Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Trở về hiện đại / P2


" Thiên, ngươi không sao chứ ? Sắc mặt ngươi quá kém...."

Sau khi về đến nhà, ba người cũng lo lắng nhìn sắc mặt trắng bệch của Ngạo Triết Thiên.

Nhất là Vong Dạ, trong lòng vô cùng lo lắng, y tinh tường nhớ rõ, lúc Ngạo Triết Thiên mới được ôm từ trong tay nam nhân khác trở về, thân thể cơ hồ vẫn phát run, khiến y đau lòng đến muốn trực tiếp phanh thây gã kia.

Nhưng y cũng nhớ rõ, Ngạo Triết Thiên từng nói với họ, không thể tùy tiện giết người tại thế giới này.

" Thiên.............."

Phỉ đau lòng tinh tế sờ mặt Ngạo Triết Thiên, y tựa hồ đã hiểu được điều gì.

" Thật ra ngươi vô cùng ghét bị người cùng giới đụng chạm đúng không ?"

Lời vừa ra khỏi miệng, thân thể Vong Dạ liền cứng đờ, cánh tay vẫn ôm Ngạo Triết Thiên có phần hơi run rẩy, lại nhất định không chịu buông ra.

Sắc mặt Hủy Tạp càng khó coi, y nhớ rõ trước khi ra ngoài sáng nay, mình nhịn không được ép nam nhân lên tường, hung hăng hôn lấy hôn để một phen, ngay lúc đó nam nhân lộ vẻ rõ ràng kháng cự, bất quá...

Nhớ tới thương tổn gây cho nam nhân một trăm năm trước, mặt Hủy Tạp dần dần xanh trắng, không khỏi ngại ngùng rụt lui thân thể, mơ hồ tự trách.

Họ cũng tinh tường biết, Ngạo Triết Thiên bài xích như thế, tra kĩ nguyên nhân, đại bộ phận là do họ.

Ngạo Triết Thiên tựa hồ cũng có chút mệt mỏi, không trả lời, chỉ khẽ thở dài, mãi đến lúc thân thể dần có thể nhúc nhích mới kéo tay Vong Dạ ra, nói như trốn tránh.

" Ta đi tắm trước "

Sau đó hướng phòng ngủ hơi loạng choạng đi tới, bỏ lại ba nam nhân tâm tư khác nhau. Nhất thời trong không khí có loại áp lực khó có thể xua tan.

Trong phòng tắm, nước từ mái tóc dày nhỏ xuống, mạ trên gạch men trắng noãn một tầng bọt nước vụn nhỏ trong suốt. Ngạo Triết Thiên thân thể trần trụi, một tay chống trên tường, cúi đầu mặc bọt nước đổ tung toé sau gáy, vẽ loạn những xúc cảm nào đó như vết roi trên da thịt bóng loáng, muốn mượn nước ấm áp loại bỏ nỗi sợ hãi tựa có tựa không trong nội tâm.

Có một số việc tuy đã qua rất lâu nhưng vẫn vô cùng rõ rệt, nỗi sợ hãi cùng cảm giác chóng mặt thấm vào theo lỗ chân lông hé mở, xâm nhập thần kinh vì rượu mà dị thường mẫn cảm của hắn.

Cánh tay nam tính, nhiệt độ cơ thể, vị đạo xa lạ, xúc cảm, đủ loại hình ảnh khiến hắn khó chịu và sợ hãi thoáng hiện trong đầu, nhất thời, rõ ràng như mới phát sinh hôm qua...

Theo thời gian trôi qua, Ngạo Triết Thiên ngâm mình trong bồn tắm lớn bắt đầu cảm thấy một loại mệt mỏi không thể kháng cự, không biết vì hơi nước nóng ẩm hay vì rượu cồn mới uống lúc nãy.

Qua không biết bao lâu, dường như có người gõ cửa, giống như gọi hắn, nhưng hắn cũng không muốn trả lời, chỉ cảm thấy cả người sinh lười nhác, bất quá hắn cũng ý thức được mình ngâm nước quá lâu, vì thế lắc lắc đầu, vịn thành bồn đứng lên.

Tiếng đập cửa dần dồn dập, sau đó cửa đột nhiên bị dùng sức đẩy ra.

" Thiên ! Sao ngươi tắm lâu như vậy..."

Ba người xông vào, ban đầu lo âu rồi đột nhiên đông lại, người cũng giống như bị đóng đinh, cứng ngắc tại chỗ, chỉ có thể dán mắt nhìn nam nhân từ bồn tắm lớn bước ra.

Thân thể nam tính trưởng thành rắn chắc dưới ngọn đèn tản ra màu mật ong sáng bóng, bọt nước trong suốt như quỳ phục, chậm rãi chảy theo vân da hoàn mỹ của hắn rồi rớt xuống. Đuôi tóc nhọn ướt sũng lộ vẻ hỗn độn, dán bên đường cong rõ nét như vót trên mặt, sau đó bị nam nhân một tay lười biếng vuốt ra sau, nhãn đồng như dạ ma cũng lập tức lảng tránh nhìn họ.

Nửa ngày, tiếng nói trầm thấp mà thoáng khàn đục mới từ đôi môi đạm mạc chảy ra.

" Lấy dục bào của ta lại đây."

Hủy Tạp trừng mắt nhìn, sau đó cơ thể có phần máy móc gỡ dục bào bên cạnh xuống đưa cho nam nhân. Cơ hồ ngay khoảnh khắc tay Ngạo Triết Thiên chạm tới y, mặt y cũng đã hồng đến bốc khói. Vì thế, ba nam nhân liền ngây ngốc nhìn nam nhân cúi đầu trầm lặng mặc dục bào vào, màu mắt đã đen lại càng tối.

Nhưng ngược lại với vẻ ngoài lãnh tĩnh, nam nhân trong bán miên mang cũng không biết dục bào dưới eo lúc nào đã bị từ tốn vén lên, thứ đặc thù nam tính giữa hai chân bị một thứ ướt át mềm mại không ngừng liếm lộng, hơi thở cực nóng khiến hắn vô thức lui ra phía sau, nhưng bàn tay Vong Dạ đã vững vàng bắt lấy eo hắn, động tác của đầu lưỡi cũng càng lúc càng tùy tiện, khiến hắn thở dốc không thôi, ngay cả đứng cũng có khó khăn.

Mà không biết qua bao lâu, Vong Dạ trêu đùa hắn như lấy lòng, khiến hắn run rẩy và vui sướng dưới sự tiếp xúc này, nhịn không được đạt tới cao trào.... Sau đó dưới chân mềm nhũn, đầu óc còn đang hỗn độn, người đã bị bế ngang.

Có phần sợ hãi, thân thể lại mềm đến khơi không nổi một chút ý niệm kháng cự, mãi đến lúc bị thả tới trên giường, phát giác nụ hôn của ba người chậm rãi biến chất, lại vẫn không cự tuyệt được.

Ý loạn tình mê, dục bào đã bị khai mở, thân thể cũng vô lực, Hủy Tạp từ sau lưng ôm hắn vào ngực, đôi khi nhẹ nhàng liếm láp vành tai, đầu lưỡi tiến vào, cảm giác ướt át cùng nhiệt khí tê dại khiến hắn nhịn không được run rẩy.

" Đừng sợ..."

Thanh âm như thôi miên thoáng xua đi gai lưng phía sau hắn.

" Nếu ngươi không thích, chỉ cần nói một tiếng, chúng ta sẽ dừng lại."

Sau đó, mắt cá chân bị nam nhân oai hùng như chiến thần nhẹ nhàng nâng lên, đối phương quỳ dưới chân hắn, cúi đầu, dùng chóp lưỡi đỏ bừng khẽ liếm ngón chân hắn, yêu đồng màu đỏ xuyên thấu qua sợi tóc gắt gao nhìn thẳng hắn, như ác ma dụ người sa đọa xuống vực sâu, làm cho người ta sợ hãi đến muốn chạy trốn, rồi lại nhịn không được bị hắn hấp dẫn.

Ngón tay hắn vụng về không thể cột hảo nút thắt dây lưng. Thân thể cũng vô thức hơi nhích tới trước mặt ba người.

" Ta giúp ngươi...."

Lúc này, thanh âm Vong Dạ đã trở nên trầm đục, lộ ra lửa dục cơ hồ không áp chế được. Y vươn tay tiếp nhận đai lưng trong tay người nọ, lẳng lặng thắt hảo cho hắn, trong lòng cũng không khỏi thở dài, từ biểu hiện của nam nhân có thể thấy được hắn thật sự đã say, cho nên mới không hề phòng bị run rẩy trước mặt họ.

" Ta....."

Ngón tay thon dài của nam nhân dẫn theo một chút ẩm ướt, thoáng ngập ngừng trên mặt Vong Dạ giống như an ủi.

" Cũng không phải ta ghét các ngươi..."

Hắn nhìn nhìn hai người bên cạnh, dừng một chút có phần do dự.

" Ta có thể còn cần chút thời gian...."

So với bộ dáng rối rắm của hắn, biểu tình ba người bỗng dưng thoải mái. Sau khi trao đổi ánh mắt, Phỉ trước tiên chậm rãi tới gần hắn, lấy phương thức không mang cho hắn áp lực, dùng đôi má ngập tràn thương tiếc nhẹ nhàng cọ cọ nam nhân.

" Ngươi không phải sợ, chúng ta sẽ không tái thương tổn ngươi, không bao giờ nữa..."

Tiếng nói ma tính phảng phất như than vãn, lấy giọng điệu khiến người ta an tâm lướt qua bên tai hắn, sau đó biến thành một nụ hôn ướt át rớt trên vành tai. Ngạo Triết Thiên vì bị hôn mà run rẩy một chút, không kịp mở miệng, Hủy Tạp dĩ nhiên cũng áp sát, không nói gì, chỉ hơi trẻ con lấp kín bờ môi của hắn, lúc hắn còn chưa phản ứng liền đem đầu lưỡi dò xét đi vào.

Đầu lưỡi chạm nhau, Ngạo Triết Thiên không khỏi hơi rút lại, nhưng động tác của cái lưỡi kia nhiệt liệt mà không lỗ mãng, không đến nông nỗi cần đẩy ra. Phỉ sau lưng ôm hắn, âu yếm vành tai hắn trở đi trở lại, còn dùng ngón tay vuốt ve ngực hắn, khiến lưng hắn tê dại, nhưng không tiến thêm một bước, cũng chưa làm kẻ khác phản cảm. Dưới sự dung túng cũng như ngăn chặn của Ngạo Triết Thiên, đầu ngón tay do dự, dĩ nhiên đùa bỡn hắn đến độ sắc mặt ửng đỏ, eo như nhũn ra.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn một đầu lưỡi khác xuôi theo bắp chân liếm lên, cho đến khi đùi vô pháp kháng cự bị kéo ra, người cũng chen vào giữa hai chân hắn bắt đầu liếm lộng, cái loại cảm giác nhẵn nhụi ướt át như dòng điện làm cho người ta mê liệt, từng trận rã rời.

Nam tử mỹ lệ như thiên thần vươn ngón tay thon dài, dọc theo đường cong duyên dáng của đùi một tấc, một tấc cẩn thận phủ lên, đến khi vào tới gốc đùi mới dừng lại xoa nắn bộ vị yếu ớt run rẩy kia, răng cũng theo cơ bụng căng chặt của hắn cắn lên một đường, cuối cùng cắn nhẹ điểm nổi lên trước ngực.

Ngạo Triết Thiên bị ngón tay mười phần kỹ xảo cùng đầu lưỡi cao thấp đùa bỡn đến hoảng loạn thở gấp, muốn nói chút gì, nhưng cằm bị ác ma kiềm lấy, dùng sức miết xoa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top