Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 2 - Đảo sương mù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau chừng ba ngày lênh đênh trên biển, cuối cùng hai người họ cũng đặt chân đến hòn đảo mà chính Makima yêu cầu Kishibe đưa tới.

Bất chợt, sự cảnh giác của Kishibe đặt ở mức cao độ khi một làn sương mù dày đặc bao trùm khắp mọi ngóc ngách trong khu vực, nhìn kiểu gì cũng thấy nó toát lên mùi nguy hiểm đáng báo động. Nhưng chỉ năm giây sau, đầu óc anh ta choáng váng và phải bám vào một cây dừa gần đấy, bụng anh cồn cào và anh nhanh chóng nôn hết số thức ăn vừa bỏ bụng vào sáng này. Kishibe thầm nguyền rủa tên thuyền trưởng khốn khiếp, nếu còn gặp lại lần hai, anh chắc chắn sẽ bẻ gãy cổ hắn ta. Về phía Makima, cô ta cảm thấy có chút buồn cười khi gương mặt của thợ săn quỷ mạnh nhất lại tái xanh như tàu lá chuối, thật ngạc nhiên khi anh ta mắc phải chứng say tàu. Dù sao thì anh ta cũng chỉ là người bình thường mà thôi, và cô cá anh có hàng tá điểm yếu khác nhau mà cô vẫn chưa thể khám phá hết.

Đảo mắt quanh một lượt, hòn đảo này vẫn như vậy, vẫn chẳng thay đổi gì nhiều so với lần cuối cùng Makima thấy nó. Từ góc bên trái của mỏm đá, hàng chục chiếc tàu nhỏ đang được neo đậu, một số trông đã cũ nát, số còn lại được chắp vá bằng những tấm gỗ khác loại. Người dân địa phương ở đây thường sống bằng nghề chài lưới, họ thức dậy từ lúc trời còn chưa sáng tỏ và dành cả ngày để lênh đênh giữa đại dương. Họ chẳng thèm khai thác du lịch dù nơi này có hàng tá mạch nước nóng ngầm quý giá. Thực ra cô tin rằng một số người hẳn đã từng nhen nhóm ý định ấy, nhưng đáng tiếc hòn đảo cách quá xa so với đất liền, hơn nữa chính phủ Nhật Bản cũng có định sử dụng nơi này như một căn cứ quân sự bí mật.

Không chờ đợi Kishibe hồi phục lâu hơn nữa, Makima bỏ mặc anh và đi vào bên trong hòn đảo, băng qua một khu rừng rộng lớn. Càng đi sâu vào bên trong, cảnh sắc hùng vĩ càng hiện rõ trước mắt. Những cây cổ thụ bạt ngàn trải dài trên khắp lối đi, chúng đan xen nhau tạo thành từng tầng từng lớp. Trên thân cây, hàng loạt dây leo chằng chịt quấn quanh thân chủ, chúng giăng ra như một tấm mạng nhện với kết cấu phức tạp hòng nuốt chửng con mồi.

Đôi lúc, một vài con rắn với màu sắc rực rỡ không biết từ đâu xông thẳng đến hòng tấn công kẻ xâm nhập. May mắn thay, với kinh nghiệm săn quỷ đầy mình, Kishibe có thể hạ gục chúng dễ như trở bàn tay. Nhưng điều nguy hiểm nhất mà anh nhận thấy không phải là sự chằng chịt của những dây leo, không phải là lũ côn trùng chết tiệt, và cũng chẳng phải là tiếng gầm gừ của lũ động vật hoang dã, mà đó là sương mù.

Như tên gọi của hòn đảo, làn sương dày đặc lúc nào cũng vây kín nơi này và gây cản trở cho tầm nhìn của anh. Nếu không cẩn thận, anh ta có thể trượt chân xuống vực, hoặc mắc kẹt trong một cái đầm lầy nào đấy. Dĩ nhiên Kishibe có thể hoàn toàn an tâm khi có Makima làm hoa tiêu dẫn đường, ngoài việc mũi thính hơn bình thường, quỷ chi phối còn rất tự tin ở khoản trí nhớ của mình (mà ấy là nếu anh ta chịu ngoan ngoãn đi theo cô như một chú cún).

Nhanh chóng, Kishibe bắt đầu thích ứng với cách di chuyển trong khu rừng, sải bước của anh ta rộng hơn, sương mù không còn có thể làm khó được anh nữa. Đột nhiên anh ta dừng lại, anh ngoái đầu về phía sau, chỉ qua ánh mắt nheo lại của anh cũng đủ để cô gái đoán được anh ta muốn nói gì.

"Cô lề mề quá đấy, không phải cô muốn sớm siêu thoát à?"

"Chắc là tôi muốn ở bên anh hơn." - Cô ta thầm cười khi nhận thấy chút khó chịu hiện lên trên gương mặt anh, đùa giỡn với con người này bao giờ cũng mang lại một cảm giác thú vị. - "Nhưng tôi tự hỏi... hình như anh biết rõ đường đi hơn cả tôi thì phải."

Trong một khoảnh khắc, Kishibe đã nhận ra hàm ý mà Makima đang ám chỉ, nhưng anh ta không lộ ra chút bối rối nào. Đó là kỹ năng mà anh ta học được sau khi chiến đấu với vô số con quỷ khác nhau, để chúng phát hiện ra điểm yếu của mình chẳng phải là điều tốt đẹp gì cho cam. Anh ta chỉ im lặng, giờ đây tất cả những gì có thể nghe được là tiếng gió biển rì rào qua những tán cây cổ thụ.

"Vậy thì cô mau dẫn đường đi." - Sau cùng, anh ta cũng chịu lên tiếng.

Quỷ chi phối mỉm cười rồi tiến về phía trước, cô ta nghĩ mình sẽ kết thúc vụ này sớm thôi. Tốt nhất nên là như vậy.



Không phải là Kishibe không hiểu câu hỏi bâng quơ của Makima, với mỗi bước đi mà cô ta thực hiện, chúng đều theo đúng lộ trình mà anh đã hình dung trong đầu. Dù cho anh ấy tin rằng mình chưa từng đến nơi đây, nó vẫn quen thuộc một cách kỳ lạ, cứ như thể cơ thể anh đã khắc sâu cả con đường mòn này vào tận xương tủy. Chẳng hiểu sao, một cảm giác day dứt khó tả dần xâm chiếm trái tim Kishibe, nó đau đớn, quặn thắt và trách móc anh đã quên mất một điều gì đó rất quan trọng.

Kishibe tự hỏi đó có thể là gì?

Sau một chặng đường dài, cuối cùng họ cũng đã thoát khỏi cánh rừng sương muối để đến với nền văn minh nhân loại. Anh ta phủi chiếc áo đang dính đầy lá cói của mình, sau đó lại chật vật gỡ những con vắt đang bám víu sau gót chân, anh ta tự hỏi làm thế nào nó có thể chui vào đấy mà anh chẳng hề hay biết. Xem ra cái lũ tí hon này còn nguy hiểm hơn cả bọn quỷ mà anh ta chiến đấu hằng ngày. Đó cũng là lý do mà Kishibe rất ghét đi vào những nơi như rừng rậm, đặc biệt là khu rừng bao bọc bởi sương.

"Chúng ta tới rồi." - Makima đáp, dù không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng anh đoán cô ta đang có chút hoài niệm trong lòng, ừ thì đó là điều hiển nhiên đối với nơi mà cô ta đã sinh ra và lớn lên.

Thợ săn quỷ ngước nhìn về phía tòa nhà trước mặt, nói chính xác thì nó được thiết kế như một cơ sở thí nghiệm đã bị bỏ hoang từ hàng chục thế kỷ trước. Rêu xanh bám đầy trên các bức tường vốn đã ố màu, cỏ dại mọc um tùm, đến mức anh ta nghĩ rằng mở trại gia súc ở đây chẳng phải ý tưởng tồi. Nếu anh không lầm thì lũ chim chóc đang làm tổ trên nóc nhà, chúng là loại chim gì? Quạ, hay kền kền? Nhìn từ xa, nơi này chẳng khác gì một căn nhà ma ám, đúng là một địa điểm lý tưởng để khởi quay cho một bộ phim kinh dị nào đấy.

Theo chân Makima, Kishibe tiến vào khu vực bên trong, mặc kệ những lời cảnh báo được vẽ nguệch ngoạc trước cửa. Tiếng rắc vang lên từ cành cây khô mà Kishibe vô tình đá phải khiến lũ côn trùng dưới chân anh chạy tán loạn.

Hệt như những gì anh ta đã dự đoán, cơ sở thí nghiệm này xuống cấp đến mức chỉ cần anh dẫm chân một cái thật mạnh, cả tòa nhà sẽ nhanh chóng sụp đổ. Kishibe tự hỏi nó sẽ tồn tại bằng cách nào trong mùa mưa bão sắp tới.

Một làn sương dày đặc mang theo những cơn gió biển ùa vào khiến người đàn ông bất giác rùng mình. Thú thật anh ta ghét cái cảm giác ẩm ướt này, không khí ẩm len lỏi vào từng ngóc ngách khiến da anh ngứa ran. Kishibe thong thả dạo quanh tầng trệt, anh đưa mắt về khắp mọi nơi, từ máy quét đến phòng bếp và dãy bàn gỗ đã mục nát. Từ từ anh ta di chuyển lên tầng hai, anh đoán đây là khu vực dùng để các đối tượng thí nghiệm có thể vui chơi. Ở phía góc cuối dãy hành lang tưởng chừng vô tận lại là một thư viện khổng lồ, anh không rõ chuyện gì đã xảy ra nhưng những kệ tủ đã bị đổ gãy quá nửa, và những quyển sách đã bị khí hậu ở đây làm cho hư hỏng nặng.

Makima chỉ nhìn đống hoang tàn này với vẻ mặt khó đoán, cô ta đang cảm thấy tiếc nuối, hay là nhàm chán với những điều đã xảy đến với trung tâm thí nghiệm này? Thực ra Kishibe hầu như chẳng bao giờ thấu hiểu cô gái tóc đỏ như cách mà cô hiểu rõ anh.

Tiếp tục, người thợ săn băng qua tầng ba, nơi mà anh ta đoán là phòng thực hành? Anh không rõ nó nên được gọi bằng cái tên quái quỷ nào, đại loại thì đó sẽ là phòng dành cho các đối tượng thí nghiệm phô diễn sức mạnh của mình.

Ngay từ đầu Kishibe đã để ý đến vệt đen khô cứng dính trên khắp sàn nhà, cửa kính,... trải dài từ ngoài cổng cho đến vị trí mà anh đang đứng. Giờ thì anh ta có thể khẳng định đấy chính xác là máu đã đông cứng sau khi anh phát hiện bộ xương người trong bộ áo blouse trắng được treo vắt vẻo bên đoạn dây leo. Đột nhiên anh ta lạnh sống lưng, cái cảm giác quen thuộc không thể gọi tên này khiến anh ngay lập tức rút súng ra và lên đạn.

Từ trong góc kệ tủ, nơi phủ đầy mảnh thủy tinh sắc nhọn cùng mớ rong rêu úa màu, một con quỷ nhỏ phóng nhanh theo quỹ đạo ziczac hòng tấn công kẻ xâm nhập. Đối phó với cái thứ này chỉ là một trò chơi rẻ tiền, chỉ chưa đầy hai giây sau, Kishibe đã xử lý gọn ghẽ nó với một tiếng nổ ầm vang vọng mọi ngóc ngách trong tòa nhà.

Sử dụng súng ở nơi như thế này vốn không phải là một ý tưởng hay ho cho lắm, nhưng vác theo một thanh kiếm dài ngoằn đến một hòn đảo biệt lập cũng chẳng khả quan là bao, anh ta cá người dân địa phương sẽ bàn tán và cố gắng theo dõi nhất cử nhất động của anh cho mà xem.

"Rốt cuộc cô muốn đến đâu?" - Không thể chờ đợi thêm nữa, Kishibe hỏi thẳng cô gái tóc đỏ. Dù sao anh cũng phải đề phòng việc cô ta muốn giết anh ấy bằng một cái bẫy bí mật nào đó nằm sâu trong tòa nhà này. Tuy hiện tại chỉ là linh hồn, nhưng cô ta là Makima, một kẻ vô cùng nguy hiểm. Ấy vậy mà cô ta chẳng thèm trả lời anh mà chỉ tiếp tục im lặng, tất cả những gì cô ta làm là dẫn anh đến một căn phòng nằm ở tầng cao nhất.

Sau khi đảo mắt quanh một lượt, từ cái giường sắt cho đến chiếc kệ đầy rẫy những cuốn sách dày cộp mà Kishibe biết chắc mình sẽ chẳng bao giờ rớ đến chứ đừng nói là đọc. Qua cách bày trí cũng như một số đồ dùng cá nhân còn sót lại, anh ấy có thể dễ dàng đoán chừng căn phòng này thuộc về một đứa trẻ trong độ tuổi từ mười đến mười hai.

"Hãy tháo thứ đó."

Kishibe nhìn về hướng tay Makima đã chỉ, một loạt các tấm ván bị đóng đinh như thể muốn che dấu thứ gì đấy. Tuy khó chịu trước giọng điệu ra lệnh của cô gái, anh ta vẫn tiến lại gần hơn và cố gắng sử dụng sức mạnh của mình một cách vừa phải, đủ để có thể dỡ bỏ được miếng gỗ mà không làm hỏng tòa nhà.

Tiếng lách cách vang vọng, Kishibe vấp phải kha khá khó khăn khi vừa phải tháo rời tấm ván, vừa phải bảo vệ bản thân khỏi những con quỷ khác nhau. Chúng tuy nhỏ nhưng lại đông như kiến, hình dáng của chúng cũng giống hệt nhau, cứ như từ một khuôn đúc ra. Kishibe chưa từng nghe gì về việc quỷ có thể sinh sản, nhưng xét theo vị trí trí anh đang đứng, có lẽ nó được nhân bản từ một cuộc thí nghiệm. Sao cũng được, điều quan trọng bây giờ là anh ta cần phải giải thoát bản thân khỏi mớ hỗn độn này.

Tiếng súng vang lên liên hồi cùng âm thanh răng rắc của các tấm gỗ mục rẻ tiền, cuối cùng Kishibe hoàn thành nhiệm vụ mà cô gái tóc đỏ đã giao cho. Ánh sáng mờ nhạt bắt đầu len lỏi, ít nhất thì nó cũng giúp sức trong việc thắp sáng cả căn phòng. Thì ra các nhân viên đã cố gắng che giấu cánh cửa sổ, hẳn là để ngăn cản đối tượng thí nghiệm có thể thoát thân. Kishibe ngoái đầu về phía cô gái tóc đỏ, chờ đợi xem nguyện ước cuối cùng của cô là gì. Thực ra phần nào đó trong anh hy vọng cô ta có thể biến mất ngay lúc này thì tốt hơn.

"Hãy chờ một chút." - Vừa nói, Makima vừa bước tới, đều theo từng nhịp. - "Anh sẽ thấy điều bất ngờ."

Kishibe ậm ừ, dẫu sao anh ta cũng không vội vàng gì, anh chống tay bên bệ cửa, đôi mắt dõi theo khung cảnh bên ngoài. Từ vị trí này, anh ấy có thể thấy bao quát cả khu rừng vốn đang bị xâm chiếm bởi sương mù, anh nghĩ mình sẽ đặt tên cho nó là 'cánh rừng sương muối'. Ừ thì Kishibe khá thích cái tên này, nó thật bí hiểm mà cũng có chút gì đó thân thuộc.



Theo thời gian, hoàng hôn bắt đầu buông xuống, ánh nắng vàng rực xuyên thủng qua lớp sương dày đặc, tạo nên một hiện tượng khúc xạ ánh sáng lạ kỳ. Nhưng điều đáng ngạc nhiên nhất, một loạt các cầu vồng đan xen nhau dần được hình thành, xen lẫn với những làn sương mờ ảo đang lờ mờ chuyển dời, cứ như thể đây là xứ sở thần tiên kỳ ảo nào đó trong truyện cổ tích chứ chẳng phải là một hòn đảo cô độc giữa biển khơi. Những chú chim trắng bay vút trên nền trời hơi ngả vàng, sự ảm đạm mà Kishibe nhận thấy khi lần đầu đặt chân đến hòn đảo dần chìm vào quên lãng.

"Cầu vồng..." - Kishibe lại vô thức thốt lên, quả thực đã lâu rồi anh mới nhìn thấy chúng. Cuộc sống này diễn ra quá nhanh, hầu như anh đã bỏ qua những điều đẹp đẽ vốn luôn ở xung quanh.

Makima ngồi bên bệ cửa sổ, cô ấy nhìn về phía cảnh sắc trước mặt, đôi lông mày của cô giãn ra, tựa như cô đã tìm thấy cho mình chốn bình yên. Sau đó cô đảo mắt về phía anh, cô cất giọng, không hiểu sao trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, đột nhiên Kishibe cảm thấy thật quen thuộc.

"Tôi đã luôn muốn cho anh xem khung cảnh này."

"..." - Anh ta thoáng ngạc nhiên và tự hỏi mình có nghe lầm chăng. - "Tôi?"

"Cầu vồng thường xuất hiện sau cơn mưa, thế nên chúng tượng trưng cho hy vọng, về một tương lai đẹp đẽ hơn." - Makima vẫn tiếp tục luyên thuyên về những điều khó hiểu mà chẳng buồn giải thích cho người đàn ông già, phải chăng cô ta đang muốn chơi đùa với anh?

Rồi đột ngột, Makima đứng dậy, cô ấy tiến lại gần Kishibe hơn. Những cơn gió bên ngoài khiến mái tóc đỏ rực của cô trôi lững lờ, và anh không thể không chú ý đến luồn sáng mờ ảo tỏa ra từ cô ấy. Makima chìa bàn tay của mình ra và đưa nó về phía anh.

"Liệu tôi có thể mời anh một điệu nhảy?" - Rồi cô mỉm cười. - "Đây chính là ước nguyện cuối cùng của tôi."

Chần chừ trong giây lát, thực sự anh ta không hiểu cô gái này đang có âm mưu gì, đây vốn chẳng phải điều mà Kishibe ngờ tới. Anh biết Makima kỳ quái nhưng không phải đến mức ấy.

"Nhảy... Điều mà cô hối tiếc đây ư." - Anh ta nói bằng giọng điệu bất cần xen lẫn đe doạ. - "Cô kéo tôi đến tận đây mà vẫn nghĩ rằng tôi dễ bị lừa như thế à?"

Makima chẳng có ý định trả lời, tuy nhiên cô ta vẫn không thu tay về mà chỉ im lặng trong vài giây, như thể cô đang tính toán thứ gì phức tạp lắm. Cô nắm lấy tay Kishibe và cố kéo anh rời khỏi bệ cửa, dù cô ấy thừa sức biết việc này là bất khả thi khi bản thân cô chỉ là một mảng sương tích tụ mà thôi.

"Có thể anh không tin, nhưng đúng là như vậy đấy." - Makima chậm rãi đáp, cái cách cô ấy nhấn nhá từng chữ khiến cô trông thật nghiêm túc chứ không hề đùa giỡn. - "Tôi muốn được cùng anh khiêu vũ tại căn phòng này, tại khung cảnh này... và chỉ với riêng anh mà thôi, Kishibe."

Hàng loạt câu nghi vấn dấy lên trong đầu người đàn ông. Nhưng chẳng để anh có cơ hội đặt ra câu hỏi tiếp theo, Makima đã nhanh chóng chen vào. -"Nếu anh không muốn bị tôi ám nữa thì hãy nhấc mông lên và thực hiện yêu cầu của tôi, ngay bây giờ."



Được rồi, anh ta chịu thua. Dù sao anh cũng đã tốn một chặng đường dài để đến đây, thế nên anh không thể để công sức của mình đổ sông đổ biển. Thợ săn quỷ đứng dậy và cùng quỷ chi phối tiến ra giữa căn phòng, đây có lẽ là sân khấu của riêng hai người họ. Thực là trớ trêu hết sức.

"Mà này, tôi không biết nhảy đâu đấy." - Anh nhắc nhở cô gái, hy vọng cô sẽ suy nghĩ lại.

Makima kéo cánh tay phải của Kishibe và đặt ra sau hông, bàn tay còn lại đan vào từng ngón tay tay to lớn vốn đã chai sạn của anh.

"Tôi sẽ dạy cho anh." - Cô ấy nhìn vào mắt Kishibe và ra hiệu cho người thợ săn. - "Chỉ cần làm theo tôi."

Kishibe bước một bước về phía trước bằng chân trái, Makima lùi lại bằng chân phải. Tiếp tục, anh tiến về phía trước bằng chân phải và tạo một chút hình dạng L lộn ngược. Trong vài nhịp đầu, Kishibe cảm thấy cơ thể mình cứng đờ như cây cột điện, anh trật nhịp và loạng choạng như một con gà bới thóc. Nhưng ngạc nhiên thay, chỉ một lúc sau đó, anh ta lại nhanh chóng nắm bắt được các động tác như một vũ công bán chuyên.

Trong suốt đời mình, Kishibe rút ra ba điều mà anh giỏi nhất: một là giết quỷ, hai là uống rượu. Và điều cuối cùng, cũng là điều mà anh cho là nổi trội hơn hẳn hai điều trên, đó là anh ta cực kỳ tự tin trong khoản tệ hại về mảng nghệ thuật. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao... chẳng hiểu sao anh ta lại thành thục điệu Waltz dù anh tin mình chưa từng học nó, càng không hiểu làm thế nào anh ta có thể cảm nhận được khúc nhạc vô hình vang lên giữa không trung, một giai điệu quen thuộc tựa như anh đã từng nghe rất nhiều lần. Nghĩ lại thì nó khá giống với bản violin mà Makima đã từng chơi giữa hội trường ngập lửa khi lần đầu họ chạm mặt nhau trong hình dáng này.

Cũng vì anh ta đã giải thoát cho ô cửa sổ, thế nên màn sương từ bên ngoài bắt đầu xâm nhập vào bên trong. Nhanh chóng, chúng bao phủ lấy hai người họ, cuốn theo từng bước di chuyển mà anh và Makima thực hiện, rồi chốc chốc chúng lại thoắt ẩn thoắt hiện giữa không trung. Mọi thứ lúc này trở nên thật mờ ảo, tất cả những gì mà Kishibe có thể trông thấy rõ ràng nhất, tựa hồ chỉ là người phụ nữ trước mặt. Nụ cười của cô, ánh mắt cô ta trao cho anh, cả cái cách cô xoay người khiến tà váy bay nhẹ trong gió...

Lần đầu tiên Kishibe nhận ra rằng, anh không thể rời mắt khỏi cô ấy.

Đột nhiên, trái tim anh ta nhói lên một cách kỳ lạ, cơn đau kéo dài âm ĩ buộc anh khựng lại trong vài giây. Makima ngạc nhiên, cô ta hỏi điều gì đấy mà anh còn chẳng thể nghe rõ, khung cảnh hư ảo xung quanh dần trở nên mờ nhạt. Một dòng điện xẹt qua, chạy dọc khắp cơ thể Kishibe. Những hình ảnh kỳ lạ bắt đầu tràn ngập, chắn ngang tầm nhìn trước mặt.

Quả thực, Kishibe biết mình đã quên mất một điều gì đó, một điều mà lẽ ra anh không được phép quên.


***


Uầy, đu phải con thuyền ít người biết nên nhiều khi cũng hơi cô đơn. Nhưng được cái dạo gần đây mình thấy shipdom cũng đang dần trở nên sôi nổi hơn trước.

Cơ mà mình vẫn tức cái đứa dụ mình vào KishiMaki ghê. Sau khi nó giải thích đủ 7749 lý do tại sao con thuyền này lại hợp lý đến vậy, thú vị đến thế, bla bla... Rốt cuộc chốt lại nó vẫn đu shipdom khác, còn mình thì ngã cái rầm vào couple này vì những lời nó nói nghe hợp lý quá cãi không được 🫠



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top