Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 1.2: Cuộc sống sau hoàng hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Tôi ngước mặt, khẽ cười.

   Đôi khi tôi vẫn không hiểu, hoặc luôn luôn vẫn không hiểu, hà chăng những chuyện tôi đã làm, là một sai lầm lớn nhất cuộc đời?

   Tôi rời khỏi vị trí, âm thầm về lại chiếc ghế ban đầu em ngồi.

   Đặt mình vào em, tôi muốn cảm nhận. Lá mùa thu rơi ngoài kia, liệu có đẹp chăng?

   Chiếc lá vàng lưỡng lự trong gió, rồi đáp xuống mặt đất lạnh lẽo.

   Em nói đúng, tôi nghĩ chúng đẹp thật. Chí ít trong mắt tôi bây giờ.

   Tôi đứng dậy, bước lại gần chiếc lá vừa rơi kia.

   Màu vàng úa nay đã héo tàn. Sức sống của chiếc lá cũng không còn bao lâu nữa. Trước mặt nó, chỉ đang chờ chực cái chết bủa vây.

   Tôi khẩy cười, dùng tay bóp vụn chiếc lá.

   Một đóa hoa như em. Tại sao lại thích thứ xấu xí như vầy?!

   "Anh đi ra ngoài đây."

   Đúng như mong đợi. Em gái nhỏ của tôi, không một tiếng đáp.

   Chỉnh trang y phục. Tôi phủi tay. Ba ngày rồi, nếu không kiếm tiền, em gái tôi sẽ chết đói.

   Làm gì thì làm. Con người cần ăn và uống. Em gái tôi cũng thế.

   Dù nó hơi khác thường. Nhưng nhu cầu yếu phẩm, tiệt nhiên vẫn cần.

___

   Trời trở mình. Bước chân dần trở nên nặng trĩu.

   Làm sao để kiếm ra tiền. Đó là một câu hỏi khó.

   Tôi thở dài, dựa vào góc tường, sau cột điện.

   Cách nhanh nhất: giết người cướp của. Nhưng tôi không muốn bị bắt, lỡ may bị cảnh sát áp giải được, thể nào em tôi cũng liên lụy.

   Tôi không ân hận nếu cái mạng rẻ bèo này bị cướp mất. Tuy nhiên, em gái tôi, tôi sẽ thủ tiêu những người dám động vào sinh mệnh quý giá của nó.

   Vậy chỉ còn cách duy nhất: tôi phải xin việc.

   Không giấy tờ tùy thân, cũng chỉ có thể làm lao động phổ thông bình thường. Thôi thì vẫn đủ sống qua ngày.

   Bản thân là anh trai, chưa bao giờ tôi muốn em mình phải tằn tiện từng chút một. Nếu nhịn đói để cho em gái một bữa ăn ngon, tôi cũng làm.

   Nhìn hai bàn tay trắng, tôi thở dài.

   Mặt trời hạ rồi. Tôi nên dạo vòng quanh để kiếm chút vận vậy.

   Vả lại em gái giận mất rồi. Có nói gì cũng không được. Tôi không muốn gây thêm phiền hà cho nó.

   Rảo bước quanh nơi đây.

   Nỗi sầu muộn xen lẫn sự thất vọng.

   Dù là lao động phổ thông, bạn cũng cần có giấy tờ tùy thân. Nhưng kẻ trốn chạy như tôi, điều đó thật khó biết mấy.

   Vẫn nuôi chút hy vọng nhỏ nhoi, tôi cố kiếm lần nữa. Và rồi thất vọng chồng lấp thất vọng. Tôi nên bỏ cuộc thì hơn.

   Nhưng bỏ cuộc đồng nghĩa với việc chúng tôi sẽ chết đói, tệ hơn là em tôi sẽ chết đói. Tôi không muốn.

   Rồi tự bao giờ, suy nghĩ làm mờ đôi mắt. Tôi bước chân vào khu ổ chuột, một nơi tôi chẳng thích thú gì, thậm chí còn cấm em gái mình bén mảng đến đây. Vậy mà giờ, tôi đang đứng giữa cái "bãi rác" này.

   "Anh trai, anh thích em chứ? Một nháy nhé?"

   Tôi dõi theo khói thuốc phả ra từ cô gái đang ôm lấy vai mình.

   Mà không, không phải là cô gái, đúng hơn là một bà già.

   Bà ta, thân hình quyến rũ, giọng nói mê hoặc. Nhưng chẳng là gì với tôi. Bản chất không thích, muôn đời chẳng ưa. Người tôi thực sự yêu nhất, vẫn chỉ là em gái mình.

   "Thôi nào, sao anh nhát thế? Hay là..."

   "Xin lỗi. Tôi không có hứng thú với con gái."

   "Vậy à... Anh cũng bạo gớm. Vậy em dẫn anh đến chỗ này nhé. Có cả trai cho anh đấy."

   "Cảm ơn. Nhưng tôi cũng không hứng thú gì."

   "Tiếc vậy. Vậy anh thích người thế nào?"

   "Việc tôi thích ai thì kệ tôi. Và đừng quẩn quanh tôi nữa. Tôi không có đồng nào đâu. Cô làm ơn biến dùm tôi."

   "Chà chà..."

   Thái độ bà ta thay đổi hoàn toàn. Không còn ngọt ngào như ban đầu nữa, mà là thái độ kiêu kì và hách dịch hơn.

   "Không có tiền thì vào đây làm gì hả nhóc?"

   "Tôi chỉ đi ngang qua."

   "Hửm?! Mày giỡn mặt với tao à?"

   Tôi chán nản nhìn bà ta.

   "Không. Dù sao tôi cũng xin lỗi. Tôi có việc bận, phải đi trước."

   "Mày..."

   Tất nhiên, tôi không ngu thế. Ở lại và bị bắt, chẳng vui gì. Nhất là ở khu phức tạp ấy, tôi cũng chưa muốn chết.

   Dù bản thân chưa bao giờ và cũng không bao giờ muốn đụng chạm những thứ dơ bẩn ở khu ổ chuột. Nhưng biết về nó, vẫn có thể hiểu đại khái. Hoặc chí ít là tôi nghĩ thế. Nếu như công việc của tôi, không liên quan đến nó. Và tôi đã từng nghĩ vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top