Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

c h. 4 ☾ Lửa cháy bên sườn đồi ☾

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Perdita Churchill ngồi đối diện với con nhỏ trong bộ cánh thường ngày của mình, với sơ-mi, quần tây và măng tô màu kem. Chị ta khẽ vắt mái tóc hung đỏ của mình sang một bên vai, màu thuốc nhuộm còn mới, rực lên dưới ánh đèn vàng của căn phòng như một ngọn đuốc mới thắp.  Cái chỗ chị ta ngồi không phải chỗ của chị ta. Đó vốn là chỗ của Noah Churchill – tên chồng đáng quý của chị. Nhưng hôm nay văn phòng khám tâm lý có một bệnh nhân đặc biệt, và chính Perdita đây sẽ phải tiếp. 

T/b chỉ biết nhìn.  Con nhỏ khẽ đánh nhịp trên chân mình, tay xoa xoa vào nhau: một dấu hiệu rất rõ của sự lo lắng. Nhỏ không có cái vẻ vô âu lo thường ngày như khi ở xung quanh những kẻ máu me kia – điều tưởng chừng là đáng lo, nhưng bản thân T/b và người phụ nữ với mái tóc như lá thu trước thềm rụng xuống kia đều rõ câu trả lời lại ngược lại cơ. 

– Triệu chứng thế nào rồi? 

Chị ta hỏi bằng một giọng hết sức bâng quơ, tay lật qua lật lại hồ sơ bệnh án lần khám trước của nhỏ. 

– ... Vẫn như thường thôi ạ. 

Perdita hạ tập giấy xuống, khuôn mặt chị ta giữ nguyên trạng thái của nó – không biểu cảm – như thể chị ta chỉ được lập trình để diện đúng khuôn mặt ấy ra với T/b. Con nhỏ có phần cảm thấy không mấy an toàn dưới đôi đồng tử màu xám xịt như bầu trời vào một ngày mưa nhiều kia. Nhưng ít nhất chúng vẫn còn đỡ hơn nhiều so với những cặp mắt con nhỏ phải đối diện thường ngày. 

Ít nhất Perdita còn có thể giả vờ rằng chị ta bình thường. 

– ...Chị Ma-

T/b đột ngột ngừng lại, cánh môi nhỏ bị chặn lại bởi một ngón tay của Perdita giơ trước mặt. Chị ta lắc đầu, thể hiện sự không hài lòng. 

– Churchill. 
– ..Chị Churchill.
– Ngoan. 

T/b giương mắt nhìn Perdita, khẽ ném cho chị ta một cái nhìn như một lời xin lỗi. Nhiều khi nhỏ lỡ quên mất, đằng sau cái vẻ thất thường đến đáng sợ của mình, chị ta cũng chỉ đơn thuần là một con người thôi. 

Không có thế lực nào đứng sau. Không có thế lực nào bảo vệ. 

Chỉ đơn độc mình chị ta, và ông chồng của chị. 

Nếu T/b làm cái gì đó sai, cái chết của Perdita sẽ là thứ đáp trả sự vụng về ấy. 

Perdita không yếu đuối, và chị ta là người nắm quyền kiểm soát ở đây. Nhưng nhỏ giữ trọng trách giữ mạng cho chị. 

– Chị Churchill, lần này có thể cho em một liều mạnh hơn được không?
– ...Cái này phải hỏi Noah. Liều lần trước anh chị cho nhóc đã khá nặng rồi, nhóc có chắc bản thân chịu nổi không?

T/b lắc đầu. 

– Em không biết. 
– ..Thôi được rồi. Noah có sẵn liều thuốc mới cho nhóc ở đây rồi, chúng ta thử nhìn qua những tác dụng phụ trước nhé?
 
Perdita chìa tờ kê thuốc chỉ định của chồng mình ra trước mặt T/b, trên tay chị ta cầm một bản sao khác. Con nhỏ nhìn qua danh sách thuốc, thấy vài cái tên quen thuộc, một vài cái tên mới. Nhỏ không nghĩ mình có thể thấy thêm những cái tên thuốc mới nữa – dù sao thì, Noah và Perdita đã kê cho con nhỏ không hề ít những đơn thuốc khác nhau suốt mấy năm ròng, có bao nhiêu thứ thuốc để làm dịu đi thần kinh của một con người thì có lẽ nhỏ cũng thử qua hết rồi. Thứ duy nhất thay đổi có lẽ là liều lượng thuốc mà thôi. 

...Vậy mà hôm nay lại có một vài cái tên lạ hoắc. 

– Xem nào..

Chợt, có một cơn choáng váng ập đến, thúc mạnh vào đầu T/b như thể có ai cầm một cái gậy táng thẳng vào thái dương nhỏ. Con nhỏ cúi khom người xuống ghế, hai tay che hai bên tai, nhìn sàn nhà trong hoang mang. 

Đầu nhỏ quay mòng. 

– Đau đầu. 

Lưng T/b nóng ran. Con nhỏ bắt đầu vùi tay sâu hơn vào trong tóc mình, cơ thể dường như muốn quằn lên, nhưng vì cái xấu hổ mà phải cố giữ kẽ với Perdita trước mặt. Áo con nhỏ đẫm mồ hôi, và nhỏ có thể cảm thấy từng giọt nóng hổi, chảy dài từ trán xuống cằm nó. 

Diêm nhỏ bốc cháy. 

T/b ngước lên Perdita Churchill, cảm giác như thể đang cố ngó qua một lăng kính mờ hơi nước. Con nhỏ thở ra một cách yếu ớt, cảm giác như mình đang vữa ra trên sàn. Những bông hoa như mộng bắt đầu nở rộ từ những góc nơi tầm nhìn của nó không tập trung vào, và nhỏ cảm thấy xương mình nhức nhối, dường như cố nhảy múa bên trong những thớ thịt tù đày đang dần tan rã ra của mình. 

– T/b. 
– ...Dạ?

Con nhỏ thều thào trả lời, miệng nhỏ cười một điệu cười méo mó đến đáng thương. 

– Em chưa đóng cửa sổ. 

....Hả?

– Gì cơ ạ?
– Em chưa đóng cửa sổ. Dậy mau. 

T/b nhìn Perdita trong khúc mắc. Tất cả mọi thứ trong căn phòng đều đang vữa ra cùng con nhỏ. Những bông hoa. Và cả gương mặt của Perdita. Những bộ xương nhảy múa. 

Thậm chí nhỏ còn không chắc người trước mặt mình có phải Perdita không nữa. 

Cái "người" ấy bắt đầu giục con nhỏ, giọng có phần vội vàng hơn tông giọng chậm chạp khi thường. 

– T/b. Dậy mau. Dậy-đóng-cửa-sổ mau!

.

Và rồi khi T/b mở đôi mắt không biết đã nhắm từ khi nào của mình, nhỏ thấy mình đang nằm trên giường. Căn phòng nằm trong căn nhà cũ đã được sửa sang lại trên đồi của con nhỏ, trang hoàng hơn nhiều, và có hai tầng. 

Mắt hạt dẻ vội vàng liếc sang bên cạnh giường, nơi có cái cửa sổ mới chỉ kéo sơ mảnh rèm, nhưng chưa đóng: có một cái bóng đứng ở đó, chỉ trông như một con người bình thường, với đôi mắt phản chiếu một cách kỳ lạ qua tấm rèm. 

Không kịp hét toáng lên, con nhỏ nhanh chóng lao xuống giường, đóng sầm hai bên cửa vào nhau, chốt kêu ken két, và khung gỗ rung mạnh.  Cái bóng biến mất.

– ... OẸ!

Con nhỏ cúi vội xuống, nôn một bãi.  Một thứ chất nhầy nhụa ứa ra khỏi miệng T/b, đen ngòm, tanh như mùi sắt rỉ, và hôi thối đến inh ỏi như mùi xác côn trùng. Con nhỏ thò tay vào trong miệng, kéo ra thêm một thứ gì đó nữa từ họng mình, ném ra ngoài, mắt ngân ngấn nước.

Thở hổn hển, nhỏ ngồi bệt xuống sàn, không màng tới bãi nôn mới toanh của mình, và cả mồ hôi bết dính bộ đồ ngủ sát vào da thịt. Con ve sầu bị lôi ra khỏi cuống họng thoi thóp giữa vũng nhầy, cánh của nó đập vào nhau thành một-hai nhịp, xé toạc cái lặng thinh của màn đêm hốt hoảng bên cạnh Diêm nhỏ. 

Căn phòng của nó nằm trên tầng hai. 

.

– Nôn mửa, ảo giác, và mất trí nhớ tạm thời. 
– ... Còn gì nữa không ạ?
– ... Chết. 


_____________________

pích cà pu 

mấy người tưởng mình chết cha rồi chứ j :DD chưa nhé, vẫn sống nhé, vẫn ra chap nhé, quên sương sương hoi mà có người nhắc r lmao  











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top