Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Bệnh tự kỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ nhỏ Viên Soái đã có bệnh tự kỷ nghiêm trọng, nếu muốn truy cứu là do bẩm sinh hay do sau này thì ngay cả cha mẹ anh cũng không biết rõ. Cha mẹ Viên Soái lúc trẻ chỉ chú trọng vào sự nghiệp ít có thời gian làm bạn với con trai, chờ đến khi họ đặt trọng tâm vào gia đình mới phát hiện Viên Soái đã bất tri bất giác khác biệt với những đứa trẻ xung quanh.

Không thể nói chuyện cùng người khác, không thể tiếp nhận tin tức từ người khác, có chướng ngại với việc xây dựng các mối quan hệ, chỉ cảm thấy hứng thú với đàn violon, nếu không có ai ngăn cản anh có thể ngây ngốc ở trong phòng kéo đàn violon cả ngày.

Cha mẹ Viên Soái cũng từng thử đưa anh tới trường học, họ muốn nhìn xem anh có thể hòa nhập với các bạn khác hay không nhưng kết quả cũng chỉ uổng phí tâm tư. Sau đó lại thấy anh cảm thấy hứng thú với đàn violon nên đã mua về đủ loại băng nhạc diễn tấu cho anh. Có lẽ anh sinh ra đã có thiên phú với đàn violon, dưới sự hun đúc của mỗi ngày tự học bây giờ Viên Soái trưởng thành đã là một nghệ sĩ violon trẻ nổi tiếng, trong nước có nhiều đại sư trong giới rất tán thưởng phần diễn tấu của anh.

Vốn dĩ Viên Soái khỏe mạnh trưởng thành đã không dễ, bây giờ còn có thành tựu này cha mẹ Viên Soái cũng coi như vui mừng. Nhưng nhìn tuổi Viên Soái ngày một lớn, dáng người càng cao to, bộ dạng càng đẹp trai, lại vẫn như cũ giống như một đứa trẻ cả ngày yên tĩnh tự ngây ngốc nhốt mình trong thế giới của riêng mình, trong lòng mẹ Viên vẫn cảm thấy một tia đau lòng áy náy.

Tuy đã có phần gia nghiệp khổng lồ, cho dù mỗi ngày Viên Soái đều ở trong nhà cũng đủ nuôi sống Viên Soái cả đời. Nhưng Viên Soái là con trai độc nhất, mỗi khi mẹ Viên nhìn thấy anh yên lặng ngồi một mình lo lắng trong lòng càng thêm mãnh liệt, bà sợ rằng một ngày nào đó khi mình và ông xã qua đời đứa con không có năng lực sinh tồn độc lập này của bà sẽ bị người khác khinh nhục.

Cha mẹ Viên cũng từng thương lượng cho  Viên Soái đi xem mắt, nhưng tình huống Viên Soái bị bệnh tự kỷ vừa nói ra ngoài mọi người đã tránh xa ba thước. Cho dù ngẫu nhiên có mấy mối nhìn như có cơ hội nhưng cũng chỉ là tham sản nghiệp nhà họ Viên mà thôi. Cứ như vậy, mẹ Viên càng cẩn thận lo lắng sợ rằng mình không biết nhìn người sẽ đẩy con trai vào hố lửa.

Khi mẹ Viên đi liên hoan với bạn thân vẫn là một bộ dáng lo lắng sốt ruột, bạn thân ở một bên cuối cùng không nhịn được khuyên giải nói:

"Bà đã nuôi thằng bé khôn lớn thành người bây giờ nó cũng đã 23 tuổi còn tốn nhiều tâm tư như vậy làm gì, cuối cùng nó cũng phải tự đi đường của mình."

"Haiz... Tôi... Tôi còn sống thì chăm sóc nó nếu sau này khi tôi và ông xã qua đời, nó phải làm sao bây giờ." Trong giọng nói của mẹ Viên đều là ưu sầu.

"Nếu không bà tìm cho con một bác sĩ tâm lý đi." Bạn thân kiến nghị nói.

"Từ nhỏ đến lớn đã tìm vài người, nhưng không có ai hữu dụng. Đừng nói là chữa khỏi ngay cả nói chuyện với nó cũng chưa thành công." Nghĩ đến khi những bác sĩ tâm lý trước đó nói bọn họ bất lực mẹ Viên càng lo lắng mê mang, không biết rốt cuộc nên làm như thế nào với con trai.

"Sao lại như vậy? Nhà chị họ của tôi có con trai cũng bị bệnh tự kỷ, tìm bác sĩ cố vấn tâm lý trị liệu một năm, hiện giờ đã có thể nói chuyện bình thường!" Vẻ mặt của bạn thân như không thể tin được.

"Thật sự là không được. Chị họ bà tìm bác sĩ tâm lý ở chỗ nào? Có thể giới thiệu cho tôi không, tôi muốn thử lại, haizz... Nếu cuối cùng không thành công thì xem như là số của nó vậy."

"Cũng được, nhưng mà chẳng qua bác sĩ tâm lý kia tuổi rất trẻ, chắc tuổi xấp xỉ với Viên Soái. Bà cũng biết cố vấn tâm lý rất hiếm, nhà chị họ tôi không phải có nhiều tiền chỉ có thể tìm người vừa mới tốt nghiệp thử xem, nhưng không ngờ rằng cô gái kia đúng là có chút năng lực, tuy rằng mất nhiều thời gian nhưng bản thân bệnh này trị liệu không phải dễ dàng, chị họ tôi cũng đã rất thỏa mãn."

"Trẻ tuổi?... Trẻ tuổi cũng tốt, có lẽ nói không chừng hai người trẻ tuổi ở bên nhau càng có hiệu quả..." Lúc này trong lòng mẹ Viên ẩn ẩn trồi lên một suy nghĩ...nếu như có thể ở bên nhau thì càng tốt...
====

Giang Quân mới vừa cúp điện thoại của khách hàng cũ thì có một số lạ gọi tới, hẹn cô trao đổi một chút. Khách hàng cũ chính là chị họ của bạn tốt của mẹ Viên, gọi điện thoại cho cô tỏ vẻ cảm ơn, nói có lẽ sẽ có người mới tới giới thiệu cho cô, trước tiên gọi điện thoại để Giang Quân biết một chút.

Giang Quân trước mắt chỉ làm ở một phòng tâm lý cỡ trung, thật ra đối với bệnh tâm lý thường không cố vấn một mình, cho dù có làm thì cũng hợp tác với bệnh viện cùng nhau trị liệu. Dù sao thì bệnh tự kỉ cũng là một chướng ngại tương đối phức tạp đối với sự phát triển, cố vấn đối với bệnh này chỉ có tác dụng hữu hạn, muốn thật sự có hiệu quả cần thời gian dài, cũng tương đối khó. Mà các bậc cha mẹ đều cực kì hy vọng tiêu tiền trong thời gian ngắn có thể nhìn thấy hiệu quả, nếu không có lẽ sẽ giận chó đánh mèo lên người cố vấn. Bởi vậy đại đa số cố vấn đối với yêu cầu của khách hàng về bệnh tự kỉ đều sẽ chuyển qua bệnh viện.

Nhà người chị họ kia là một trường hợp đặc biệt, cô không muốn trực tiếp đưa đứa trẻ đến bệnh viện trị liệu và uống thuốc, cô hy vọng trước hết để cho đứa trẻ tiếp xúc với một chút can thiệp về huấn luyện hành vi tâm lí. Vì để cô tiếp nhận trường hợp này phía người nhà bệnh nhân đã đồng ý sẽ không can thiệp vào việc trị liệu của cố vấn tâm lí, cũng sẽ kiên nhẫn chờ đợi, cho dù cuối cùng không có hiệu quả cũng sẽ không trách cô, lúc ấy Giang Quân mới dùng hết một năm chữa trị cho đứa trẻ.

Buổi tối về nhà Giang Quân một đường tự hỏi mới hiểu được một chút tin tức, mẹ Viên trả thù lao cho cô cực kì phong phú, cực kì mê người. Nhưng cô phải trị liệu cho đối tượng đã thành niên, hơn nữa còn bằng tuổi với mình, tự bế thời gian dài đã có ảnh hưởng lớn đến sự phát triển, muốn chữa khỏi cho một người trưởng thành còn khó hơn nhiều so với chữa cho một đứa trẻ. Huống hồ mẹ Viên còn hy vọng cô có thể trực tiếp ở lại nhà họ Viên để thuận tiện tiến hành huấn luyện trị liệu trong thời gian dài. Điều này với một cô gái trưởng thành độc lập mà nói cũng không phải một quyết định dễ dàng.

Đợi Giang Quân trở về phòng thuê của mình cuối cùng đã quyết định nhận trường hợp này. Nhìn căn nhà nhỏ hẹp cũ kĩ trước mắt, cô thật sự có chút vô lực. Cuộc sống ở một thành phố lớn mỗi ngày đều phải chi tiêu không ít. Trong nhà tuy cũng tính là khá giả nhưng cô lại có lòng tự trọng cao, không muốn xin tiền trong nhà. Một cô gái vừa tốt nghiệp một năm, nhà cố vấn chưa có kinh nghiệm muốn nhận được trường hợp tương đối khó, tiếp nhận một trường hợp lâu dài lại càng thêm khó khăn, bây giờ thật vất vả mới có trường hợp mới, nếu mình bắt bẻ từ chối, sợ là tiếp theo không biết đến khi nào mới tìm được trường hợp khác.

Trường hợp của nhà họ Viên tuy rằng khó giải quyết nhưng mẹ Viên cũng đã hứa hẹn cho dù trị liệu không hiệu quả cũng không sao. Nếu trị liệu thành công về sau sẽ có tiền thưởng càng nhiều, cho dù không cần tiền thưởng của mẹ Viên chỉ tính riêng phí cố vấn đã đủ để cuộc sống của cô tăng lên một bậc.

Lập tức quyết định, sáng sớm hôm sau Giang Quân gọi điện thoại cho mẹ Viên. Trong điện thoại mẹ Viên cũng cực kì vui vẻ, lập tức nói muốn phái người đi đón cô, bị Giang Quân uyển chuyển từ chối. Nói là cô còn có chút chuyện muốn xử lý, đại khái là chờ mấy ngày sau mình sẽ tự dọn đến Viên gia.
====

Giang Quân đúng là có một số việc muốn xử lý, đầu tiên là phải nói rõ với bên kia một chút, sắp tới ít nhất một năm không cần nhận trường hợp nào cho cô. Mặt khác cũng phải trả lại phòng thuê, dù sao cũng ở Viên gia hơn một năm nếu vẫn tiếp tục thuê nhà sẽ tốn một khoản tiền lớn. Một ít đồ vật trong phòng không dùng đến cũng phải tạm thời gửi sang nhà bạn thân Lâm Du.

Lúc đầu khi Lâm Du nghe nói cô muốn đến nhà khách hàng ở còn dùng mọi cách khuyên can, đúng là cũng không biết tình huống của người nhà kia như thế nào, nếu bọn họ hại người thì làm sao bây giờ, lại nói quy tắc của cố vấn tâm lý là không cho người cố vấn tiếp xúc thân cận với khách hàng. Viên Soái còn đang sửa sang lại đồ vật, nghe cô ở một bên lải nhải không thể không dừng lại giải thích.

"Trong nhà họ rất có tiền, công ty nổi tiếng trong thành phố chính là của người ta, hơn nữa đây cũng là từ một khách hàng cũ của tớ giới thiệu. Mặt khác chuẩn theo quy tắc đúng là có quy định người cố vấn không thể lén tiếp xúc với khách hàng, nhưng tớ cũng không phải là người cố vấn mà là làm huấn luyện hành vi. Tớ tiếp xúc với anh ta thời gian dài thật sự sẽ có lợi cho việc tớ quan sát nghiên cứu hành vi của anh ta, cũng có thể đưa ra phương pháp huấn luyện cho anh ta."

"Cảnh Viên... A! Cậu chữa bệnh cho con trai nhà đó hả? Là cái người kéo đàn violon?"

"Kéo đàn violon? Cái này tớ cũng không biết, ngày đó cũng chưa hiểu cụ thể. Nhưng đúng là tớ chữa bệnh cho con trai họ, tên là Viên Soái."

"Đúng rồi! Đúng rồi, Viên Soái chính nghệ sĩ đàn violon, tớ xem anh ta kéo đàn trên mạng rồi, đặc biệt soái. Đúng là lúc anh ta không kéo đàn có vẻ có chút ngốc..."

"Người ta bị bệnh tự kỷ, không phải ngốc. Chỉ là trước mắt còn không biết trí lực của anh ta phát triển có chướng ngại không, nếu có thì sẽ càng phiền toái." Nói xong cô cũng không hề để ý tới Lâm Du lải nhải nữa chỉ lo tiếp tục sửa sang lại đồ vật dưới tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top