Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11: Trêu chọc anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ là Giang Quân đã xem nhẹ tâm tư của Từ Tuyết, vốn tưởng rằng sau khi nghe thấy như vậy cô ta sẽ từ bỏ, thậm chí tiểu cô nương bình thường có lẽ sẽ vì cảm thấy bị từ chối mà xấu hổ.

Không thể tưởng tượng được Từ Tuyết thế nhưng nói thẳng:

"Giang tỷ tỷ cứ về phòng nghỉ ngơi đi, nghe dì Viên nói tranh sơn dầu của Viên Soái ca ca cũng rất tuyệt, em muốn mở mang một chút."

Lời này này khiến Giang Quân không khỏi kéo khóe miệng, không thể ngờ một cô bé xinh xắn mà da mặt lại dày như thế, đúng là hết cách.

"Vậy được Viên Soái, Từ Tuyết nói cô bé sẽ vẽ tranh cùng anh, em về phòng nghỉ ngơi đây."

Giang Quân một bên không muốn trước mặt bảo mẫu tranh chấp với cô ta, một bên cũng lười so đo, dù sao cũng chỉ là vẽ tranh thôi.

"Em không thoải mái à? Vậy anh không vẽ nữa. Anh đến phòng em kéo đàn violon nhé."

Mày Viên Soái nhăn càng sâu, nhưng anh lập tức phản ứng lại, nhân tiện tìm một lý do đẩy Từ Tuyết ra.

Lúc này Từ Tuyết cuối cùng cũng cảm thấy mất mặt, nhấp miệng rồi đi theo bảo mẫu về phòng mình.

Viên Soái thấy Giang Quân cuối cùng cũng không nói gì nữa mới nhẹ nhàng thở ra, trở về phòng lấy đàn violon sau đó đi theo Giang Quân về phòng.

Hai người đi vào, Viên Soái lập tức khóa trái cửa, đàn violon cũng tùy tiện dựa vào vách tường, đè Giang Quân ở trên giường hôn lên...

Viên Soái hiếu học, lại học một suy ra ba. Bây giờ kĩ năng hôn đã cực kì thành thạo, một phen trêu chọc xuống đã trực tiếp hôn đến cả người Giang Quân đều mềm.

Giang Quân thật vất vả mới thoát khỏi nụ hôn của anh, một bàn tay to đã lập tức theo sát mò vào trong quần áo của cô.

"Đừng! Cách vách còn có người!"

"Hừ...." Viên Soái thất bại oán trách một tiếng, sau đó mới thỏa hiệp đè cả người lên Giang Quân nửa người dưới còn cách quần cọ xát trên người Giang Quân

"Không thì chúng ta kêu nhỏ thôi?" Viên Soái vẫn chưa từ bỏ ý định, tính toán lại giãy giụa một chút.

"Vừa rồi ở trước mặt mọi người anh còn nói kéo đàn violon, bây giờ nếu như có ai đi ngang qua không nghe thấy tiếng đàn chẳng phải sẽ lộ à? Anh ở trong phòng em lâu như vậy lại không có âm thanh gì, chắc chắn sẽ bị hoài nghi."

Giang Quân thấy anh còn chưa từ bỏ ý định, đành phải ôn tồn khuyên giải, phân tích một chút lợi hại với anh.

"Hoặc là bây giờ anh kéo đàn cho em, hoặc là anh chỉ có thể trở về phòng. Không có cách nào khác, Từ Tuyết và bảo mẫu đều ở bên kia kìa."

Giang Quân giả vờ vô tội tiếp tục giải thích cho Viên Soái ngữ khí và trong ánh mắt tràn đầy trêu chọc.

"Vậy anh làm sao bây giờ, chỗ này của anh đau, anh rất khó chịu, Quân Quân."

Viên Soái bẹp miệng, ủy khuất nhìn Giang Quân khóc lóc kể lể, một bên còn lôi kéo tay Giang Quân sờ soạng dưới thân mình.

Thật ra Viên Soái đã sớm nghiên cứu thấu Giang Quân, anh phát hiện chỉ cần mình tủi thân làm nũng, Giang Quân sẽ rất nhanh đồng ý với mình. Nhưng chiêu này chỉ hữu dụng khi hai người hoan ái. Trong chính sự Giang Quân vẫn rất kiên định, sẽ không nghe theo ý Viên Soái

May mà Viên Soái trừ ở trên giường có nhiều ý tưởng, còn với những việc khác thì không hứng thú, hoàn toàn là Giang Quân làm chủ.

"Sao em biết được, em mặc kệ, anh kéo đàn đi, hoặc là trở về phòng, em muốn nghỉ trưa."

Giang Quân tiếp tục giả vờ làm bộ bất lực, cô rất thích đùa anh.

Viên Soái thấy chiêu này không dùng được, thật sự thất bại. Nhưng anh không muốn trở về phòng một mình, đành phải lấy đàn violon dựa bên tường kéo cho cô nghe.

Giang Quân thấy anh ngoan ngoãn nghe lời vì thế cũng cho anh một nụ cười cổ vũ. Sau đó xoay người ở ngay trước mặt anh cởi quần áo thay váy ngủ.

Ở một khắc khi cô cởi áo tiếng đàn của Viên Soái lạc hẳn nhịp, rõ ràng đến mức một người ngoài ngành như Giang Quân cũng nghe ra. Nhưng Giang Quân cũng mặc kệ, đưa lưng về phía anh cười khẽ một tiếng, sau đó tiếp tục cởi quần của mình.

Chờ Giang Quân một lần nữa mặc váy ngủ quay lại, tiếng đàn của Viên Soái đã sớm thay đổi phong cách. Vừa rồi còn mềm mại du dương, bây giờ đã chuyển thành kích động dồn dập. Phảng phất như sợ Giang Quân không biết dục niệm của anh sâu nặng như thế nào...

Càng đừng nói dưới cái quần ở nhà rộng thùng thình kia đã phồng lên rất to, nó đột nhiên ngẩng lên giữa hai chân, không hề phù hợp với dáng vẻ bên ngoài tuấn lãng và khí chất ưu nhã khi đang kéo đàn của chủ nhân nó.

Nhưng đột ngột như vậy lại càng làm cho Giang Quân thêm say lòng, cô rất thích cảm giác mình có thể khống chế cơ thể anh.

Giang Quân từng bước một hướng tới sát bên Viên Soái, toàn bộ cơ thể Viên Soái đều bắt đầu căng chặt, tiếng đàn cũng càng ngày càng trào dâng.

Cô ngồi xổm trước hai chân Viên Soái, tuy rằng bả vai của Viên Soái đang vác đàn không thể cúi đầu nhìn cô. Nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng bàn tay mềm mại mát lạnh của cô đang kéo dây quần mình, bọc lấy chỗ thô cứng kia.

Nhục côn nóng bỏng sưng đau như bị ngâm vào trong nước, được tay Giang Quân an ủi, tiếng đàn cũng theo đó nhu hoãn xuống.

Nhục côn tím hồng dưới ánh mặt trời bên ngoài chiếu rọi vào càng có vẻ xinh đẹp.

"Ư...." tiếng đàn violon đột ngột phát ra âm thanh khó nghe, sau đó dứt khoát ngừng lại.

Đơn giản là chủ nhân của tiếng đàn này đang đắm chìm trong tư vị mỹ diệu ở dưới thân.

Cái miệng nhỏ ẩm ướt ấm áp đang liếm hút ở chỗ sưng đau kia, hai viên thịt cũng được cô nắm trong tay an ủi, sảng khoái đến mức da đầu Viên Soái tê dại, hận không thể thẳng lưng chọc cả cây côn thịt thô dài vào cái miệng nhỏ mê người kia.

"Sao lại dừng? Tiếp tục kéo đi. Có phải anh muốn về phòng mình không? "

Giang Quân cười khẽ trêu đùa nói, tư thế giống như nếu anh không kéo em cũng không động đậy.

Viên Soái bất đắc dĩ thở dài, đẩy eo đem nhục côn đưa đến bên miệng cô, lại lần nữa ngẩng đầu kéo đàn.

Chỉ là tiếng đàn này nếu nghệ sĩ chuyên nghiệp nghe được chắc chắn sẽ hung hăng mắng anh một trận. Đừng nói là tiết tấu không đúng ngay cả các chuẩn âm cơ bản nhất cũng không có.

Ngoài cửa, Từ Tuyết đi qua phòng Giang Quân, nghe thấy tiếng đàn trong phòng thì kinh ngạc. Cô đã từng nghe thấy Viên Soái kéo đàn cực kì chuyên nghiệp hơn nữa lại giàu tình cảm, tuyệt đối không hề khó nghe như âm thanh trong phòng truyền ra. Chẳng lẽ là Giang tỷ tỷ đang kéo chơi?

Từ Tuyết ở ngoài cửa không biết tình huống trong phòng, nếu cô nhìn thấy hẳn là sẽ hiểu được.

Bởi vì Giang Quân đang thử ngậm cả cây nhục côn vào miệng, đầu lưỡi ở mã mắt liếm láp, phun ra nuốt vào, nhục côn ướt đẫm ánh lên giống như một cây kẹo que cực kì ngon miệng đang bị Giang Quân ăn.

Nếu có nghệ sĩ âm nhạc nào thân dưới bị người con gái ăn vào miệng mà còn có thể duy trì tiếng đàn không đổi thì mới là không bình thường!

Đây là lần đầu tiên Giang Quân khẩu giao cho anh, đương nhiên không thuần thục, tốc độ cũng không nhanh, chỉ là điều này tương đương với việc đang tra tấn Viên Soái.

Tiếng đàn chợt nhanh chợt chậm, chợt nhẹ chợt nặng, vừa lúc theo tiết tấu của Giang Quân, vừa tra tấn nhục côn, lại tra tấn lỗ tai người khác.

"Quân Quân nhanh một chút, anh chịu không nổi." Viên Soái thật sự nghẹn đến mức khó chịu, còn phải phân tâm kéo đàn, ngữ khí tràn đầy cầu xin.

"Em còn phải nhanh như thế nào nữa, miệng em mỏi cả rồi. Aizz.. Nếu không anh tự về phòng giải quyết đi."

Giang Quân cũng nổi lên tâm tư bỏ cuộc, không phải cô không muốn mà thật sự là Viên Soái quá kéo dài. Hơn hai mươi phút mà nhục côn vẫn giống như ban đầu, không hề có xu thế muốn bắn tinh.

"Đừng... Em cứ tiếp tục từ từ tới cũng được." Viên Soái đương nhiên không chịu trở về phòng, đành phải bất đắc dĩ thỏa hiệp. Một bên cố nén dục niệm, một bên tiếp tục kéo đàn.

"A, anh đúng là đồ ngốc."

"Thả đàn xuống, đến đây đi."

Giang Quân trêu đùa đủ rồi, thấy anh đáng thương quyết định hôm nay phải trấn an một chút.

"Hả?" Viên Soái còn chưa phản ứng lại đã thấy Giang Quân đùa nghịch di động, trong đó chậm rãi phát ra tiếng đàn violon.

"Sao hả? Anh muốn về phòng?" Giang Quân chống đầu, nghiêng nửa người nằm trên giường trêu đùa.

Viên Soái phản ứng lại lập tức bổ nhào lên người Giang Quân đem váy ngủ và quần lót của cô kéo xuống, tốc độ cực nhanh, trước nay chưa từng có.

Sờ đến trong hoa huyệt của Giang Quân sớm đã ướt át thì cả tiền diễn cũng lười làm, anh đỡ nhục côn ngay lập tức đâm vào chỗ ngày nhớ đêm mong.

"Ưm.... Hừ....." Dục vọng nhẫn nại đã lâu, vừa tiến vào chỗ sâu trong hoa huyệt đã như ngựa hoang thoát dây cương, bắt đầu điên cuồng va chạm. Ngay cả Giang Quân đã tận lực chịu đựng không rên rỉ vẫn không khỏi bị anh chọc đến sâu trong hoa tâm mà kêu rên ra tiếng.

May mắn là tiếng đàn trong điện thoại đủ to, đủ che giấu tiếng rên rỉ yêu kiều của Giang Quân và âm thanh vang dội khi cơ thể hai người chạm vào nhau.

Cô chắc chắn là đã sớm nghĩ ra cách này. Trong lòng Viên Soái thầm nghĩ, nhưng đương nhiên anh luyến tiếc phát giận với  Giang Quân. Đành phải âm thầm tăng thêm lực đạo đâm chọc, trừng phạt cô gái xấu xa này một chút.

Hình dáng thô dài hiện cả lên bụng nhỏ của Giang Quân, có thể thấy Viên Soái dùng lực mạnh như thế nào.

Hai vú cô lay động bất lực cũng bị Viên Soái nắm chặt ở trong tay vuốt ve, giống như người bắt lấy dây cương con ngựa, đang ở trên người ngựa nhỏ Giang Quân rong ruổi.

"Nhẹ một chút.... A....."

Tay Giang Quân khẩn trương túm lấy lưng Viên Soái, trong hoa huyệt truyền đến kích thích mãnh liệt khiến cô sướng đến mức cào ra tơ máu trên lưng Nghiêm Kỳ cũng không biết. Chỉ là con ngựa và người cưỡi ngựa đều không quan tâm đến việc này, một người chỉ muốn thoát khỏi khống chế, còn một người chỉ nghĩ nên thuần phục như thế nào, hai bên đánh đến túi bụi.

Từ Tuyết từ dưới tầng trở về bưng lên một đĩa trái cây, khi lại một lần nữa đi ngang qua phòng Giang Quân cuối cùng cũng nghe được tiếng đàn violon bình thường.

Điều này là đương nhiên, bởi vì vừa rồi bị người khác ngậm lấy mệnh căn tử, giờ phút này đã tìm được đường đi an toàn cất giữ, đương nhiên là sẽ có người khác phát ra tiếng đàn chuyên nghiệp.

Hai người đấu xong một hiệp, cuối cùng kết quả là con ngựa nhỏ từ bỏ chịu thuần phục. Lần này không phải là ngựa nhỏ không kiên định, mà là kẻ địch quá mạnh mẽ.

Khi ăn cơm tối một bàn ăn lớn tất cả mọi người đều ngồi cùng nhau, đương nhiên không tránh khỏi một phen giao phong.

"Giang tỷ tỷ, làm thế nào để giao lưu với Viên Soái ca ca?"

Từ Tuyết thấy Viên Soái chỉ nói chuyện với Giang Quân, trong lòng sớm đã nổi lên đố kị. Chỉ là trên mặt còn treo một nụ cười rạng rỡ, gương mặt như muốn thỉnh giáo.

Mà Giang Quân đương nhiên không thể đem điểm mấu chốt giúp hai người giao lưu nói ra, dù sao đây cũng không phải việc có thể nói trên mặt bàn, đành đáp lại có lệ:

"Không có gì, thường xuyên ở bên cạnh anh ấy để anh ấy thích ứng là được."

Giang Quân vô tâm thuận miệng nói nhưng cô không ngờ rằng những lời này là tự đào hố cho cô và Viên Soái

Từ sau bữa tối kia thời gian Viên Soái ở bên Giang Quân dần ít đi.

Có đôi khi Giang Quân còn chưa rời giường, Từ Tuyết đã chạy đến trong phòng Viên Soái bồi anh vẽ tranh. Ngay từ đầu cô ta còn biết rụt rè, chỉ khi mẹ Viên ở nhà mời mẹ Viên đi cùng. Sau đó dần quen thuộc thì tự mình từ sáng đến tối đều ở trong phòng Viên Soái cố tình là phòng Viên Soái không khóa cửa được nên anh cũng không có cách nào cự tuyệt.

Ngay cả Giang Quân cũng phải tự mình cẩn thận, thường xuyên muốn nhìn thấy Viên Soái thì trước tiên phải âm thầm nhắc nhở anh trong phòng còn có những người khác, Viên Soái đối với việc này không khỏi cảm thấy phiền. Bởi vì Từ Tuyết tồn tại, cũng khiến cho thời gian anh và Giang Quân thân mật ít đi.

Từ Tuyết lại còn rất kiên trì, cũng không chê nhàm chán. Ngay cả khi Viên Soái không nhìn thấy cô ta, cô ta vẫn như cũ mỗi ngày ở một bên lầm bầm làu bàu. Nếu thấy Giang Quân cũng ở trong phòng, cô ta còn muốn Giang Quân truyền lời hộ, cho nên Giang Quân cũng cảm thấy phiền, cô ít vào phòng Viên Soái hơn, thời gian ở bên nhau lại càng không cần nói.

Ban đêm viên Soái muốn nhân lúc Từ Tuyết ngủ say sẽ lặng lẽ lẻn vào phòng Giang Quân, nhưng hôm nay cả ba mẹ Viên đều trở về nhà, tầng ba lại có một người khác, điều này khiến cho Giang Quân cực kì khẩn trương, e sợ sẽ có người phát hiện ra quan hệ của bọn họ.

Dù sao trên danh nghĩa cô vẫn là cố vấn tâm lí của Viên Soái nếu việc này bại lộ cô không biết nên giải thích với ba mẹ Viên như thế nào về việc hai người lên giường.

Huống hồ thời gian cô ở Viên gia cũng không dài, còn chưa biết thói quen sinh hoạt ngày thường của Viên gia như thế nào. Nếu ba mẹ Viên có thói quen đi nhìn con trai vậy thì sẽ biết được.

Nên cho dù Viên Soái cầu xin làm nũng như thế nào Giang Quân vẫn không chịu thỏa hiệp, cô vẫn muốn tách ra ngủ.

Điều này làm cho Viên Soái khổ không nói nổi, rốt cuộc anh đã quen mỗi ngày tỉnh lại có thể nhìn thấy Giang Quân

Giang Quân thì không sao, chỉ đáng thương cho Viên Soái mỗi đêm đều mất ngủ đến hai ba giờ sáng, quầng thâm mắt càng ngày càng rõ, thần sắc cũng tiều tụy đi.

Buổi tối thứ bảy có một buổi nhạc hội về đàn violon, Viên Soái cũng được mời tham gia biểu diễn. Ba mẹ Viên hơn nữa còn có Từ Tuyết và Giang Quân từ sáng sớm đã bắt đầu chuẩn bị, dù sao đây cũng là lần đầu tiên Viên Soái công khai xuất hiện.

Thật ra trước đây Viên Soái cũng được mời tham gia biểu diễn âm nhạc nhưng mẹ Viên đều từ chối. Bởi vì bệnh tự kỉ của Viên Soái thật sự không thể xác định anh có thể biểu diễn hết tiết mục như bình thường được không, ngay cả khi nếu có thể mẹ Viên cũng không muốn Viên Soái xuất đầu lộ diện trước mặt mọi người trong tình huống như thế. Vài lần biểu diễn ít ỏi trước đây đều là khi các danh gia tụ hội ngầm, tùy ý kéo mấy khúc. Cũng là vì trước đó mẹ Viên không thể giao lưu với Viên Soái cho nên đưa đàn violon cho anh, anh chỉ lo tự mình kéo đàn, ai cũng không có cách nào yêu cầu anh kéo khúc gì hay thời gian bao lâu.

Cũng may các vị danh gia đều rất thưởng thức và yêu thích anh, nên cũng không câu nệ với việc nhỏ này.

Bây giờ Giang Quân đã có thể giao lưu với Viên Soái, mẹ Viên cũng không muốn lại cự tuyệt, nên thông qua Giang Quân chuyển đạt ý trưng cầu thái độ của Viên Soái. Viên Soái đối với việc này cũng không sao cả, cho nên anh trực tiếp để Giang Quân quyết định thay mình.

Giang Quân làm cố vấn tâm lý, từ góc độ của trị liệu mà nói đương nhiên cô cổ vũ anh tiếp xúc nhiều với thế giới bên ngoài, thành lập năng lực thích ứng xã hội cơ bản. Bởi vậy khi Viên Soái hỏi ý kiến cô, cô ngay lập tức cổ vũ Viên Soái đồng ý lần mời diễn này, cho nên sáng sớm thứ bảy mọi người đã rời giường chuẩn bị.

Cha mẹ Viên vốn dĩ hôm nay cũng có công việc, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên con trai bọn họ ra ngoài diễn. Có cha mẹ nào không mong con trai mình thành tài, cũng làm cho mình kiêu ngạo một phen?

Vì lần biểu diễn này, cha mẹ Viên cũng khẩn trương đến gần như thức trắng đêm chưa ngủ, luôn lo lắng tình hình lúc diễn sẽ xảy ra sai lầm.

Cuối cùng cũng chờ đến buổi tối thứ bảy, khi ngồi trong thính phòng trong lòng mọi người mới có cảm giác chân thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top