Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6: Không thể truy tìm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Biết được cảnh sát đã đến để tiến hành điều tra, ông Roger đưa vợ mình về phòng nghỉ còn bác Sawyer dẫn Roberta xuống cầu thang đi ra sân trước của bệnh viện. Cô bé chính là nhân chứng quan trong nhất trong vụ án mạng này. Hai sĩ quan cảnh sát đã đợi sẵn ở trước cổng bệnh viện. Tuy tình hình sức khỏe chưa được ổn định, Roberta vẫn một mực muốn đến đồn cảnh sát lấy lời khai. Cô quyết phải đưa việc này ra ánh sáng. Bộ mặt súc sinh không bằng loài cầm thú của kẻ sát nhân đó phải bị vạch trần!

   Một trong hai viên cảnh sát là bạn thân lâu năm của bố cô, ông ta xưng tên là Paul và an ủi cô bé:

"Đừng lo lắng, cháu bé. Cháu và gia đình sẽ được xét duyệt vào dự án bảo vệ nhân chứng của bang Texas. Tên sát nhân đó sẽ không thể làm hại những người thân của cháu nữa. Bác và các cô chú ở đây nhất định sẽ tìm ra kẻ đó. Hắn sẽ bị pháp luật trừng trị thích đáng cho những gì hắn đã gây ra."

"Chưa bao giờ tôi thấy vụ giết người ăn thịt nào ghê tởm như vụ này! Tôi tưởng việc ăn thịt người chỉ còn tồn tại ở các bộ tộc trong rừng thôi, vậy mà nó lại ngang nhiên xảy ra giữa một bang lớn như thế này! Thật quá sức điên rồ! Tính mạng của người dân Mỹ đang bị đe dọa, phải sớm bắt được hắn." - Người của bên pháp y xuống xe và tiến vào trong bệnh viện, vừa xem những bức ảnh chụp lại hiện trường cái xác của Charlotte vừa lắc đầu lo lắng.

   Roberta lặng lẽ bước lên xe của cảnh sát và ngồi vào ghế sau. Cô khẽ đưa mắt về phía bụi cây góc bên trái bệnh viện, chỗ xe của người nhân viên pháp y vừa đỗ lại, trong lòng đắng chát vì đau thương. Đúng, người giám định pháp y đó nói đúng. Vụ án này thật quá sức kinh hoàng. 

   Vừa thả mình trong dòng suy nghĩ, Roberta vừa nhớ lại từng chi tiết nhỏ nhất liên quan đến ngoại hình của tên sát nhân ấy. Bỗng nhiên, một hình ảnh khẽ lướt qua chỉ trong giây lát... Một cái bóng mờ, mặc áo đen trùm kín đứng nấp sau bụi cây, ánh mắt chằm chằm nhìn về cô.

   Chiếc xe chuyển bánh trong nỗi kinh hoàng không nói thành lời của Roberta. Chỉ sau một cái chớp mắt, cái bóng kia đã biến mất không một dấu vêt. Sau đó, cô bé không kịp nhìn thấy gì nữa...

*****

   Cả sở cảnh sát xôn xao lên vì vụ án. Các thanh tra bắt đầu vào cuộc truy lùng toàn bang Texas. Roberta được đưa vào phòng thẩm vấn để bác Paul lấy lời khai. Với giọng nói khản đặc đứt quãng, cô bé trả lời những câu hỏi được đưa ra.

"Vậy hắn ta xưng tên là Sammy Charpete? Cháu chắc chứ? Trong danh sách các thanh niên trong độ tuổi của hắn mà cháu miêu tả thì không có hồ sơ nào tên Sammy Charpete cả."

"Không ạ. Là chị cháu giới thiệu. Chắc hắn ta đã bịa ra tên giả khi tiếp cận chị cháu."

"Cháu có thấy hắn ta qua lại với chị trước đây chưa?"

"Chưa ạ. Hôm đó là lần đầu cháu thấy hắn, nhưng chị cháu và hắn trông như thể quen biết nhau từ lâu. Ban đầu cháu còn nghĩ Sammy là bạn trai của chị..."

"Ngoài những chi tiết cháu vừa kể thì cháu còn thấy gì bất thường nữa không?"

   Roberta nhớ về cái biển số xe đột ngột thay đổi thành dãy kí tự lạ hoắc, rồi cả bóng người đàn ông cô vừa thấy nữa, nhưng cô quyết định không nói cho bác Paul biết. Cô nghĩ mình chỉ đang hoang tưởng, vì chưa khỏe nên hoa mắt mà thôi. Hơn nữa, nếu cô quyết định kể ra thì liệu bác Paul và các cảnh sát khác có tin vào trải nghiệm sặc mùi mê tín của cô không? Họ chắc chắn không tin vào ma quỷ hay những gì siêu nhiên như thế, có nói ra cũng chẳng ích gì.

   Ngồi im lặng trên chiếc ghế bành và im lặng xem xét hồ sơ vụ án, ông Paul khẽ thở dài:

"Được rồi. Tạm thời thông tin như vậy là đủ rồi. Nếu cháu nhớ ra gì thêm thì liên lạc cho bác biết nhé. Trong thời gian sắp tới, bác sẽ cho người đến túc trực ở bệnh viện nơi cháu đang điều trị và cả ở nhà của cháu nữa để đảm bảo an toàn. Giờ thì cháu có thể về được rồi. Người bên bác sẽ đưa cháu về. Đi thôi."

"Vâng ạ..." - Roberta đứng dậy và bước ra phía cửa, trong lòng vẫn ngập tràn sự lo lắng. Đúng lúc này, một nữ nhân viên cầm tập tài liệu vội vàng chạy tới, suýt nữa thì xô phải cô bé. Cô nhân viên ấy thở không ra hơi, thì thầm với bác Paul điều gì đó. Gương mặt vị cảnh sát lâu năm không giấu nổi sự kinh ngạc:

"Cô nói cái gì? Không tìm được thông tin gì về hắn?"

   Roberta vội quay người lại, đôi mắt mở lớn vì bất ngờ trước những gì vừa nghe thấy.

"Ngài xem cái này đi." - Cô nhân viên đưa cho bác Paul tập hồ sơ đang cầm trên tay và bắt đầu báo cáo. Roberta nghe như nuốt từng từ một trong phần báo cáo của nữ cảnh sát ấy.

"Chúng tôi đã điều tra và xác minh. Bạn bè của nạn nhân nói chưa từng nhìn thấy gã Sammy. Cả người thân, hàng xóm nữa. Dân cư khu vực gần ngọn hải đăng cũng khai rằng không thấy chiếc xe nào như miêu tả tiến về phía hải đăng. Không có dấu giày dính máu tại hiện trường, không có cả một dấu vân tay hay bánh xe lại in lại tại hiện trường."

"C-cái gì cơ?! Sao lại có thể vô lý như vậy được! Hắn đến và đi giữa ban ngày như vậy mà không để lại dù chỉ một dấu vết nhỏ nhất? Chỉ có vết máu ở trong căn phòng nơi nạn nhân chết thôi sao, ngoài ra không còn dấu máu ở nơi nào khác? Theo lời khai của Roberta thì cô bé và hắn đã giằng co nhau ở bên ngoài căn phòng mà. Hắn ăn thịt người và xé nát nạn nhân như vậy mà cả người không bị dính máu?!"

"Vâng. Theo lời kể của Roberta thì cả người hắn đầy máu. Thời điểm xảy ra vụ án trong khoảng 20 phút. Ngay cả lúc Roberta nhìn thấy hắn thì hắn vẫn còn đang ăn thịt nạn nhân. Máu không thể khô nhanh vậy được. Còn nữa, chúng tôi đã điều tra máy tính của Charlotte. Toàn bộ dữ liệu đã biến mất do một loại vi-rút rất lạ mà chúng tôi chưa xác minh được chủng loại của nó. Dữ liệu duy nhất còn sót lại là hoạt động của nạn nhân cách đây vài ngày. Dữ liệu cho thấy nạn nhân có sao chép một số tệp tin vào trong USB nhưng do vi-rút nên chúng tôi không xác định được nội dung của các tệp tin đó. Chúng tôi cũng đã cho khám xét toàn bộ ngôi nhà. Không có chiếc USB nào được tìm thấy, thưa ngài."

"Không thể nào!" - Roberta lao tới với ánh mắt tuyệt vọng - "Mấy thứ khác có thế mất, nhưng sao lại không có dấu vân tay?"

"Hắn ta có đeo găng không?"

"Cháu nhớ mà! Hắn ta không đeo cái găng nào hết, cả lúc gặp mặt và lúc ăn thịt chị. Hắn ta không đeo găng! Chính đôi tay trần của hắn đã chạm vào cánh cửa của ngọn hải đăng. Cháu có thể cảm nhận được da thịt hắn khi hắn bóp cổ cháu. Hắn không đeo găng mà... Không thể nào lại như vậy được!"

   Ông Paul thở dài, đặt tập hồ sơ xuống mặt bàn và cố gắng nghĩ hướng giải quyết cho vụ án đang dần đi vào ngõ cụt này:

"Phải tìm được một bằng chứng nào đó chứ! Bằng mọi giá!"


*****


Một đoạn cắt từ tin tức thời sự của Texas ngày 17 tháng 8:

Một đoạn cắt từ trang nhất tờ báo The New York Times ngày 17 tháng 8:


(Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa)

(Nguồn ảnh gốc: Pinterest - Editor: Ms. Midnight)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top