Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1. Xã hội của chúng tôi.

1. Xã hội của chúng tôi.

Điều đầu tiên phải nhắc đến là Cranford được lập ra bởi những quý bà. Họ thuê những ngôi nhà tốt nhất. Nếu một cặp đôi nào mới cưới dọn đến sinh sống, người đàn ông sớm muộn cũng sẽ biến mất khỏi tầm mắt của họ. Anh chắc chắn không muốn trở thành người đàn ông duy nhất bị dọa chết khiếp trong những buổi dạ tiệc hay anh ta cũng không muốn đi làm cả tuần ở Drumble, những 20 dặm bằng tàu lửa đâu.

Dù sao đi nữa, liệu có gì để cho các quý ông làm ở Cranford không nhỉ? Thị trấn đã có bác sĩ rồi, và Các quý bà cũng tự lo liệu thu vén mọi thứ rất chu đáo. Họ chăm sóc vườn tược sạch sẽ và tất nhiên luôn khiến đám gia nhân phải bận rộn túi bụi. Họ luôn có những ý tưởng trong những vấn đề quan trọng mà không gây rắc rối cho chính họ chỉ vì đấu đá hay cãi cọ. Họ biết chính xác tất cả mọi thứ mà người trong thị trấn đang làm. Họ hài lòng trong nghèo khó và đặc biệt rất tốt bụng thân thiện với nhau.

"Một người đàn ông" một người trong số họ nói với tôi "thật là kinh khủng khi lo toan việc nhà!"

Những phụ nữ ở Cranford không mấy sành điệu, họ thích phong cách cổ điển hơn một chút. Khi ở đó , tôi đã biết chính xác một số luật lệ cho thăm viếng cái mà họ nguyện kể lể kỹ càng cho bất cứ cô bạn tre nào đến ở với họ:"Các bạn của chúng tôi gửi lời hỏi thăm sức khỏe cô sau kì nghỉ đó, cô gái thân yêu à. Họ chắc chắn sẽ gọi cho cô vào ngày kia thôi, cho nên nhớ chờ cuộc gọi của họ từ 12 giờ nhé. Từ 2 giờ đến 3 giờ là lúc chúng tôi trò truyện rồi".

Rồi, sau khi họ gọi đến:"Luôn luôn phải nhớ gọi lại trong vòng 3 ngày nhé, cô gái. Và nên nhớ đừng bao giờ kéo dài quá lâu hơn 15 phút nhé". @_@

Tất nhiên thành quả của cái lệ này chính là những cuộc gọi qua lại chả có gì hấp dẫn mà bàn hết. Chúng tôi nói về thời tiết và rời đi đúng giờ quy định.

Một vài phụ nữ ở Cranford thì nghèo túng, tôi nghĩ vậy, nhưng họ cứ cố che giấu điều đó, mà những người khác cũng ủng hộ việc đó đấy. Khi bà Forrester tổ chức một bữa tiệc và cô hầu gái phải lấy cái khay trà từ dưới ghế sô pha ra nơi họ ngồi, các bà vẫn tiếp tục nói chuyện. Rồi khi bà Forrester giả vờ như bà ta không hề biết đó là loại bánh gì trên khay, không ai tỏ ra ngạc nhiên cả. Nhưng chúng tôi biết, và bà ấy biết chúng tôi biết, và chúng tôi cũng biết rằng bà ấy biết chúng tôi biết, chính bà ấy đã làm những chiếc bánh đó cho mình vào ban sáng.

Thật ra, Người dân ở Cranford nghĩ rằng thật là " báng bổ" (một từ được ưa chuộng) để mời khách ăn và uống những món mắc tiền trong bữa tối. Bánh mì bơ mỏng là tất cả những gì bà Jamieson thân yêu dành cho khách- và bà ta cũng có quan hệ với Lord Glenmire.

Đúng vậy, tiêu tiền thì thật là "báng bổ" đấy, và chúng tôi cũng chắc chắn không bao giờ cho ai biết là chúng tôi không có tiền để tiêu. Cho nên tôi chưa bao giờ quên được sự ghê tởm khi một cựu chiến binh có tuổi dọn đến Cranford và rêu rao công khai sự nghèo khó. Bên đường! các bà đã bực bội khi biết ông ta sẽ đến thị trấn rồi và thậm chí còn điên tiết hơn khi biết được ông ta sẽ làm việc cho ga tàu gần thị trấn nữa. Nếu như đã là một người đàn ông và làm việc cho cái ga tàu đáng chết đó Captain Brown sẽ bàn về nghèo khổ, vậy thì không ai phải nói truyện với ông ta hết.

Do đó, khi đã ở trong thị trấn được một năm sau khi ông ta đến, tôi đã vô cùng ngạc nhiên khi thấy rằng ông ta đã trở nên có tiếng lắm. Bạn bè của chúng tôi đã từng kịch liệt phản đối việc trò chuyện với ông ta, nhưng giờ họ chào đón ông ta đến nhà, thậm chí trước cả 12 giờ trưa nữa. Ông ta vẫn thân thiện và tế nhị dù các phụ nữa Cranford có lạnh lùng, dù gì ít nhất những giúp đỡ không tính toán của ông ta đã chiếm được phần nào trái tim của họ.

Captain Brown đang sinh sống với 2 cô con gái trong một ngôi nhà nhỏ bên rìa của thị trấn. Ông ta đã 60 tuổi rồi mà trông cũng còn phong độ lắm. Trong khi cô con gái lớn nhất của ông ta thì nhìn già như cha mình vậy. Mà cô ta mới chỉ 40 thôi, gương mặt nhợt nhạt và lúc nào cũng mệt mỏi.

Cô Jessie Brown nhỏ hơn 10 tuổi và dễ thương hơn gấp chục lần cơ. Gương mặt bầu bĩnh và lấm tấm tàn nhang. Cô Jenkyns có lần đã nói khi cô ấy làm phiền lòng ông Brown ( bởi một lý do mà tôi sẽ giải thích sau) rằng là Jessie không còn tàn nhan và giống như là một đứa trẻ vậy. Mặc dù cô ta tính tình vẫn trẻ con như thế, nhưng tôi thích khuôn mặt cô ấy lắm. Mọi người nói vậy thôi- tôi vẫn không nghĩ cô ta có thể ngăn chặn được tàn nhan đâu.

Lần đầu tiên tôi gặp gia đình Brown là ở nhà thờ Cranford. Ông ta hát rất to và vui vẻ; khi chúng tôi trở ra, ông ta mỉm cười với chúng tôi và kiến nhẫn sửa cái ô giúp cô Brown.

Tôi đang mường tượng không biết những phụ nứ Cranford sẽ đối đãi với ông ta thế nào trong những bữa tiệc chơi đánh bài. Trong quá khứ chúng tôi đã rất vui vì không có gã đàn ông nào để mà lo lắng. Thậm chí chúng tôi còn tự thuyết phục mình rằng làm đàn ông thì thật đáng "báng bổ". Lúc này khi bà Deborah Jenkyns ( cùng với người mà tôi đang ở) sẽ tổ chức một bữa tiệc cho tôi và có mời gia đình Brwon tới dự, tôi cứ thổn thức không biết bữa tiệc sẽ diễn ra như thế nào đây.

Đó là vào tuần thứ ba của tháng 11, trời đã tối mịt khi mới bốn giờ. Bàn đánh bài đã được bố trí. Nến và những món bài sạch đẹp đã vào đúng vị trí. Lò sưởi đã được nhóm. Gia nhân trong nhà tất bật hoàn thành những công đoạn cuối cùng cho bữa tiệc. Chúng tôi đứng đó trong chiếc đầm đẹp nhất, sẵn sàng thắp nến khi vị khách đầu tiên gõ cửa.

Gia đình Brown đã đến khi trà được dọn lên bàn. Ông ta lập tức chú ý đến những quý bà xung quanh, uống cạn một tách lớn và ăn chút bánh mì phết bơ. Ông ta rõ ràng rát được chú ý. Nhưng ông ta lại chỉ chăm chăm trông nom đứa con gái lớn của mình- cô ấy bị bệnh, tôi chắc chắn la vậy. Cô Jessi cũng được nhiều người biết đến như cha cô vậy. Cô không chơi bài và lát sau cô hát một bài trong khi cô Jenkyns ngồi đệm đàn.

Cô Jenkyns đã rất tốt bụng khi làm việc đó đấy, bởi vì trước đó cô Jessi đã gây phiền toái cho cô Jenkyns. "Anh trai của mẹ tôi" cô Jessie nói với cô Pole "đang giữ một cửa tiệm ở Edinburgh". Một ông bác biết buôn bán! Trời ạ! Bà Jamieson đáng kính đang ngồi ở bàn đánh bài gần ngay đó và cô Jenkyns đã cố ho hắc cho thật to nhằm ngăn mình khỏi phải nghe những lời kinh khủng đó.Nhưng cô jessie vẫn tiếp tục vui vẻ mà nói như vậy , nói rằng bác cô ta bán hàng len chất lượng tốt nhất đấy ở Edinburgh. Cho nên, tôi nhắc lại chút, cô Jenkyns đã rất tốt bụng khi đệm đàn cho cô ta hát đó. Khi gần 9 giờ, thức ăn được đem ra nhiêu hơn, họ trò chuyện với nhau. Sau một lúc, ông Brown bắt đầu nói về những cuốn sách.

"Cô đã đọc cuốn Những cuộc phiêu lưu của Pickwick chưa? ông hỏi. (Lúc đó là năm 1863, sách của Dicken được xuất bản hàng tháng)

"Rồi, tôi đã đọc." Cô Jenkyns trả lời. Cô Jenkyns là con gái của một mục sư trước đây của nhà thờ Cranford, người mà có cả thư viện sách của nhà thờ và các bài giảng, cho nên cô cho rằng mình biết mọi cuốn sách trên đời.

"Cô nghĩ họ thế nào?" ông ta hỏi với vẻ hào hứng. "Họ rất tốt đúng không?"

"Không tốt bằng bác sĩ Johnson", cô trả lời. "Nhưng có lẽ ông ta trẻ. Nếu ông ta học theo phong cách của bác sĩ có lẽ ông ta cũng sẽ thành công đấy."

"Nhưng chúng khác nhau mà, tiểu thư" Ngài đại úy Brown nói, "Tôi sẽ đọc cho cô nghe một chút trong đợt xuất bản tháng này nhé"

Câu chuyện "Cuộc phiêu lưu của Pickwick " mà ông ta kể thì quả là một câu chuyện rất hài hước về một bữa tiệc ở Bath, Nhưng cô Jenkyns không cười nổi. Cô ấy đã nhờ tôi lấy cuốn Rasselas của bác sĩ Johnson, và đọc cho chúng tôi nghe với một giọng điệu chẫm rãi, toàn những từ dài ngoẵng, giữa Rasselas và giáo viên của anh ta.

"Giờ ông đã hiểu" cô nói lớn tiếng khi đặt cuốn sách xuống, "tại sao tôi muốn Bác sĩ Johnson trở thành một nhà văn rồi chứ. Những người mới vào nghề nên học theo phong cách của ông ấy. Tôi đã làm như vậy đấy, khi tôi viết thư. Nhân vật anh thích cũng nên làm như vậy đi".

"Tôi hy vọng anh ta sẽ không học theo bất cứ thứ gì quá tự cao tự đại" Đại úy Brown đáp.

Sau đó ông ta đã xin lỗi vì đã nói như vậy, ông đứng bên ghế của cô Jenkyns, cố gắng làm cô hài lòng. Hôm sau cô ấy đã nói những gì cô nghĩ về tàn nhan của cô Jessie.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: