Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Trở về hiện đại / P3


Ngạo Triết Thiên nhất thời nói không ra lời, thân thể dĩ nhiên trở nên mẫn cảm, nhiệt độ cùng lực đạo ngón tay kia khiến tim hắn đập phanh phanh. Đối phương lại không trực tiếp nhồi thẳng vào khoang miệng hắn, chỉ hôn cổ hắn, cằm hắn, thậm chí trán, chóp mũi, mãi đến lúc hắn kiềm chế không được, hô hấp loạn nhịp, mới tiếp cận, hơi thô bạo đột ngột chắn lấy đôi môi hé mở vì tình dục, mơ hồ xâm nhập, dường như ẩn nhẫn đã lâu, khó nhịn dùng đầu lưỡi tùy ý uyển chuyển khiêu khích sâu trong khoang miệng hắn.

Dưới khoái cảm môi lưỡi đan quấn, Ngạo Triết Thiên dần thấy khó thở, mà nam nhân kia vẫn đang biến đổi góc độ xâm phạm trong miệng hắn, vẻn vẹn chỉ hôn thôi, đã có loại ảo giác hoàn toàn giao hợp hoan ái. Ngực cùng hạ thân còn liên tục bị đùa giỡn, dâm mĩ tính ái phức tạp khiến hắn không khống chế được phản ứng của thân thể, toàn thân cũng nóng lên ửng đỏ, mông hơi run rẩy dưới sự trêu chọc dâm loạn, khóe miệng giao hợp tràn đầy tiếng ngâm trầm thấp, cũng bày ra vẻ động tình không thể che giấu trước họ, nhưng hành động của các nam nhân cũng chỉ mất khống chế và phóng túng hơn.

Mắt thấy sắp đạt tới cao triều, mạt ấm áp liếm láp bao bọc hắn lại đột nhiên ly khai, khoái cảm sắp đạt đến đột ngột bị đánh gãy, Ngạo Triết Thiên không khỏi mở to mắt, cặp đồng tử xưa nay vốn sắc lạnh giờ phủ một tầng hơi nước mơ hồ bên trong, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Vong Dạ dâm tiết lại ác ý liếm phần đầu một chút, sau đó nâng mông hắn lên, đầu lưỡi một đường hưng phấn trượt lên trượt xuống, đối diện chỗ ao hãm.

" Đừng...."

Ý thức được Vong Dạ muốn làm gì, Ngạo Triết Thiên khàn khàn hô lên, bắp đùi xấu hổ muốn khép lại, lại bị cánh tay vuốt dưới hạ thân kéo ra, cũng chưa kịp giãy giụa, thứ hưng phấn nam tính đã bị hai người ác ý nắm giữ, yêu thương vỗ về, rồi lại cố ý đè lấy phần đầu run rẩy không cho phát tiết.

Trong phút chốc, lạc thú cực độ cùng với thống khổ không thể phát tiết cướp đi lực đạo giãy giụa của nam nhân, khiến cho hắn chỉ có thể nhuyễn người trong ngực Hủy Tạp, trong mồ hôi ấm áp mặc ý đầu lưỡi Vong Dạ đùa bỡn liếm lộng xung quanh chỗ tư mật của hắn.

"Ô....."

Lúc mới bắt đầu, nam nhân chỉ nhíu mày ẩn nhẫn, ngay cả thở dốc cũng rất khắc chế, nhưng khi Vong Dạ bắt đầu nâng mông hắn cao lên, đem đầu lưỡi tham tiến nơi đó, hắn lại nhịn không được nghẹn ngào xuất thanh.

Đầu lưỡi ướt át mềm mại như xà, kiên định luồn vào liếm lộng suồng sã, hơi thở phả ra khiến phần da nơi đó của hắn run rẩy từng trận, ngay cả hô hấp cũng nhịn không được bắt đầu vỡ vụn.

"..........."

"........... Đừng.... liếm..... như vậy... Vong Dạ.... Xin ngươi.... Đừng..... Ô....."

Đến lúc sau, nam nhân đã xấu hổ đến ánh mắt cũng đỏ lên, run rẩy xin tha, nhưng đùi vẫn bị bắt mở rộng, mơ hồ có chút đáng thương. Lại không biết, bộ dáng yếu ớt lúc này của mình gần như phá huỷ phần lý trí cuối cùng vốn không còn lại bao nhiêu của ba người kia.

" Thiên..... Thả lỏng...."

Phỉ ôn nhu an ủi, môi lưỡi trơn ướt theo ngực hắn liếm lên, sau đó vừa vặn phong bế cánh môi đạm sắc chỉ có thể thở dốc, dịu dàng đến độ khiến Ngạo Triết Thiên nhịn không được hơi run rẩy.

Ngay lúc bị hôn đến muốn ngất xỉu, Ngạo Triết Thiên cảm thấy Vong Dạ cuối cùng cũng thối lui, hạ thân truyền đến từng trận lạnh lẽo. Còn chưa kịp thở ra một tiếng, liền cảm thấy một ngón tay dính dịch thể thong thả chèn vào nội thể, thân thể tức khắc cứng ngắc.

Tuy cũng không quá đau, lại kích động ký ức tối tăm nào đó sâu trong nội tâm hắn, nhất thời, tình dục trên mặt rút đi, chỉ còn một mảnh nhợt nhạt khiến người ta đau lòng.

" Đừng căng thẳng....."

Vong Dạ cảm thấy cảm xúc nam nhân đã phát sinh biến hóa, ôn nhu đến gần, vỗ về trấn an, một lần lại một lần hôn khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của hắn, càng không ngừng cam đoan.

" Ta sẽ không lộng thương ngươi ..... Tin ta......"

Tiếng nói tràn ngập từ tính khiến tâm người ta bình ổn.

Hai người khác tuy không nói gì, nhưng ôm hôn đầy thương tiếc, cũng đồng dạng ôn nhu làm cho người ta không thể kháng cự.

Ngón tay Vong Dạ chậm lại, hai mắt rõ ràng bị tình dục thiêu đốt đến xuống sắc, lại kiên nhẫn dị thường mà thong thả khai mở, muốn để hắn thích ứng. Chờ sắc mặt Ngạo Triết Thiên chuyển tốt, y liền cẩn thận đem một ngón tay khác chậm rãi thâm nhập, lấy lực độ dao động khó có thể nhận biết khuếch trương từng chút cho hắn.

Lúc nội thể bị nhét vào ba ngón tay, Ngạo Triết Thiên rốt cuộc nhịn không được rút một ngụm khí, ngón tay vô thức bắt lấy mấy dãy tóc của Hủy Tạp và Phỉ rũ xuống bên người. Mấy người kia bị động tác vô thức ám muội này khiêu khích đến độ lam quang hai mắt càng tăng lên, nhưng chỉ nhẫn nại, cọ cọ hai má hắn tỏ vẻ an ủi.

" Rất đau sao ?"

Thanh âm Vong Dạ đã khàn khàn, nhưng vẫn ngừng động tác lại.

Ngạo Triết Thiên gắt gao nhắm chặt hai mắt, cảm giác rõ ràng không thích ứng với dị vật trong cơ thể, nhưng vẫn trong phạm vi có thể chịu được, nhưng khi hắn mở mắt thấy thân hình khủng khiếp của Vong Dạ ở giữa chân mình, liền thật sự sợ hãi.

Nhưng sau khi đối diện với gương mặt bị dục vọng thiêu đốt của Vong Dạ, còn có ánh mắt nóng cháy mà nhẫn nại, hắn lại không biết bị ma xui quỷ khiến thế nào, khàn khàn nhỏ giọng nói.

" Tiến vào đi...."

Vừa dứt lời, sau gáy liền bị một bàn tay to vươn tới vững vàng chế trụ, hơi thở nóng như lửa đập vào mặt, sau đó môi bị hung hăng lấp kín, nhiệt tình kiềm nén bộc phát như hồng thủy, môi hôn nóng bỏng mà hữu lực. Mà thứ cương ngạnh cơ hồ phỏng người kia cũng lập tức để vào chỗ căng chặt hơi đỏ lên vì bị đùa bỡn.

Hỏa nhiệt to lớn khắc chế chậm rãi chèn vào.

Cảm giác bị xâm nhập khiến Ngạo Triết Thiên thở dốc một tiếng, vô thức nhăn mày cau mặt, cố gắng thả lỏng thân thể, căng đau do từ từ bị lấp đầy khiến hắn nhất thời khó có thể thích ứng, nhưng cũng chưa tới mức thống khổ, nên hắn cũng chưa có phản kháng quá lớn dưới sự trùng kích này, chỉ là hai mắt hơi ướt át hướng lên nhìn Vong Dạ.

Vong Dạ nhìn chăm chăm hắn, liếm liếm cánh môi hưởng thụ, sau đó cương ngạnh một cái liền tiến vào nội thể hắn.

Lần này khiến hô hấp của Ngạo Triết Thiên lập tức đứt quãng, miệng môi run nhẹ, rỉ ra chút tiếng rên khiến ba người ở đây đều huyết mạch căng nổ.

" Sao vẫn chặt như thế...."

Hô hấp đã bắt đầu rối loạn, Vong Dạ điều chỉnh tư thế một chút để có thể tiến vào nội thể hắn nhẹ hơn, sau đó nắm chặt vòng eo gầy yếu của hắn, từ tốn mà mạnh mẽ bắt đầu trừu động.

Lực đạo vẫn nặng khiến Ngạo Triết Thiên không chịu được phải thở dốc kia đã là rất khắc chế, những sợi tóc vì động tác giao hợp mà tản mát rồi quấn quanh tấm lưng ngập tràn dấu hôn của Ngạo Triết Thiên, có loại yêu hoặc dị thường.

Đôi mắt ướt át của Vong Dạ gắt gao dán vào nam nhân vì sự trừu tống của y mà không ngừng loạn động dưới thân, làn da màu mật ong của nam nhân đã bị mồ hôi thấm đẫm, mái tóc hỗn độn dán trên mặt, bộ dáng há miệng thở dốc không kìm được khiến y nhịn không được muốn phong bế đôi môi nam nhân, hung hăng chà đạp một phen.

Đang muốn cúi đầu hôn, hai cánh tay trắng nõn lại bịt lấy hàm dưới Ngạo Triết Thiên. Phỉ cùng Hủy Tạp bất mãn cực độ trừng mắt về hạ thể gắn kết đang chuyển động theo quy luật của y cùng Ngạo Triết Thiên, khuôn mặt xinh đẹp bị dục hỏa cùng ghen tị đốt cháy hơi vặn vẹo, sau đó gần như khiêu khích đem mặt đến gần, hôn lên khuôn mặt mất hồn, ửng đỏ và không ngừng thở dốc do bị đâm xuyên cuả hắn.

Hành vi có vẻ giống trẻ con này khiến mặt Vong Dạ không khỏi trầm xuống, nhưng kiềm chế không phát cáu, chỉ nâng mông nam nhân lên, dùng sức ép vào thứ cương nóng của mình.

Một là Ngạo Triết Thiên đã từng cảnh cáo họ cấm nội chiến, thế kỉ hai mươi quả thật chiếm mất lợi thế lớn nhất của y, nhưng thân thể nam nhân y đang hưởng dụng này, cho dù không phải toàn bộ cũng đã đủ tiêu hồn đến độ y có thể xem nhẹ hết thảy.

Dù sao đối với kẻ đói khát gần trăm năm mà nói, khi sắp có thể thưởng thức mỹ vị, cho dù chỉ chờ đợi một giây cũng là một loại tra tấn kinh khủng.

Sự vuốt ve yêu thương trên dưới đồng thời của những nam nhân khác biệt khiến Ngạo Triết Thiên không thể kiềm được rên ra tiếng, thân thể vô thức rút chặt, thiếu chút nữa khiến nam nhân chôn sâu trong thân thể hắn không khống chế được tiết ngay ra.

Thời gian từng chút trôi qua, nhiệt độ trong phòng ngủ dần lên cao trong tiếng ma sát va chạm, mấy phần tự chủ không còn lại bao nhiêu của Vong Dạ hầu như đã biến mất trong khoái cảm cùng thỏa mãn cướp đoạt.

Đến lúc sau, dù nam nhân không chịu nổi mà run rẩy xin y làm chậm một chút, cũng vẫn không ngăn được động tác đã mất khống chế của y, phảng phất như chỉ một khắc trong một trăm năm kia cũng nhất định phải đòi về, chụp lấy phần eo đã mềm nhuyễn vô lực của nam nhân hung hăng mà thao, cả hai người kia dường như cũng kiềm chế không được tình tự, động tác vuốt ve nam nhân bắt đầu dần thô bạo, dường như làm gì cũng nếm không đủ, tham lam gặm cắn nam nhân bị họ xâm phạm đến mồ hôi ướt đẫm toàn thân.

Chờ đến lúc Ngạo Triết Thiên thất thanh kêu lên vì bị đâm xuyên, cũng run rẩy không ngừng bởi chìm ngập trong khoái cảm do động tác cuồng dã khó có thể tưởng tượng của nam nhân kia, Vong Dạ rốt cuộc mới lui khỏi nội thể hắn. Không đợi hắn hư nhuyễn thở ra một ngụm khí, người đã bị một cánh tay khác ôm tới trên đùi, hung hăng cắm vào từ trên xuống dưới.

Cũng không thô bạo nhưng kịch liệt đồng dạng khiến Ngạo Triết Thiên nhịn không được rên một tiếng trầm thấp, thân thể vì hoan ái mà tê dại rốt cuộc làm không ra nửa phần cự tuyệt, chỉ có thể mở rộng nghêng đón sự xâm phạm của Phỉ, theo từng động tác mà phát ra thanh âm khiến hai người khác khó có thể kiềm chế.

Ngồi trên eo Phỉ, liên tục hoan ái một hồi lâu, sau đó lại bị Hủy Tạp tiến nhập từ sau lưng. Nương theo dịch thể của hai người trước, Hủy Tạp chờ đợi đã lâu lại dễ dàng lộng hắn tới độ kêu cũng kêu không được, nhuyễn người trong ngực Phỉ mà mở to hai chân run rẩy mặc Hủy Tạp biến đổi đủ dạng giao hợp với hắn, cứ như vậy bị ba nam nhân đã mất đi tiết chế luân phiên xâm phạm suốt một buổi tối.

Một đêm hoang dâm dài dằng dặc qua đi, lúc Ngạo Triết Thiên vì nóng nực mà tỉnh lại đã là chiều hôm sau.

Trong không khí, mùi vị tình dục vẫn chưa hoàn toàn tan hết, Ngạo Triết Thiên cau mày, có chút bất đắc dĩ nhìn ba người, ngay cả ngủ cũng không quên gắt gao ôm hắn, nằm bên cạnh.

Không nói tới Vong Dạ cùng Phỉ như kẹo cao su chia ra quấn lấy eo bụng hắn, ác ma trên đầu có hai cái sừng lại tựa như một con mèo, cuộn mình giữa đùi hắn, đôi khi cọ cọ, phát ra mấy tiếng không biết là nói mơ hay làm nũng.

Khiến hắn nổi cáu nhất chính là, so với bộ dáng mỏi mệt cùng hư thoát của hắn, trên mặt ba con này dày đặc cái loại biểu tình thỏa mãn xấp xỉ ngây thơ, khiến hắn muốn một cước trực tiếp đạp cái lũ này xuống giường.

Ba hỗn đản này không sợ hắn bị làm tới chết sao ?

"..........."

Một mình khó chịu một lát, Ngạo Triết Thiên tính gỡ móng vuốt của ba con heo này ra rồi đứng dậy tắm rửa, lại phát hiện thân thể mình đã suy yếu đến tình cảnh nâng ngón tay lên cũng khó khăn dị thường. Tái hồi tưởng tính ái hoang dâm vô độ đêm qua, sắc mặt cũng không khỏi có phần khó coi.

Hắn ít nhiều ôm tâm lý bồi thường, cho nên đối với đòi hỏi của họ cũng tận lực phối hợp. Cũng không ngờ nhu cầu của ba hỗn đản này vượt xa mức độ hắn có khả năng chống đỡ.

Hắn không nhớ rõ mình ngất xỉu bao nhiêu lần...

Lúc này, Ngạo Triết Thiên tựa hồ cảm thấy gì, nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy Phỉ không biết khi nào đã tỉnh lại, một đôi lam mâu trong suốt mà thâm trầm nhìn chăm chú hắn một hồi lâu, thấy hắn quay đầu, khóe miệng liền mang một chút ý cười dịu dàng, đến gần hôn hắn.

" Sớm."

Thanh âm trầm thấp hơn bình thường rất nhiều, gợi cảm cùng lười nhác nói không nên lời, chỉ là môi vẫn còn vị sữa, có cảm giác còn chưa dứt sữa.

" Muốn tắm rửa phải không ? Ta bế ngươi đi nhé."

Thấy biểu tình không mấy vui sướng của Ngạo Triết Thiên, Phỉ cười cười quan tâm, liền đứng dậy ôn nhu ôm lấy hắn, cẩn thận như sợ làm đau hắn, mang hắn tới phòng tắm.

"..........."

"..... Ô..... Phỉ.. Ngươi đừng quá đáng..."

Phòng tắm dần ấm lên, bất tri bất giác trở nên rất tình sắc. Tràn ngập một loại khí tức dâm hoặc, tẩy trừ đơn thuần ban đầu không biết khi nào đã biến chất.

Ngạo Triết Thiên lúc này vô pháp đào thoát, bị Phỉ áp chế hôn sâu trong bồn tắm lớn, hai chân thon dài bị bắt mở rộng, khiến người nọ có thể chèn thân vào, một tay kiềm lấy thắt lưng hắn, một tay cầm bông tắm trắng đục trơn ướt dạo khắp thân thể hắn, nói là đùa bỡn còn hay hơn tẩy trừ, mà chính xác thì phải gọi là dâm loạn, dĩ nhiên rõ ràng cảm thấy ngón tay thon dài hữu lực sờ mó giữa chân hắn.

" Ta thật sự đang giúp ngươi tẩy thân thể..."

Vô tội chớp chớp mắt, thanh âm đã trở nên u ám, Phỉ lại phong bế cánh môi run rẩy của nam nhân, thay đổi góc độ, liên tục cuốn quấn trong miệng hắn, mà ngón tay thon dài cũng bắt đầu chèn vào nơi xiết chặt hơi sưng đỏ dưới hạ thân hắn, cong ngón tay xoay xoay.

" Nơi này cũng phải hảo hảo tẩy trừ mới đúng... Xem coi, được uy thật là nhiều..."

Theo động tác đùa cợt của y, nơi ướt át run rẩy kia đôi khi phát ra thanh âm nhớp nháp, cùng dòng dịch thể cực kỳ tình sắc...

" Tối hôm qua như vậy... Còn không đủ sao... Ô..."

Khó nhịn thở gấp, thân thể vì tình sự mà mẫn cảm cực độ của nam nhân hơi run rẩy.

"...... Ha ha...."

Bỏ thêm một ngón, Phỉ liếm liếm đôi môi thở gấp ướt át.

" Làm sao mà đủ.... Chúng ta nhẫn lâu như vậy......"

"..... Ba ngươi... Chẳng lẽ khoảng thời gian ta ngủ say.... Không tìm tới kẻ khác ? Cho dù.. Chỉ đơn thuần là phát tiết ?"

"..........."

Lời hắn nói khiến Phỉ dừng động tác, hai mắt ướt át dõi theo hắn, hơi thở còn có chút bất ổn, nhưng không trả lời, chỉ là trong mắt có hơn một mạt cảm xúc hắn không hiểu.

" Một trăm năm... Rất dài phải không ?"

" Thiên, ngữ khí của ngươi nghe cứ như nếu trong thời gian đó chúng ta tìm người khác phát tiết cũng là chuyện hợp tình hợp lý..."

" Chẳng lẽ không đúng sao?'

" Ha ha..."

Phỉ đột nhiên cười trầm một tiếng, mơ hồ có phần chua xót.

" Chúng ta không ngốc như vậy, người như ngươi sao có thể cho phép phản bội ? Cho dù chỉ là thân thể, chỉ cần một lần, sợ rằng ngươi cũng tuyệt đối không tái tiếp nhận chúng ta."

"..........."

" Mà sao ta lại có thể cấp cho ngươi một cái cớ để vứt bỏ mình chứ?"

Nói xong, cánh tay vốn bọc trên lưng hắn đột nhiên thu chặt nên Ngạo Triết Thiên có thể tinh tường cảm thấy thứ cương ngạnh kia để giữa hai chân hắn, nóng phỏng người.

" Vả lại, hiện tại những kẻ khác chỉ làm ta cảm thấy ghê tởm, lại nói tiếp..."

Dừng một chút, đôi môi duyên dáng của Phỉ đột nhiên hiện ra một mạt ý cười ái muội làm Ngạo Triết Thiên cảm thấy lạnh sống lưng.

" Những năm gần đây, chúng ta đều nghĩ tới ngươi mà tự an ủi đấy..."

" Tưởng tượng.... Đem ngươi ôm vào trong ngực giống như vậy, sau đó.... Xé hết toàn bộ y phục, kéo hai chân ra... Hung hăng chà đạp..."

Nói xong, bàn tay vốn ôm sau thắt lưng hắn ái muội ngấm ngầm trượt xuống, trong lúc Ngạo Triết Thiên theo bản năng giãy giụa, liền nâng mông hắn lên, đem hung khí sớm đã kích động chôn thật sâu vào nội thể hắn.

Sau đó, trong tiếng thở dốc của nam nhân, bắt đầu mạnh bạo trừu động, hỏa nhiệt chôn sâu trong thân thể tựa như muốn chọc thủng nam nhân, mỗi lần thúc vào đều rất nặng.

"A.... Đáng chết... Chậm một chút....."

Ngạo Triết Thiên lúc đầu còn có thể kháng cự, đến lúc sau, dưới sự va chạm kịch liệt này lại chỉ có thể bắt lấy bả vai đối phương bất lực rên rỉ. Còn chưa kịp thở dốc một trận, môi đã bị hung hăng cắn gặm, thân thể vì trắng đêm hoan ái mà mẫn cảm lại nhuyễn đến độ chỉ có thể bị nam tử ôm lấy, muốn làm gì thì làm.

" Ở đây ăn một mình hả ?"

Lúc này, cửa bị mở ra, hai nam tử thân hình cao lớn mà thon dài đứng ở ngoài cửa, bộ dáng đưa lưng về phía ánh sáng có loại tà ác nói không nên lời, nhất là hai cặp song đồng chằm chằm nhìn nam nhân, càng hiện ra một loại lục quang nguy hiểm khiếp người.

Tiếp theo, Ngạo Triết Thiên chỉ thấy hai người kia cười nhẹ hướng hắn đi tới...

Nên kế đó, trận tắm rửa đơn thuần ban đầu này biến thành một trận cuồng hoan tính ái từ đầu đến đuôi, kết quả cuối cùng trực tiếp làm Ngạo Triết Thiên gần một tuần lễ không thể xuống giường, cũng không có biện pháp đi công tác.

Vì thế, vô cùng buồn phiền và vạn phần hối hận với sự dung túng của mình, Ngạo Triết Thiên tức khắc không thèm quan tâm tới lời khẩn cầu và vẻ sầu não của ba nam nhân, trực tiếp hạ sắc lệnh hai tháng cấm " thực".

Có một số người, ta đối quá tốt với họ sẽ khiến họ được một tấc lại muốn nhấc một thước, mà ba hỗn đản kia chính là điển hình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top