Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[10]


Đến lúc Huỳnh Cự Giải tỉnh lại trời cũng đã ngả vàng.

Huỳnh Cự Giải khẽ trở người, ánh mắt mơ màng chạm phải bóng lưng rộng lớn của người phía trước.

Trác Song Ngư nghe động liền bỏ sách xuống khẽ xoay người lại nhìn.

"Oáp" Huỳnh Cự Giải duỗi người đưa tay lên miệng ngoáp một cái rõ dài đến nỗi đuôi mắt còn chảy cả nước.

"Ngươi có vẻ hưởng thụ quá nhỉ ?" Trác Song Ngư lại gần giường, lấy khăn tay lau nước mắt cho con người vừa ngồi dậy, "Ăn nhiều, ngủ còn nhiều hơn"

"Sư phụ~"

Huỳnh Cự Giải đột nhiên mở miệng, một tiếng gọi sư phụ cũng khiến tim người đối diện mềm xèo cả đi.

"Ừ?"

"Ta đói"

Trác Song Ngư im lặng nhìn điểm tâm vừa được mang lên, Huỳnh Cự Giải còn đang mơ màng lập tức đi đến ngồi xuống cạnh Trác Song Ngư.

Tay muốn chạm vào đĩa bánh hoa quế trắng mịn ngon lành liền bị người kia đoạt mất.

"Ngươi.."

"Gọi một tiếng sư phụ ta liền cho ngươi một cái"

"Sư phụ"

"Không đúng"

"Sư phụ ?"

"Chưa được"

"Sư phụ ..."

"Thành khẩn một chút"

"Sư phụ~"

Trác Song Ngư mỉm cười, đặt đĩa bánh xuống, tay tiện thể xoa lên cái đầu tròn vo.

Huỳnh Cự Giải khẽ bĩu môi cũng lười phản bác, miếng bánh núng nính lập tức cho vào miệng nhai ngon lành.

Miếng bánh thứ hai chưa kịp cầm lại một lần nữa bị lấy đi.

"Sư phụ ơi~"

....

"Một ! Hai ! Một ! Hai !"

Huỳnh Cự Giải thở đều, bước chân như cũ thoăn thoắt chạy theo nhịp điệu cùng mọi người, lâu không vận động khiến cơ thể cậu bị trì trệ hơn một chút nhưng chung quy lại vẫn cứ là ổn định.

Nga Liên phái để mà nói thì đương nhiên không phải là quá to nhưng chắc chắn cũng không nhỏ, chạy ba vòng quanh đây cũng không phải là khó nhưng với người vừa trúng độc muốn thập tử nhất sinh như cậu thì đây cũng không phải là dễ.

Mồ hôi dần túa ra khắp trán, hơi thở cũng nặng nhọc hơn, A Khương đi đến từ bao giờ còn không kịp để ý.

"Có sao không ? Hay ta đưa ngươi ra kia nghỉ ngơi nhé ?"

Huỳnh Cự Giải lắc đầu, chạy thêm một tý nữa thôi là kết thúc ba vòng rồi, cậu không muốn vì mình mà hàng ngũ bị lộn xộn.

"Gì chứ, con trai gì mà yếu đuối"

"Nói thẳng ra cậu ta cũng có khác gì Vân Hy đâu, da thì trắng tóc thì ngắn trông chẳng ra gì"

"Sư phụ chúng ta vốn thích kiểu nam nhân thế này sao ?"

"Tập chung nào !" Nam nhân chạy đầu tiên được coi là huynh trưởng ở đây, hắn ta là người đã chặn Lâm Song Tử hôm ấy nên có thể hiểu tình trạng của Huỳnh Cự Giải, với lại cũng thấy mấy lời kia nghe chẳng thuận tai tý nào thì đành lên tiếng.

Ba nam nhân kia nghe tiếng nhắc nhở cũng im lặng, lần đầu tiên họ thấy huynh trưởng nói đỡ người khác như vậy cũng sợ sệt mà câm miệng lại.

Huỳnh Cự Giải khẽ gật đầu với nam nhân kia, cậu vốn không để tâm những lời nói xấu lắm, tính cách của cậu trước giờ đều là như vậy, lạc quan mà sống.

Ngay cả ở ngày trước, công việc kia cũng đâu phải ngày một ngày hai làm suôn sẻ, có độc giả yêu mến đương nhiên cũng có người chỉ trích, Huỳnh Cự Giải đương nhiên có một chút để tâm nhưng cũng không muốn buồn quá nhiều, cậu đọc một lần phản hồi của antifan xong đọc thêm mười lần phản hồi của người hâm mộ, tinh thần liền không vì thế mà xuống dốc, trái lại còn muốn cống hiến thêm.

Hiện tại cũng vậy, chó sủa thì nên để ngoài tai.

Cuối cùng cũng kết thúc vòng chạy, mọi người bắt đầu dừng lại, tất cả đều chuyển sang đi bộ nhẹ nhàng điều chỉnh nhịp thở.

Huỳnh Cự Giải một mình đi đến bên một cái hồ nhỏ, bên dưới được trồng hoa sen, cùng rất nhiều cá vàng, cậu ngồi xuống bên mép thành.

"Lâu không gặp, Dạ"

"Ta tưởng ngươi quên ta rồi, chủ nhân"

"Sức khoẻ của ta thế nào ?" Tay chạm xuống nước cảm nhận cái lạnh dần truyền khắp người.

"Cơ thể ngươi vẫn còn yếu lắm, từ trước tới nay cơ thể này vốn không thích vận động, cơ không có, nguyên khí lại càng không, vận động như lúc nãy đúng là có hơi quá"

"Vậy sao..."

Bàn tay đang nghịch nước đột nhiên bị tóm lại kéo lên, Huỳnh Cự Giải lập tức giật mình ngửng mặt.

"Uống đi" Cốc nước đầy được đưa đến trước mặt, khuôn mặt lạnh tanh không thích biểu lộ cảm xúc giờ đây lại như đang tức giận mà cau mày.

Huỳnh Cự Giải nhìn xung quanh thấy ai cũng có nước rồi mới nhận lấy cốc nước của Trác Song Ngư, bàn tay đang lạnh chạm vào cốc nước ấm liền khiến tâm tình tốt lên một chút.

"Cảm ơn"

Thấy được nụ cười của người kia, mày liễu mới dần dãn ra được một tý, không uổng công hắn bỏ thời gian nhàn dỗi của mình đi đun nước cho cậu.

Vừa ngồi xuống bên cạnh vạt áo liền được nắm lấy bởi hai bàn tay nhỏ nhắn, giọng nói thỏ thẻ truyền đến tai nhưng nội dung lại làm hắn không vừa ý.

"Cái này, ta không phải là muốn trốn.. nhưng ta có thể xuống núi về phủ thăm tỷ tỷ một chút không ?"

"Không"

Huỳnh Cự Giải khẽ cắn cắn môi, thói quen xấu từ bao giờ đã được hình thành khi cậu khó xử.

Tình trạng cơ thể mình thế nào Huỳnh Cự Giải biết, đấu tay đôi với Trác Song Ngư ? Cậu không có cửa, trái lại đây còn là địa bàn của người ta.

Nhưng ở phủ còn mẫu thân, phụ thân, My di nương, tỷ tỷ, còn Triệu Bạch Dương và cả Dương Nhân Mã, còn ..

Mải mê suy nghĩ đột nhiên có một ngón tay thon dài đặt lên miệng Huỳnh Cự Giải từ bao giờ ngăn cho cậu dừng việc cắn môi lại.

"Cho ta thấy thành ý của ngươi"

Huỳnh Cự Giải ngây người, gương mặt cả hai đã ở rất gần nhau từ bao giờ, đầu mũi cậu khẽ run khi được thứ tương tự của người đối diện chạm vào.

Chả nhẽ Trác Song Ngư thực sự thích nam nhân như lời thì thầm của A Khương lúc trước ?

Huỳnh Cự Giải cũng chưa bao giờ để ý hay có ác cảm với những người đồng tính ở bất cứ thời đại nào, trong tác phẩm của chính mình cũng có những đề cập tích cực đến cộng đồng LGBT hay những người da màu, với lại Huỳnh Cự Giải cũng chưa từng nghĩ kỹ về tính hướng của mình, cậu làm về nghệ thuật, những thứ đẹp đẽ đều khiến tim cậu đập badabada bum.

Người trước mặt vẫn bình thản xem phản ứng của cậu, từng cái chớp mắt, từng nhịp thở của cậu đều được người kia cảm nhận đầy đủ.

"Nhà tôi có món chè rất ngon, ngươi có muốn ..." Huỳnh Cự Giải khẽ mở miệng, lúc đầu vốn rõ ràng nhưng càng ngày lại càng lí nhí.

"Không muốn"

Mũi người kia nghiêng sang cọ cọ cái má mềm mại khiến Huỳnh Cự Giải thấy nhột nhột, thấy người kia ra ám hiệu như vậy, cậu chỉ có thể lúng túng nhìn xung quanh, mọi người đã bị Trác Song Ngư đuổi đi từ bao giờ, nơi đây rộng lớn thoáng mát từ khi nào lại còn mỗi hai người bọn họ mờ mờ ám ám.

chụt.

Trác Song Ngư mắt mở to ra một chút, vành môi bạc nhếch lên một vòng cung đẹp đẽ, bên má phải vẫn còn cảm nhận được sự mềm mại ấm áp vừa mới rời đi cách đây mấy giây.

"Chỉ một ngày thôi ..."

"Nửa ngày"

"... cũng được" Huỳnh Cự Giải cũng không dám tranh cãi thêm chỉ sợ phật ý người kia, ấm ức mà nuốt một ngụm bất công xuống.

"Tối nay nghỉ ở chỗ ta đi" Xoa nhẹ mái tóc bồng bềnh, vành môi mỏng vẫn chưa hạ xuống được.

"Không cần đâu, ta có thể ở chỗ A Khương.."

"Tối nay ta có việc, sẽ không về"

Huỳnh Cự Giải tuy khá thích cái giường êm ái nơi Trác Song Ngư nhưng cũng hơi lo lắng cho bản thân mình, sơ sẩy một cái thôi liền có thể bị người này bóc lột sạch sẽ. Nhưng khi nhìn ánh mắt của người kia, Huỳnh Cự Giải biết nếu tiếp tục lắc đầu thì cũng chỉ thêm mỏi thôi.

....

Trác Song Ngư im lặng ngồi bên chiếc giường êm ái lặng lẽ ngắm nhìn cậu trai vì mệt mỏi đã ngủ thiếp đi sau bữa ăn tối từ bao giờ.

Tay đưa lên vuốt ngược mái tóc người nọ ra sau, cái trán nhỏ lập tức hiện ra, Trác Song Ngư vô thức nhớ về người cũ.

Nói trắng ra, Huỳnh Cự Giải chẳng có điểm nào là giống Sở Tiêu cả, ngoại hình, vóc dáng, tính cách, cách hành xử ... chẳng giống tý gì.

Sở Tiêu tuy nhỏ người nhưng sức khoẻ vốn hơn người bình thường khác vì hắn đã được tập luyện từ nhỏ, mái tóc hắn dài đen nhánh luôn được búi cao gọn gàng, tính cách tuy có hơi cứng ngắc nhưng đối với y lại hết mực yêu thích, cách hành xử cũng nhã nhặn, tinh tế.

Còn Huỳnh Cự Giải trong lòng ?

Chỉ đáng yêu thôi chứ chẳng được cái nết gì.

Nựng cái má bầu bĩnh vừa nãy còn nhai nhồm nhoàm cả một miệng cơm giờ lại thoải mái đầu có gối, chân có gác, chăn thì lăn lóc một góc giường, chẳng hề chỉnh tề một chút nào.

"Trông có khác gì lợn con không"

....

Sáng ngày hôm sau, Huỳnh Cự Giải được hẳn Hoả Phượng Hoàng Thần Thú Nổi Danh Nhất Thiên Hạ đưa thẳng về Huỳnh phủ.

Lần trước là Chúc Long, lần này lại là Hoả Phượng Hoàng, Huỳnh Cự Giải bị điên rồi !

Chủ nhân của những lời xì xầm bàn tán vẫn đang ung dung nửa tỉnh nửa mê vì buồn ngủ nhưng vẫn ngồi vững chắc trên thần thú, đến khi Huỳnh phủ lờ mờ hiện ra biểu hiện cậu mới có chút tươi tỉnh.

Sắc mặt tươi rói nhảy xuống khỏi thần thú, vui vẻ chạy vào sảnh chính.

"Phụ thân ! Mẫu thân !"

Huỳnh Khang ngồi trên chiếc ghế lớn nhất vừa mới nhận được tách trà buổi sáng từ tay thị nữ đã bị tiếng của Huỳnh Cự Giải làm giật mình đến suýt nữa làm rơi cả ly trà.

"Giải nhi ?" Hoa Hạ Lam thấy hài tử đột nhiên biến mất hai ngày qua nay đột nhiên trở về còn trong bộ dạng khoẻ khoắn lành lặn, tảng đá nặng nề đè trên ngực nàng cuối cùng cũng được hạ xuống.

"Con về rồi" Huỳnh Cự Giải khẽ mỉm cười, đi đến ôm lấy Hoa Hạ Lam, bà cũng vui vẻ đáp lại cái ôm ấm áp của hài tử.

"Biết về cơ à ?" Huỳnh Khang tuy cũng mang trạng thái như Hoa Hạ Lam nhưng vẫn quyết định không biểu lộ cảm xúc ra ngoài.

"Dạ, xin lỗi vì làm người phiền muộn" Huỳnh Cự Giải rời khỏi cái ôm của mẫu thân lập tức hớn hở chạy đến chỗ Huỳnh Khang quỳ xuống ôm chân ông lắc lắc.

"Còn không mau đứng dậy ?! Ngươi từ bao giờ lại thích quỳ như vậy ?" Huỳnh Khang lập tức cất tách trà, hai tay ôm Huỳnh Cự Giải đứng dậy, hôm trước Triệu Bạch Dương nói cậu bị trúng độc phải đi theo thần y mới có cách giải khiến ông lo lắng muốn chết.

"Hì hì"

"Mừng thiếu gia trở về !" Nhiều thị nữ cũng nam hầu trong phủ cũng đứng ở ngoài cửa từ bao giờ cung kính chào cậu.

"Chào mọi người" Huỳnh Cự Giải được về nhà đã vui muốn tít cả mắt lại còn được mọi người chào đón nhiệt tình như vậy chứng tỏ lần này đi một chuyến cũng không đến nỗi nào.

"Mà tỷ tỷ ta đâu ? Ta muốn gặp nàng"

Lời vừa thốt ra không khí vui vẻ lập tức lắng xuống, không ai dám hó hé bất cứ câu nào.

Huỳnh Cự Giải khó hiểu nhìn biểu hiện méo mó của từng người, cậu lập tức quay sang Hoa Hạ Lam đã thấy người né tránh ánh mắt của mình, quay sang Huỳnh Khang chỉ còn một mặt buồn rầu khẽ nhấp trà.

"Phụ thân, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ?"

Huỳnh Cự Giải khẽ ngập ngừng, như đoán được chuyện có thể xảy ra, sắc mặt càng thêm lắng xuống.

"Tỷ tỷ ngươi ... đang nghỉ ngơi để chuẩn bị cho ngày mai nàng ta sẽ phải gả sang Hà phủ"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top