Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 14: Sự cố trong khu mua sắm (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này, trong khu bán họa cụ đang xuất hiện hai bóng người, 1 nam 1 nữ và cả hai đều vô cùng đặc biệt. Tuy không biết về sự đặc biệt của họ nhưng vài người đi ngang qua cũng đều phải ngoái lại trầm trồ rằng hai người trông rất đẹp đôi. Chàng trai với đôi mắt màu xanh dương hút hồn đang lựa cọ vẽ một cách chăm chú trong khi cô gái với mái tóc màu vàng cắt ngắn trông như một thiên thần đang nhìn ngắm xung quanh với đôi mắt ngây thơ. Cô tò mò vừa đi vừa mải nhìn những dãy hàng hóa được đặt ngăn nắp mà không để ý rằng mình đã đi xa ra khỏi tầm mắt của chàng trai nọ.

- Này Dina, em có muốn mua gì không? - Helen sau khi chọn được đồ quay lại hỏi nhưng không thấy cô đâu. - Dina??

Cùng lúc đó...

- Chết rồi. Hình như mình bị lạc. - Cô gái thiên thần cuối cùng cũng đã nhận ra Helen đã không còn ở ngay bên cạnh nữa. Cô nhìn xung quanh xác định xem mình đang ở đâu. Trên kệ bày bán khá nhiều sách, còn có những đồ dùng thủ công. Hồi nãy Helen đang ở quầy bán cọ vẽ, nên cô đoán mình vẫn chưa đi xa lắm. Có điều nếu cứ cứ tiếp tục đi lung tung thì có lẽ sẽ lạc xa hơn nữa. 

"Nếu có sơ đồ khu mua sắm ở quanh đây thì có lẽ sẽ dễ hơn", Dina nghĩ thầm.

- Ô ồ. Cô em đang làm gì ở đây thế? - Một giọng nói vang lên từ đằng sau khiến cô giật mình quay lại. Một đám nào đó gồm toàn những tên khá to con đang nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng biến thái.

- Sao thế cô em? Bị bạn trai bỏ à? - Một tên đột ngột đến bên cạnh khoác vai cô nói, khiến Dina bối rối chưa hiểu chuyện gì.

- Muốn vui vẻ cùng bọn anh không cưng? - Một tên khác tiến lên hỏi. Giờ thì Dina đã hiểu chúng đang định làm gì, nhưng muốn thoát khỏi tình thế này cũng không dễ dàng. Tuy là phụ nữ nhưng cô cũng là một sát nhân, luôn luôn mang theo vũ khí là điều tất yếu nên ngay cả khi ra ngoài Dina cũng không quên mang theo thanh kiếm của mình và giấu nó một cách cẩn thận. Với nó thì việc giải quyết lũ người này sẽ nhanh thôi, nhưng nếu làm thế thì sẽ gây ra rất nhiều rắc rối mà cô thì không muốn Helen cùng những người khác bị liên lụy chút nào.

- Xin lỗi nhưng tôi nghĩ mình cần phải đi ngay bây giờ. - Cuối cùng, cô quyết định từ chối và lùi lại. Nhưng tên trước mặt đã nhanh chóng bắt lấy tay cô.

- Từ từ đã nào. Bọn anh chỉ muốn làm quen với em thôi mà. - Hắn nói bằng giọng dâm tà và nhìn chằm chằm vào cặp đùi trắng nõn của cô.

"Đừng tưởng tôi không biết mấy người định làm gì. Giá như mình có thể ra tay luôn thì tốt", Dina dưới đáy lòng trợn trắng nhưng ngoài mặt lại cosplay cô gái vô hại.

- Tôi đang phải đi tìm bạn của mình, nên cảm phiền mọi người tránh ra một chút. - Cô giật tay lại, nhỏ nhẹ yêu cầu.

- Cô em gan thật đấy. Vậy em có muốn trở thành người phụ nữ của anh không? - Tên nãy giờ vẫn khoác vai cô bắt đầu di chuyển tay của hắn xuống ngực rồi eo của Dina, khiến cô khẽ cau mày.

- Mày nói cái gì đấy hả? Cô ấy là của tao. - Một tên khác sửng cồ nói.

- Của tao mới đúng. - Tên bên cạnh ngay lập tức phản bác.

"Tôi không phải đồ vật cho mấy người tranh giành nhé", cô khó chịu, bắt đầu suy nghĩ lại liệu mình có nên rút kiếm ra ngay bây giờ không.

- Của ai thì cũng như nhau. Nhưng người chơi với cô ta đầu tiên sẽ là tao. - Một tên to con nhất trong số chúng, xăm trổ đầy mình, đầu trọc, dường như là thủ lĩnh nêu lên kết luận cuối cùng.

- Xin lỗi nhưng thật ra cô ấy chẳng phải của ai cả. - Lúc này, một giọng nam trầm thấp bỗng vang lên từ phía sau Dina khiến bọn côn đồ giật mình. Chúng quay sang nhìn chàng trai cao ráo đã đứng ở đó từ bao giờ.

- Helen!! - Cô kêu lên đầy vui mừng, gạt phắt tay của tên to con trên người mình ra và quay về phía cậu. Tên kia bị bất ngờ hơi lảo đảo mất thăng bằng nhưng vẫn đứng vững được. Hắn không ngờ một cô gái mảnh mai như Dina lại có thể đẩy hắn ra mạnh như thế.

- ĐM thằng kia. Sao mày lại xen vào chuyện của bọn tao hả? - Một tên hung hăng hét lớn.

- Cô gái này là người đi cùng tôi. - Helen vỗ vai Dina nói - Cô ấy bị lạc nên tôi đi tìm. Thế thôi. - Ánh mắt sắc lạnh không chút cảm xúc của cậu xoáy sâu vào đáy mắt của chúng, sát khí tỏa ra nồng nặc khiến bọn kia không rét mà run. 

- Mày... Thằng khốn... - Bọn chúng cố dùng cơn giận để che đi nỗi sợ hãi, định lao vào tấn công hai người. Nhưng ngay lúc này, một người bảo vệ đã nghe thấy tiếng động ồn ào mà tiến tới, khiến bọn chúng ngập ngừng không dám ra tay.

- Hừ. Hai đứa chúng mày nhớ mặt bọn tao đấy. - Tên thủ lĩnh chỉ phun ra một câu rồi cùng đồng bọn bước đi tiếp. Helen hơi nhướng mày.

"Hình như chúng định đi ngang qua chỗ quầy bán waffle. Toby với Clockwork đang ở đó. Nếu bọn chúng lại định bày trò với cô ấy thì...", ý nghĩ này khiến cậu cảm thấy muốn tự tay tát cho mình một cái thật đau vì tội trù ẻo. Kiểu gì thì Toby cũng sẽ không giữ nổi bình tĩnh mà giết hết bọn kia cho xem, đến lúc đấy thì đám cớm sẽ lại ập đến ngay tức khắc và có lẽ họ sẽ lại phải thi nhau chạy maratong về rừng Cấm mất. "Quầy game cũng đang ở gần đó, nếu Ben chẳng may bị bọn chúng gây sự và đống đĩa game của cậu ta bị phá hỏng hay lấy mất thì...", Helen lại một lần nữa phải tự kiềm chế ham muốn đưa tay lên vả cho bản thân một phát. Nếu mấy điều cậu vừa nghĩ xảy ra thật thì bọn kia đúng là bị sao quả tạ chiếu rồi, tự dưng muốn cầu kinh cho chúng ghê.

- Helen, anh đang nghĩ gì vậy? - Câu hỏi của Dina khiến tâm hồn của Helen quay lại khu thương mại ADC ngay lập tức.

- À, không có gì đâu. - Cậu đáp và nhận ra rằng tên bảo vệ kia đã rời đi sau khi thấy không có gì bất thường.

- Em xin lỗi nhé, Helen. - Cô gái trước mặt cậu đột ngột nói - Đáng lẽ ra em không nên đi lung tung. - Dưới cặp kính áp tròng, Helen vẫn có thể thấy đôi mắt dẹp tựa như một dải ngân hà của cô tràn ngập nỗi buồn, dường như cô sợ mình đã gây rắc rối và khiến cậu nổi giận, rằng có lẽ cô nên ngoan ngoãn ở yên trong nhà thì hơn.

Đột nhiên, cảm giác lành lạnh truyền tới khiến Dina giật nảy mình. Sau khi định thần lại, cô nhận ra Helen đang cầm một ly trà sữa áp vào má mình.

- Cho em này. Trong lúc đi tìm em anh tình cờ nhìn thấy một quán khá vắng người nên tiện tay vào mua luôn. Xin lỗi vì đến muộn. - Helen khẽ mỉm cười nói.

- Nhưng em... - Dina hơi ngập ngừng.

- Không sao đâu. Anh không thấy phiền gì cả. Miễn em thấy vui là được rồi. - Helen xoa đầu cô, dịu dàng nói. - Hơn nữa, sẽ không ai trách mắng một thành viên trong gia đình chỉ vì người đó đi lạc cả.

- C... Cảm ơn anh. - Cô bối rối nói rồi nhận lấy ly trà sữa trên tay Bloody Painter, trong lòng cảm thấy như vừa tìm lại được thứ mình đã đánh mất từ lâu. 

Dina chưa bao giờ hối hận khi trở thành sát nhân, ngay cả khi tự tay giết chết chính người cha đã giam cầm mình, bởi lẽ cô không có tình cảm giành cho người đàn ông chỉ quan tâm đến danh vọng đó. Phải, chỉ có vậy, cô đã nghĩ rằng lí do chỉ có vậy thôi. 

Nhưng giờ đây, cô cảm thấy rằng cho dù có được chọn lại một lần nữa, được chọn một cái kết tốt hơn, một cuộc sống tốt đẹp hơn cùng bà mẹ dịu hiền với một thân phận trong sạch hơn là với tư cách một kẻ sát nhân, cô vẫn sẽ chọn con đường này, bởi lẽ cô đã gặp được anh, gặp được mọi người trong dinh thự Slender Mansion, và hơn tất cả, đó là cô đã cảm nhận được những thứ tình cảm gia đình mà trước đó chỉ có người mẹ quá cố mới giành tặng cho cô. 

Đó là lí do, cô sẽ không bao giờ hối hận khi bước từng bước trên con đường đẫm máu này, vì bên cạnh cô còn rất nhiều những người đồng hành khác, những người cô có thể dựa vào mỗi khi cần.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

"KENG!!!!!!!!!!!!!!"

"RẦM!!!!!!!!!!!!!!!!"

Tiếng người la hét, tiếng bước chân và tiếng đổ vỡ hoà trộn lẫn nhau tạo ra một khung cảnh hỗn loạn vô cùng. 

- Masky... Hình như có chuyện gì đó. - Hoodie đang đứng ở quầy bán cheesecake cùng Masky nghe thấy tiếng ồn liền quay sang gọi bạn mình.

- Hoodie này, cậu nghĩ nên ăn với sô-cô-la đen hay mứt dâu? - Masky bỏ ngoài tai lời nói của cậu mà đưa ra hai hộp bánh, một hộp màu đen với hoa văn trang trí màu vàng kim và một thỏi sô-cô-la ở góc, hộp còn lại cũng tương tự nhưng có màu hồng và một trái dâu tô điểm thay cho vị trí của thanh sô-cô-la.

- Masky, giờ không phải lúc cho chuyện đó đâu. Hình như là Toby...

- Hay là chọn hộp có vị chanh leo, hoặc là vị nguyên bản cũng khá ngon. - Masky vẫn tiếp tục đắm chìm trong thế giới cheesecake mà không quan tâm người bạn của mình nói gì. Cậu lại đưa ra hai hộp khác, một hộp màu vàng có hình quả chanh leo tô điểm và một hộp khác cũng màu vàng nhưng nhạt hơn và không có hình trang trí.

- Masky, việc này để sau đi. Vấn đề quan trọng bây giờ là Toby có thể đã...

- Bánh phô mai cherry cũng được đấy, nhưng vị cam cũng không tệ. - Masky lại đưa ra thêm hai hộp khác nữa, một hộp màu tím đậm có hình quả cherry và hộp còn lại màu cam với hình lát cam.

- Nè, cậu có đang nghe tớ nói không vậy hả? - Hoodie chuẩn bị mất kiểm soát cơn giận.

- Thôi quyết định lấy cả 6 luôn cho khỏi nhức đầu vậy. - Ai đó vẫn tiếp tục trạng thái "hư tai lâm sàng" (chế từ "chết lâm sàng")

- TIM WRIGHT, TAI CỦA CẬU CÓ ĐIẾC KHÔNG ĐẤY HẢ?! - Một cậu thanh niên trong chiếc áo hoodie màu vàng chanh hét lớn vào tai người bên cạnh với chiếc áo khoác không mũ màu cam.

- Hả? À ừ, có chuyện gì thế Hoodie? - Masky cuối cùng cũng hạ cánh từ thiên đường cheesecake xuống thế giới con người mà không nhận ra lỗ tai vừa hứng chịu một trận tàn phá không nhỏ từ người nào đó đang khản cả giọng vì hò hét nãy giờ.

- Hình như Toby... - 

"Rầm", trước khi Hoodie kịp nói xong, cánh cửa thoát hiểm gần đó đã được đá bay đi và một bóng người đột ngột nhảy về phía họ. Cả hai Proxy giật mình và đều theo bản năng rút vũ khí giấu sẵn trong người ra.

- Chào, Masky, Hoodie. - Giọng nói nữ tính đập vào màng nhĩ khiến cả hai đột ngột dùng hành động của họ lại.

- Jeff?? - Masky loáng thoáng thấy một cái áo hoodie trắng và mái tóc màu đen dài lên tiếng nói.

- Không, là Kate. - Hoodie sửa lại.

- Lâu rồi không gặp hén. - Kate tiến lại gần họ nói. Nhìn thoáng qua thì cô trông khá giống Jeff với mái tóc màu đen dài và chiếc áo hoodie màu trắng hơi bó sát vào người, làm tôn lên thân hình nóng bỏng không thua gì Jane hay Clockwork. Đôi mắt màu xanh da trời tuyệt đẹp rất hợp với gương mặt xinh đẹp của cô khi cởi bỏ chiếc mặt nạ màu trắng với những vệt đen chảy ra từ  mắt và miệng.

- Kate, cậu về rồi đấy à? - Một giọng nói khác từ đằng sau lưng vang lên khiến Hoodie và Masky lại quay ra sau nhìn. Cô gái với mái tóc màu nâu và một miếng băng mắt đang chạy về phía họ, theo sau cô là Dina và Helen.

- Yo, Clockwork, cả Dina và Helen nữa. - Kate tươi cười vẫy tay với họ nói.

- Zero đâu? Cậu ấy đi làm nhiệm vụ cùng cậu mà. - Dina cũng vui mừng hỏi chuyện cô bạn.

- Cô ấy về dinh thự trước rồi. Tớ muốn đi săn một lúc nên định về sau. Rồi tự dưng thấy chỗ này đang có hoảng loạn gì đó nên nhảy vào coi luôn. - Kate đáp.

- Dù sao đi nữa. Giờ không phải lúc để tay bắt mặt mừng đâu. Hình như có vụ gì đó xảy ra ở quầy waffle. - Trong khi đó, Helen ngay lập tức vào thẳng vấn đề.

- Chẳng lẽ là do Toby, nhưng cậu đi cùng với cậu ấy mà Clockwork. - Masky quay sang cô nàng mắt đồng hồ hỏi.

- Thì đúng như thế. - Cô gãi đầu nói - Nhưng giữa chừng tớ thấy mặc thế này không quen với nóng quá nên vào nhà vệ sinh cởi bớt ra một chút. - Cô chỉ vào cái áo khoác đang bó chặt lấy người mình. - Khi trở ra thì đã thấy thế này rồi nên tớ quyết định đi tìm các cậu rồi tính sau.

- Nhưng có chắc vụ lộn xộn này là do Toby không, có thể là sự cố nào đấy nữa mà. - Dina ngập ngừng lên tiếng.

- Tớ không nghĩ vậy. - Hoodie lắc lắc đầu nói - Trong không khí rõ ràng có mùi máu, một lượng lớn máu là đằng khác. Hơn nữa, đám con người hoảng loạn cũng chạy từ chỗ bán waffle ra nên có thể chắc đến 9 phần là Toby đã gây chuyện.

"VÈOOOOOOOOOOOOOO!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"

- COI CHỪNG!!!! - Masky hét lên rồi kéo Hoodie lăn sang một bên còn những người khác cũng nhảy ra xa khỏi vị trí cũ trước khi một vật to lớn nào đó bay tới.

"RẦMMMMMMMMMMMMMMMMMM!!!!!!!!!!!!!!!!"

Một chiếc tủ lạnh hình chữ nhật có cửa trong suốt thường được dùng để bày bán nước lạnh rơi mạnh xuống sàn, ngay chỗ các sát nhân đứng mấy giây trước. Nền gạch xung quanh bị sức nặng của nó làm cho nứt toác ra và một thứ chất lỏng màu đỏ bắn đầy lên cửa kính, chảy từng giọt ra ngoài

- Hoodie, Masky! Còn sống không? - Helen nói vọng về phía hai Proxy hỏi.

- Sống nhăn. - Hoodie đáp ngắn gọn rồi cùng Masky đứng dậy.

- Cái quái gì thế!! Chậm vài giây nữa thôi là bị nghiền thành cám luôn rồi!!! Chờ đã, sao lại có máu thế này?! - Masky thốt lên rồi lại gần chiếc máy. Bên trong là một cái xác đã bị nghiền nát, không ra hình thù gì ngoài một đống thịt bầy nhầy mà trước đó đã từng được gọi là "một con người"

- Cái này... nó không giống như Toby thường làm. - Kate cúi người xuống xem xét rồi nói. Cái xác trông giống như bị một vật lớn đập nát hơn là bị hai chiếc rìu băm nát, nhưng nói chung chung là nó bị nát.

- Tớ nghĩ chúng ta nên đến chỗ cậu ấy xem xem chuyện gì đang diễn ra. - Clockwork lấy tay phủi bụi trên ống quần nói.

End chap


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top