộ bộ giả tạo, nàng nhìn không vừa mắt tí nào. Tần Tiên Nhi cúi đầu, trên mặt đỏ bừng, Lâm Vãn Vinh biết nàng thẹn thùng, càng chai mặt cười ha hả: - Thôi để ta giúp nàng vậy. Tần Tiên Nhi khẽ kêu một tiếng, cúi đầu không nói. Hắn liền vươn tay gài lại nút cho nàng.

Chỉ là xiêm y của các nữ tử, cởi ra đã không dễ, thắt vào còn khó hơn. Hắn lại không biết nguyên tắc, làm đi làm lại phí bao nhiêu sức cũng chỉ làm cho thắt chặt hơn, thật là mất mặt a! Tần Tiên Nhi nhìn điệu bộ cực kì vụng về của hắn, muốn cười nhưng cũng nhịn lại được, trong lòng tràn đầy ấm áp và hạnh phúc: "Nếu là không phải có nữ tử khác cùng hắn dây dưa, ta sẽ cùng hắn sống tới đầu bạc răng long, cũng không uổng phí mong mỏi bấy lâu nay. Lâm Vãn Vinh bị mấy cái nút này chơi khó, cúi đầu ủ rũ, giọng buồn bực: - Tiên Nhi, quần áo này nàng mua ở đâu vậy? Chất lượng kém quá a! Tần Tiên Nhi bật cười: - Chính là ở cửa hàng của Tiêu gia, chất lượng quả hơi kém. Lâm Vãn Vinh cười trừ: - Vừa nãy ta nói những gì, cứ coi như là chưa nghe nhé. Tần Tiên Nhi thấy hắn ít khi chịu thiệt về khoản miệng lưỡi, che cái miệng nhỏ nhắn khẽ cười duyên. Lâm Vãn Vinh bị nàng trêu, trên mặt có chút xấu hổ, thầm nghĩ: "Đại tiểu thư cũng không biết cách tránh cho người ta khỏi bực tức, thiết kế quần áo không có lo lắng gì cho nam nhân chúng ta cả, không phải cố ý dịnh làm khó xử cho nam nhân thiên hạ hay sao? Vấn đề này rất là nghiêm trọng, sau này trở về nhất định phải chỉ điểm đề nghị với Đại tiểu thư, nữ tử quần áo nhất định sẽ có nhiều cải tiến, phải phổ biến cho nữ tử khắp thiên hạ rằng, không chỉ có các nàng "thiện giải nhân y" ( dễ mở nút áo), nam nhân chúng ta cũng là "Thiện giải nhân y"." Rốt cuộc Tần Tiên Nhi cũng tự mình mặc quần áo cho ngay ngắn, sắc mặt đỏ bừng, nhìn hắn nói: - Công tử hãy đợi quan thuyền truy xét đi qua, chúng ta phải sớm rời khỏi đây ngay. Lâm Vãn Vinh mỉm cười: - Vậy thì đi ngay thôi, ta cũng nói trước, là ta tuyệt đối không chui vào hang ổ Bạch Liên giáo đâu nhé. Tần Tiên Nhi vui vẻ đáp: - Cũng chỉ đi một đoạn phía trước thôi. Nói rồi dẫn theo Lâm Vãn Vinh đi vào một con đường phía trước. Sau nửa canh giờ cũng xuyên qua được cánh rừng rậm, phong cảnh trước mắt đột nhiên thay đổi, bắt đầu trở nên thoáng đãng hơn. Một cánh đồng trải rộng mang lại cho mọi người một cảm giác thư thái, chính giữa là con lộ nhỏ, hai bên cỏ dại xum xuê, nối thẳng tới một thôn trang yên ả.

Đường mòn hoang dại, dâu liễu xanh xanh, tiếng chó gà văng vẳng, lác đác vài lão nông đang làm ruộng vài làn khói bếp nhè nhẹ bay lên mang lại cảm giác tĩnh lặng an bình. Lâm Vãn Vinh lấy làm ngạc nhiên hỏi: - Tiên Nhi, nơi đây là địa phương nào vậy? Tần Tiên Nhi liếc mắt nhìn hắn khẽ cười: - Nơi này là Long Hoằng thôn. - Long Hoằng thôn? Lâm Vãn Vinh nghi hoặc, địa danh này quả chưa từng nghe qua. - Nơi này là gia hương của thiếp. Tần Tiên Nhi nhẹ nhàng nói. - Gia hương của nàng? Lâm Vãn Vinh giật mình ngạc nhiên, hắn cùng Tần Tiên Nhi trước kia gặp gỡ tại Diệu Ngọc phường cũng có qua lại, nhiều lần đàm luận kiến thức, học vấn, phong thổ, Lâm Vãn Vinh nguyên vốn tưởng rằng nàng xuất thân nhà đại phú, lại không nghĩ nàng lại đến từ thôn nhỏ này.

- Ta sống gần sông Trường Giang, còn Tiên Nhi sinh sống tại Tây Hồ, coi như là môn đăng hộ đối lắm. Lâm Vãn Vinh cười he hé. Tần Tiên Nhi nhẹ nhàng gật đầu: - Nơi này đích thị gia hương của nương thân thiếp, mặc dù thiếp không phải xuất thân ở chỗ này, nhưng mà gia hương nương thân thì cũng như của thiếp thôi. Nương thân Tiên Nhi? Không phải là nhạc mẫu ta sao, nguyên lai là Tiên Nhi dẫn ta đến đây để ra mắt à? Chà, sau khi đi vào thế giới này, tiểu cô nương hay đại cô nương đều đã gặp không ít, mà tới bây giờ cũng chưa ra mắt nhạc mẫu bao giờ. Tiên Nhi này cũng gấp gáp quá, chuyện tốt còn chưa có làm xong mà. Chờ khi nào động phòng, gạo nấu thành cơm sau đó bái kiến mẫu nương, như vậy mới là cách đúng đắn. - Tiên Nhi, nương thân nàng bây giờ có ở nhà không? Lâm Vãn Vinh hỏi. - Nương thân thiếp đã mất đi hơn nhiều năm rồi. Tần Tiên Nhi mắt đã ươn ướt, khẽ trả lời. Lâm Vãn Vinh nhẹ nhàng kéo tay nàng lại:

- Không cần phải thương tâm, nương thân nàng trên trời cao nhất định sẽ phù hộ tốt cho nàng, bằng không, nàng làm sao có thể gặp được ta chứ? Tần Tiên Nhi vừa khóc vừa cười: - Chàng! Sao mà da mặt dày thật. Lâm Vãn Vinh thấy nàng đang khóc lại nở nụ cười, thần thái thật là kiều mỵ, trong lòng lại nổi tà ý, nhân tiện hỏi tiếp: - Cha của nàng có ở nhà không? Tần Tiên Nhi sắc mặt biến đổi, cả giận lớn tiếng: - Ta không có cha! Nàng vẻ mặt quyết liệt, trong mắt ánh lên ngọn lửa phẫn nộ, Lâm Vãn Vinh lắp bắp kinh hãi: "Tiên Nhi vẫn luôn ôn nhu động lòng người, thốt nhiên nhắc tới cha thì lại biến sắc như thế?" Lâm Vãn Vinh thấy nàng cắn chặt hàm răng ngọc, sắc mặt tái nhợt, nước mắt lăn dài trên má, biết bên trong có sự tình khó xử, liền nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay nhỏ bé của nàng: - Tiên Nhi, việc này là ta không đúng, ta không nên hỏi, ta xin lỗi nàng. Tần Tiên Nhi mím môi vội vàng nói với hắn:

Công tử, chuyện này chàng không liên quan, chỉ là thiếp không tốt, chàng đừng trách Tiên Nhi được không. Thấy Lâm Vãn Vinh mỉm cười gật đầu, Tần Tiên Nhi liền tiếp lời: - Tiên Nhi cho tới bây giờ không có cha, chỉ có mẫu thân, Long Hoằng thôn này chính là cố cư của nương thân, cũng là gia đình duy nhất của thiếp. Hàng năm ta đều quay trở về đây ở một đoạn thời gian, những năm gần đây, công tử là đệ nhất khách nhân đến thăm nơi này đấy. Lâm Vãn Vinh mỉm cười, gật đầu nói: - Nói như vậy, ở nhà này, chỉ có duy nhất một mình nàng thôi? Tần Tiên Nhi khẽ 'vâng' một tiếng, không biết nghĩ tới cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn gợn chút ngượng ngùng. Lâm Vãn Vinh thềm kêu "ái chà" một tiếng, chỉ có một mình Tiên Nhi thôi ư! Ta chết mất, không phải cô nam quả nữ, lửa đặt gần rơm biến thành gian phu dâm phụ? Ông trời có mắt a, nhất định muốn ta phải hoàn thành hảo sự bên hồ lúc nãy. Tiên Nhi sắc mặt đỏ bừng, vội chạy tới vài bước, đột nhiên quay đầu lại nhìn Lâm Vãn Vinh tình tứ: - Công tử mau lại đây!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#dtdd