Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Lạc's Nhảm Nhí Corner :""">

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cửa hàng quần áo phố A

[Cầu các đồng chí giúp đạp bẹp con hủ trong ngộ ;;; v ;;; Ngộ lại ship bậy rồi ;;; v ;;;]

Trenderman vẫn còn nhớ lần đầu tiên anh nhìn thấy cửa hàng quần áo này.

Hồi ấy, nơi này so với những thành phố khác còn nghèo nàn lắm. Hầu hết quần áo ở đây đều là do những người buôn xa đem về bày bán. Dường như ai ai cũng mang diện mạo như nhau, nhạt nhẽo và đơn điệu. Điều đó khiến người sống vì thời trang như Trenderman cảm thấy cực kỳ thất vọng. Tại sao nhà mình lại ở một nơi thâm sơn cùng cốc như thế này cơ chứ? Nếu không phải vì anh họ Slend nhất định muốn mình tự lập, mình đã lên thành phố ở cùng biệt thự với bọn họ rồi!

Vậy nên, sự xuất hiện của một cửa hàng với đủ loại quần áo đẹp đẽ tạo nên tiếng vang khá lớn. Những ngày đầu, khách khứa từng nhóm từng nhóm cùng nhau vào xem hàng và mua sắm. Trender vận sơ mi trắng cùng quần nâu đơn giản nhưng thanh nhã, kèm theo áo len mỏng, một chiếc khăn caro bản lớn màu xanh lục, và mũ nhỏ. Anh đeo mắt kính, suy nghĩ thật kĩ, rồi quyết định hòa vào dòng người mua bán đông đúc.

A... Đây đúng là địa đàng của tín đồ mua sắm. À thì, ít nhất là ở thị trấn này.

Nhiều năm qua đi, thị trấn theo đà phát triển mà thay đổi tới khó tin. Những ngôi nhà cũ mộc mạc trước kia có lẽ sẽ khó mà gặp lại. Trên những con đường, đâu đâu cũng là cao ốc và những trung tâm mua sắm, giải trí mới mọc lên. Dù là vậy, chúng chẳng khiến cửa hàng quần áo trước kia bị lép vế. Trái lại, nó trở thành một điểm đến quen thuộc và đáng tin cậy cho mọi thế hệ người mua sắm. Mỗi năm, cửa hàng lại cách tân một chút, mở rộng một chút, và không bao giờ bị bỏ xa bởi những xu hướng mới.

Ngoài lần tới cửa hàng vào dịp khai trương, Trenderman không bao giờ bước qua cánh cửa kính dán họa tiết đơn giản ấy nữa. Không phải là anh không thích; có thể nói đó là nơi anh muốn ghé tới nhất trong thị trấn là đằng khác, nhưng... Với ngoại hình này, anh làm sao dám bước vào đó? Anh không có khuôn mặt! Anh chỉ có thể lén đứng một góc khuất, ngưỡng mộ nhìn những người ngoài đó vui vẻ vuốt ve những đường chỉ nét thêu trên áo quần mà thôi.

Trender đã suy nghĩ rất nhiều về việc này. Phải làm sao để cũng có thể tự nhiên đứng giữa cửa hàng như họ? Phải làm sao để hòa nhập cùng con người, được họ chấp nhận, được nghe những lời khen "Ôi, hãy nhìn cách cậu ấy ăn vận kìa! Thật thời thượng!"? Phải làm sao để không phải liên tục trốn tránh thế giới như thể một quái nhân?...

Và rồi, anh nhận ra, trên chiếc xe vận chuyển đồ một sớm kia là những con mannequin bằng nhựa. Người ta đặt chúng hầu như mọi nơi trong cửa hàng, nơi mọi người có thể dễ dàng nhìn thấy. Nhờ chúng mà người ta hình dung được, những phục trang, phụ kiện kia, khi mặc lên người trông sẽ thế nào – điều khó mà làm được khi quần áo chỉ được treo trên mắc như lúc trước.

Trender chợt thấy như trên đỉnh đầu mình nảy ra một cái bóng đèn.

***

Lizzie ngồi sau quầy thu ngân, lơ đãng nhìn xung quanh cửa hàng. Ở đây, người ta không cho phép nhân viên nghịch điện thoại, chơi máy tính, hay mấy thứ đại loại vậy khi đang trong giờ làm. Việc của họ, là quan sát xem khách hàng có cần giúp đỡ gì không, và rồi phục vụ thật nhiệt tình.

Haizz, dù gì cũng chẳng đến lượt những người như cô. Liz không giỏi tư vấn trang phục lắm, mặc dù cô đã làm việc trong cửa hàng quần áo này khá lâu rồi. Thường thường, cô chỉ làm công việc với máy thu và quản lí tiền nong, vì đó là việc cô giỏi nhất.

Bất giác, tầm mắt cô chuyển về phía con mannequin nam đứng chính giữa sảnh.

Có rất nhiều chuyện lạ quanh con mannequin này. Không ai biết nó xuất hiện từ khi nào, ngay cả người luôn chú ý quan sát như Liz. Ngày đầu cô tới làm việc, nó đã ở đó sẵn rồi, nhưng không phải ở giữa trung tâm, mà là trong một góc phòng. Nó cao hơn mannequin bình thường nhiều, có khi còn cao hơn người thật nữa là đằng khác. Và, những mannequin Liz thường thấy trong cửa hàng là loại chỉ có nửa cằm trở xuống phía dưới, hoặc nếu không cũng là khuôn mặt được tô cẩn thận, kèm theo tóc đàng hoàng; còn kẻ-kì-lạ này tuy có hẳn một cái đầu, nhưng lại không hề có mặt.

Những lúc vãn khách, Liz thường đứng nhìn nó thật lâu. Không biết có phải phụ nữ thì hay nhạy cảm hay không, mà dường như cô cảm nhận được sau khuôn mặt trắng như thạch cao không chút biểu cảm ấy, là một khao khát muốn được chú ý và trở thành trung tâm...

Lizzie cũng không nhớ khi ấy có phải tự mình đem con mannequin đặt giữa cửa hàng không, hay cô đã nhờ bao nhiêu người giúp sức. Cô chỉ nhớ rằng nó nặng hơn cô tưởng rất nhiều, và suốt quãng đường, điều duy nhất cô lo lắng là sẽ làm nó hư hại.

Thứ hai, sau đó một thời gian, một nhân viên nhận nhiệm vụ khóa cửa, Sam, kể rằng cô bé nhìn thấy con mannequin biết cử động. Tất nhiên câu nói đó kèm với vẻ mặt sợ sệt của cô khiến mọi người cười ầm lên. Nhưng điều đó không khiến Sam từ bỏ ý định thuyết phục mọi người tống con mannequin vào kho. Không thể chịu được sự mè nheo của cô bé, mọi người đành chật vật dời nó qua một bên lấy lệ.

Nhưng, sáng hôm sau, con mannequin lại trở về giữa trung tâm, mặc dù cả đêm hôm trước không có ai vào đó cả. Sam cũng bỗng dưng không đi làm nữa. Và Liz lại nhận ra ở khu bán trang phục học sinh xuất hiện một con mannequin mới, với mái tóc nâu sáng mềm mại, và một khuôn mặt xinh xắn khá sống động.

Theo cách nào đó, nó khiến cô nhớ tới Sam.

Thứ ba, ừm, thực ra việc này cũng không lạ lắm. Cứ vài ngày con mannequin cao quá khổ kia lại mang trên mình một bộ đồ mới. Có lẽ là các nhân viên khác thay thôi, Liz thầm nghĩ. Nhưng điều quan trọng là, phần lớn các cô gái cảm thấy bất an khi đứng gần con mannequin đó. Các cô cũng nghĩ rằng việc thay đổi trang phục cho nó cũng là do Liz giúp, bởi 'chị ấy có vẻ hứng thú với thứ đó ghê'. Ngay cả mùi hương thi thoảng ngửi được trên người nó, có lẽ cũng là Lizzie nổi hứng phun lên đi?

Mà cũng chẳng quan trọng. Con mannequin đó là một trong số ít những mannequin nam trong cửa hàng, và quần áo khi nằm trên người nó cũng có chút gì đó đẹp hơn những con khác. Nhiều người vào cửa hàng muốn mua quần áo giống bộ nó đang mặc, nên nói nó giúp hàng bán chạy cũng chẳng sai.

A? Tất nhiên là không phải lột từ trên người nó xuống rồi! Trang phục của mannequin là để trưng bày kia mà!

Một tiếng rầm lớn kéo Liz khỏi dòng suy nghĩ. Cô ngước mắt lên. Một vị khách đang bối rối đứng nhìn xuống một con mannequin nằm trên mặt đất. Có lẽ anh ta sơ ý va phải nó thôi. Liz liếc về phía mấy cô nhân viên đang lén trốn việc. Các cô chỉ chỉ con mannequin không mặt sau lưng vị khách kia một đoạn, vẻ mặt hốt hoảng ra hiệu.

Liz chỉ có thể thở dài rời khỏi bàn thu ngân, tới trước vị khách và mỉm cười:

"Không sao thưa ngài, xin hãy tiếp tục việc mua hàng ạ."

Vị khách đó có vẻ đang sao nhãng về việc gì đó, chỉ ngơ ngác cảm ơn cô rồi để cô bạn gái kéo đi.

Liz nhìn xuống con mannequin; đầu nó vẹo hẳn qua một bên, má dính trên sàn lát đá bóng loáng phản chiếu nụ cười vô hồn. Đôi mắt xám u ám của cô ta, dường như, có chút gì đó lạnh lẽo thêm một chút.

Liz khẽ rùng mình, cố gắng đè nén cảm giác bị ánh mắt vô hình vào đó xuyên cho mấy lỗ, cẩn thận dựng con mannequin lên. Chậc, cái cổ này không thẳng được nữa rồi. Phải đem bỏ đi thôi...

***

Andy vẫn không thể thôi suy nghĩ. Khoảng ba ngày trước, anh ghé vào cửa hàng quần áo này với bạn gái. Tại đây, anh bắt gặp một con mannequin kì lạ không có mặt. Nó gần như thu hết toàn bộ sự chú ý của anh, khiến anh như người trên mây, tới nỗi làm hỏng cả đồ của shop. Chiều hôm sau khi hai người quay lại, con mannequin bị anh làm hỏng kia không còn ở đó nữa. Andy mang cảm giác có lỗi và bất an dạo một vòng hít thở không khí trong lành. Chẳng thể ngờ, con mannequin không mặt kia ấy vậy mà lại đi theo anh.

Việc sau đó khá kì lạ. Andy nghĩ rằng mình đã bị thứ kia giết chết, nhưng thay vào đó, hắn biến anh thành một con mannequin trong cửa hàng. Thực ra mà nói, nhìn anh cũng chẳng khác nhiều lắm, giống như một người sống thực vật vậy.

"Sống" trong cửa hàng quần áo một thời gian, Andy dần cảm thấy cuộc sống này cũng không tới nỗi tồi tệ như anh tưởng.

Mỗi ngày anh chỉ cần đứng nhìn mọi người vào ra, bình minh rồi hoàng hôn, những cô nhân viên đùn đẩy nhau việc tắt đèn trước khi về, cô thu ngân có vẻ mặt trầm ngâm mỗi ngày trước khi rời khỏi đều kiểm tra từng khu vực trong cửa hàng thật cẩn thận, và rồi trước mỗi mannequin lại ngắm một lúc, vuốt lại quần áo bị nhàu, cứ vậy cho tới khi hoàn toàn hài lòng mới ngắt các thiết bị điện và mở khóa tự động. Và rồi, thứ không mặt kia chỉ chờ khi mọi thứ đã chìm vào tĩnh lặng sẽ rời khỏi chỗ đứng, ra khỏi cửa hàng.

Thực sự Andy cũng không đoán được hắn đi đâu, làm gì từ khi cửa hàng đóng cửa tới khi sắp bình minh, và làm thế nào hắn mở được cửa khóa tự động. Mà anh cũng chẳng muốn biết. Chuyện đó liên quan gì đến anh cơ chứ!

Nhưng hôm nay thì khác. Thứ không mặt kia rời khỏi bục đứng của hắn, nhưng không ra ngoài nữa. Hắn ngồi khoanh chân trước tượng mannequin của Andy, không lời nào nhìn anh chằm chằm.

'Douma đồ kì dị', Andy lẩm bẩm sau cái miệng nhựa không thể chuyển động, 'nhìn cái ếu gì...'

"Cậu biết đấy, tôi vẫn có thể nghe được cậu." một giọng nói khá trẻ tuổi cất lên bên tai Andy. Giọng nói đó mang chút gì đó mỉa mai, kiểu nói chuyện giống những người mà khi còn sống Andy luôn tận lực tránh xa – nói sao nhỉ, à, drama kings.

Andy nhìn quanh. Mặc dù là mannequin, anh vẫn có thể quan sát xung quanh mà không cần cử động.

"Đừng tìm nữa, cậu biết một khi cô Liz kia kiểm tra cửa hàng thì một con ruồi cũng không lọt được mà." thứ vô biểu cảm, không, phải gọi là Trender chứ, giơ bàn tay trắng nhợt thon dài đập bộp bộp lên má mannequin Andy.

'Là mi? Mi nói được sao? Trong khi không cần có miệng?'

"Vậy cậu có cần mở miệng khi nói chuyện với tôi bây giờ không? Và đừng có xưng 'ta-mi' với tôi. Tôi có thể biến bạn gái cậu thành người gỗ luôn đấy."

'Đ- Đó là chuyện khác! Dù sao, người bình thường đâu thể nghe tôi nói. Anh, chắc hẳn bởi anh là kẻ gây ra chuyện này nên anh mới có thể nghe được tiếng tôi!'

"Đúng vậy đấy, tôi nghe thấy tất cả những mannequin tôi nguyền rủa, và cũng có thể nhìn thấy họ làm gì sau lớp vỏ bọc nữa... Tốt lắm, cậu biết thức thời đấy. Tôi còn tưởng cậu sẽ giơ ngón tay đó với tôi cả buổi chứ."

'Haha...' Andy cười khan. Chợt nhớ tới điểm quan trọng, anh hỏi 'Tại sao hôm nay lại nói chuyện với tôi? Không phải mỗi ngày anh đều đi đâu đó tới tận sáng sao? Anh muốn gì ở tôi?!'

"Muốn nói chuyện. Cậu hôm nào đều lảm nhảm kể chuyện tôi hại cậu thế nào, cậu nhớ Sandra yêu quý ra sao... vậy nên tôi nghĩ có thể nếu nói chuyện với cậu, cậu sẽ bớt cảm thấy nhàm chán đi chăng?..."

'Ở đây hình như cũng có những nạn nhân khác mà?' Sao chỉ có mình tôi được hưởng "đặc ân" này vậy...

"Ừ, nhưng họ... ừm... ghê sợ tôi..."

'...'

"Còn cậu là một trong số ít những người từng đứng nhìn tôi lâu như vậy. Nó khiến tôi có cảm giác như mình thực sự tồn tại..."

'...' Andy yên lặng một lúc, rồi cất tiếng 'Này, tôi có học môn Tâm lý đó. Muốn kể tôi nghe chuyện của anh không? Như trị liệu ấy?'

"... Được."

Trender hơi điều chỉnh lại tư thế ngồi, từng tiếng rõ ràng đều lọt qua lỗ tai Andy.

"Chắc cậu cũng biết Slenderman? Đó là anh họ tôi. Anh ấy có vẻ nổi tiếng, phải không?" Andy gật đầu. Trender lại kể tiếp "Cậu thấy đấy, chúng tôi không có mặt. Điều đó khiến con người ghê sợ chúng tôi. Cũng phải công nhận rằng việc chúng tôi thường làm cũng chẳng tốt đẹp gì để được đối xử tử tế, nhưng, nguyên do chúng tôi trở nên như vậy một phần cũng là do họ. Lấy tôi làm ví dụ đi. Tôi thực sự thích thời trang, thích được trở thành tâm điểm của sự chú ý, được mọi người vây quanh và khen ngợi như một người bình thường, nhưng không thể. Chỉ cần nhìn thấy bộ dạng của tôi, họ sẽ ngay lập tức đưa tôi vào viện nghiên cứu cho xem... Tôi thấy rất mệt mỏi bởi việc cứ phải trốn như tội đồ. Nhưng, ở đây thì khác. Ở đây có người có thể đưa tôi ra giữa ánh sáng, giữa mọi người, mỗi ngày đều được quan tâm và ngưỡng mộ bởi những bộ đồ tôi mặc. Nó... giống như điều tôi hằng mơ ước vậy..."

'Ồ, tôi hiểu rồi. Vậy nên vì anh muốn được chú ý nên mới giả làm mannequin... Nhưng tại sao anh lại giết người?'

"Thực ra cũng chẳng vì lí do gì cụ thể. Có người là vì đã đứng trước tôi trong cửa hàng và, ừm, làm một hành động không thể chấp nhận được. Người khác là vì bị tôi bắt gặp đang trộm đồ, làm bẩn sàn và quần áo, hoặc làm đổ đồ, như cậu vậy. Dù sao ở đây cũng chẳng có camera an ninh. Không phải tôi tỏ ra anh hùng gì đâu, chỉ là nơi này rất ý nghĩa với tôi, tôi không muốn nó bị hư hại và thiếu thốn. À, đôi khi chỉ đơn giản là nhìn thấy những kiểu phối đồ rất tệ, và tôi chỉ muốn tự tay chỉnh lại rồi đem trưng bày..."

'... Nghe tùy hứng quá nhỉ? Mà... Anh đi đâu mỗi tối thế?'

"Tất nhiên là về nhà rồi. Và ăn một chút. Tôi không phải mannequin thực như các cậu..."

'Là vậy à? Nhưng sao mọi ngày anh không nói chuyện mà nay lại đổi ý?'

"Vì hôm nay là sinh nhật tôi. Tôi không muốn lại phải ở một mình vào ngày này..."

'A! Sinh nhật vui vẻ!' Andy cuối cùng cũng tươi cười nói.

Trender vô thanh vô tức mỉm cười. Có nhiều điều sẽ luôn được giấu kín dù qua bao nhiêu cuộc nói chuyện. Rằng, khoảnh khắc đôi mắt nhạt màu của Andy chăm chú nhìn anh, Trender đã có cảm giác nào đó rất lạ lùng. Cả dáng vẻ bối rối buồn cười của Andy lúc làm đổ đồ nữa. Nó khiến Trender bất giác mỉm cười.

"Người dó thật thú dzị. Tôi cho phép cậu được đứng trước mặt tôi." Nhờ vậy, tôi mới có thể mỗi ngày thu từng cử chỉ của cậu vào mắt được.

Có đôi lúc, vẻ ủ rũ của Andy khi thấy Sandra bước qua khiến Trender vô cùng khoái chí, nhưng rồi lại cảm thấy một nỗi buồn kì quái. Rồi dần dần, cảm giác kì quái tới thường xuyên và mạnh mẽ hơn, khiến Trender không chịu được phải bỏ chạy rồi lén đứng phía ngoài nhìn vào, chăm chú quan sát những lọn tóc, dáng người và từng đường nét khuôn mặt như một bức tượng được tạc nên của Andy. Anh ta quả thực có gương mặt rất nam tính, cộng thêm vẻ dịu dàng khi ở bên Sandra, có lẽ người này đã từng là niềm mơ ước của nhiều cô gái. Vậy mà, khi chỉ yên lặng đứng đó và tươi cười cả ngày như vậy, anh lại có thể cho Trender một cảm giác an tâm khó tả.

Offendy từng cười vào mặt Trender rằng, cái đứa chỉ biết tới thời trang như chú nếu có ngày quan tâm tới thứ gì khác chắc sẽ hay ho lắm đây. Có lẽ lão biến thái đó nói đúng. Cảm giác mấy tháng qua của Trendy khi nhìn thấy Andy mỗi ngày thật chẳng bình thường chút nào, nhưng, nếu nói điều đó với cậu ấy, chắc chắn cậu ấy cũng sẽ sợ tới mức không dám nói chuyện mất.

Thôi vậy, cứ như bây giờ là tốt rồi...

[Được rồi, đạp chết cả ngộ luôn đi ;;v;;]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top