Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12: Kích thích trong phòng hóa trang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba mẹ Viên và Từ Tuyết đều ở trong thính phòng, trong hậu trường chen chúc, bọn họ lại không có cách nào giao lưu với Viên Soái, cứ ở đó cũng chỉ thêm phiền toái mà thôi. Bởi vậy cả ba cũng tự giác, sau khi đưa Viên Soái đến hậu trường thì đều trở về thính phòng.

Viên Soái được sắp xếp lên sân khấu thứ 3, sắp đến lúc lên đài vẻ mặt Viên Soái vẫn bình tĩnh, ngược lại là Giang Quân khẩn trương đến nỗi tay đều là mồ hôi, Viên Soái còn phải tốn tâm tư đi an ủi cô.

"Anh đừng khẩn trương, kéo đàn cho tốt là được."

Giang Quân thấy bên ngoài đầy ắp người xem, vẻ mặt nghiêm túc trấn an viên Soái

"A...." Viên Soái khẽ cười một tiếng.

"Anh lại không nhìn thấy bọn họ, anh có gì phải khẩn trương?"

Câu này đúng là làm Giang Quân nghẹn lời, ngây ngốc nhìn anh trong chốc lát.

"Đúng nhỉ... Ha ha ha ha"

Hai người đối diện nhau cười ha ha, đều bị đối phương làm cho vui vẻ.

"Anh cũng không phải nghệ sĩ chuyên nghiệp nổi tiếng, ngay cả phạm lỗi bọn họ cũng không biết anh."

"Được rồi, anh mau lên sân khấu đi, đến lượt anh rồi."

Trải qua một phen tự giễu của anh, trong lòng Giang Quân cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, sau khi đưa Viên Soái lên sân khấu thì lập tức chạy đến một bên cánh gà chờ đợi.

Một khúc [Lương Chúc] nhu tình mật ý khiến người nghe rung động, khi chia tay lưu luyến thương cảm, như khóc như than, khi âm trầm kinh hoảng như nghẹn trong cổ, khi trào dâng dâng phấn chấn như vạn ngàn cảm khái.

Khi tiếng đàn kết thúc mọi người vẫn còn đang đắm chìm trong dư âm của [Lương Chúc] văng vẳng không dứt bên tai.

Tiếng vỗ tay kịch liệt trong thính phòng đều không thể truyền vào tai Viên Soái, chỉ có Giang Quân trước mắt cảm động rơi lệ làm  cho anh hết sức trìu mến.

"Sao em lại khóc?" Viên Soái một tay cầm đàn, một tay nhẹ ôm lấy Giang Quân dịu dàng hỏi.

"Không có gì, anh kéo rất dễ nghe."

Hai người một bên nhẹ giọng trò chuyện, một bên đi đến hậu trường yên lặng.

Tất cả nhân viên công tác đều tụ tập ở sau sân khấu, người biểu diễn cũng đợi sau cánh gà. Phòng hóa trang vừa rồi còn ầm ĩ nay đã chỉ còn lại hai người Giang Quân và Viên Soái.

Vừa vào cửa Viên Soái đã đem đàn thả vào trong hộp, sau đó đi đến trước mặt Giang Quân, ôm chặt cô vào người.

"Vừa rồi anh kéo đàn tốt không?"

Viên Soái giống như đứa trẻ khát vọng được người lớn khen, tha thiết nhìn Giang Quân.

"Kéo rất khá, đặc biệt dễ nghe, vừa nãy không phải em đã khen anh rồi à?" Giang Quân nửa híp mắt cười, nhẹ giọng trêu chọc anh.

"Vậy có phải em nên khen thưởng  cho anh cái gì đó không?" Viên Soái cong môi cười, theo gậy trúc đánh lên trên.

"Khen thưởng? Anh muốn khen thưởng gì?"

Giang Quân cũng không nghĩ nhiều, chỉ  cho rằng anh muốn món quà nào đó, đã như vậy thì khen thưởng cũng có thể, huống hồ khen thưởng còn tạo thêm động lực để anh cố gắng đi ra ngoài thay đổi.

"Anh... Anh đã năm ngày không chạm vào em..."

Viên Soái do dự nói ra khát cầu của mình, trong mắt đều là ủy khuất và  chờ đợi. Dù sao hai người đã có một lần hoan ái, là anh nhân lúc nửa đêm Giang Quân đói bụng xuống lầu tìm đồ ăn vặt, anh theo sau cô ở trong phòng bếp nửa dụ hoặc nửa cưỡng ép muốn cô.

"Đây là phòng hóa trang, tuy rằng hiện tại không có ai, nhưng không chắc lát nữa sẽ có người tới."

Tuy rằng Giang Quân có chút mềm lòng, nhưng cô cũng không mất đi lý trí, phòng hóa trang không phải nơi lí tưởng để tán tỉnh.

"Có thể... Chúng ta đi vào phòng thay quần áo ở trong góc, sẽ không có ai biết chúng ta ở trong đó."

"Nhưng mà... Ưm.."

Còn không đợi Giang Quân lấy ra cái cớ gì, Viên Soái đã cúi đầu xuống hôn, ngăn lại cái miệng nhỏ của Giang Quân, anh muốn dựa vào môi răng giao hòa dụ hoặc cô.

Cũng đã lâu Giang Quân không thân mật cùng anh, đêm khuya đương nhiên cũng không tránh được có chút suy nghĩ ảo tưởng. Bây giờ cơ thể cao lớn ấm áp đè lên, Giang Quân cũng đã mềm nửa người, chỉ có thể để Viên Soái nửa ôm nửa kéo đi về phía phòng thay đồ trong góc.

Cửa phòng thay đồ bị khóa trái, viên Soái gấp không  chờ nổi đem quai váy của Giang Quân kéo xuống. Ngay cả nội y cũng chưa cởi, bàn tay to đã nóng nảy từ bên cạnh nội y tiến vào, vuốt ve một phen vô cùng tưởng niệm.

Hôm nay Giang Quân mặc lễ phục nhỏ, váy đen cúp ngực bó sát người. Vì bó sát  cho nên cô không mặc quần bảo hộ mà chỉ mặc quần lót chữ Đinh. Bây giờ ngược lại càng tiện cho Viên Soái.

Bàn tay khô ráo theo cái đùi bóng loáng một đường hướng lên trên, cường ngạnh nhét vào giữa hai chân cô.

Quần chữ Đinh (丁) mỏng manh giàn giụa ái dịch, bàn tay to mới dán lên hoa phụ, chất lỏng đã tràn đầy tẩm ướt tay Viên Soái.

Ngón tay mới vừa rồi còn kéo khúc [Lương Chúc] tuyệt đẹp lúc này đã sa vào châm ngòi ở nơi riêng tư của người con gái. Quần lót vốn mỏng manh nay bị lăn lộn đến gần như toàn bộ xoắn vào kẽ mông và môi âm hộ, vuốt ve nhụy hoa mẫn cảm của Giang Quân.

"A~..." Cho dù Giang Quân đã cắn chặt môi, nhưng vẫn như cũ không có cách nào ngăn lại trong miệng tràn ra tiếng rên rỉ yêu kiều.

Váy đen đã sớm bị lôi kéo xuống dưới eo, áo ngực không biết khi nào cũng lẻ loi treo ở khuỷu tay, chỉ còn lại duy nhất quần lót vẫn thủ vững ở nơi công tác. Chỉ là nhục côn cứng rắn đã sớm đem nó ném qua một bên không thèm để ý tới, làm trò trước mặt nó, tiến thẳng vào chỗ sâu nhất, ở bên trong tùy ý va chạm nghiền nát, một bộ dạng Ngô vương ngang ngược đã đến mau mau đầu hàng.

Trong phòng thay quần áo có một mặt gương, bây giờ vừa lúc phản chiếu hình ảnh dâm loạn của hai người.

Giang Quân nghiêng đầu về một bên nhìn thấy hai vú đong đưa bất lực của mình và hai quả anh đào lấp lánh ướt át. Cái đùi bị người con trai đỡ lên, còn mơ hồ có thể thấy được một cây cự vật thô dài dữ tợn đang ở nơi đó ra vào.

Khi rút ra đập vào ánh mắt cô, rồi lại nhanh chóng biến mất. Ngay cả khi Giang Quân không nhìn thấy tình cảnh trong gương vẫn có thể tưởng tượng được khi cự vật tiến vào trong hoa huyệt chật hẹp.

Huyệt động mảnh mai kia nhất định đã bị căng hết mức, chắc phải phí nhiều tâm tư mới có thể đem vật cứng thô dài kia tiến vào. Cự vật đang gắng gượng nhất định là dùng rất nhiều sức và tốc độ cực nhanh, mới có thể đem mình nhét vào đường đi chật hẹp.

Trong gương, người con trai như cũng phát hiện có người nhìn trộm, tầm mắt va chạm với người con gái.

"Có phải em đang nhìn... Anh và em phù hợp như thế nào không?"

Trong ánh mắt Viên Soái mang ý cười nửa nghiêng đầu ở bên tai Giang Quân thấp giọng dò hỏi.

Giang Quân nghe vậy rũ mi mắt, nửa ngượng ngùng nửa bực bội nói:

"Cái gì cũng không nhìn thấy.... A...."

Trong nháy mắt cô nói xong Viên Soái đột nhiên tăng thêm lực đạo, ở chỗ sâu trong hoa tâm đâm một phen, khiến Giang Quân cả kinh thét chói tai ra tiếng.

"Nếu em không nhìn thấy vậy chúng ta đổi tư thế đi."

Trong giọng nói của Viên Soái toàn là dụ hoặc, còn chưa chờ Giang Quân phục hồi lại tinh thần, Viên Soái đã ôm cô đổi tư thế, để cô nửa cong eo chống trước gương.

Trong gương người con trai cúi đầu nhìn người con gái, khuôn mặt người con gái phiếm xuân sắc, mắt ngập nước, giống như xấu hổ, cho dù là người đàn ông rất lạnh lùng cũng phải trìu mến vài phần, huống chi cô còn là người duy nhất anh nhớ mong trong lòng.

Tim Viên Soái nóng lên, dục vọng trong mắt bốc cháy, không đợi Giang Quân chuẩn bị tốt anh đã đỡ eo nhỏ trước mặt bắt đầu va chạm mãnh liệt.

Ban đầu Giang Quân còn có thể giữ chút thần trí quan sát hình ảnh hai người hoan ái trong gương, nhưng chỉ một lát sau đã trầm luân dưới sự tấn công của người phía sau, chỉ có thể cùng anh lâm vào bể tình dục.

"Két..." Cửa phòng hóa trang đột nhiên bị đẩy ra.

Cũng chỉ một thoáng Giang Quân đã phản ứng lại, một tay khẩn trương che miệng để ngừa trong phòng phát ra âm thanh khiến người khác chú ý.

Viên Soái từ lúc bắt đầu cắm vào vẫn luôn nhìn cô chằm chằm, anh thưởng thức gương mặt chìm trong dục vọng của  Giang Quân. Thấy cô đột nhiên mở to hai mắt che miệng lại, cũng đoán được có thể là trong phòng có người vào, bởi vậy anh thả chậm tốc độ va chạm của mình.

Chỉ là dục vọng sưng đau giống như bị nghiện, không đụng vào còn đỡ một khi đã đụng vào sẽ không còn lí trí kiên định để từ bỏ giữa đường.

Mặc kệ Giang Quân trừng mắt nhướng mày, Viên Soái vẫn giống như không nhìn thấy, anh ở phía sau thong thả lại sâu nặng thọc vào rút ra.

"Ơ... Người đâu rồi?... Viên Soái ca ca! Viên Soái ca ca... Anh ở đâu?" Âm thanh của Từ Tuyết vang lên.

"Quái lạ, vừa rồi tôi còn nhìn thấy hai người họ tiến vào đây, chẳng lẽ đã đi rồi?" Một giọng nam xa lạ sau đó vang lên.

"Được rồi, cảm ơn anh."

Từ Tuyết vốn dĩ trong lúc Viên Soái vừa diễn tấu xong đã muốn lập tức chạy tới khen ngợi một phen, chỉ là ngại với ba mẹ Viên còn ngồi bên cạnh, cô cũng có chút ngượng ngùng. Chờ đến sau khi vị nghệ sĩ tiếp theo biểu diễn xong cô thật sự nhịn không được muốn nhanh chóng nhìn thấy Viên Soái ca ca, cho nên lấy danh nghĩa đi WC để chạy tới sau sân khấu, nhưng theo sự chỉ dẫn của nhân viên công tác kia, phòng hóa trang này rõ ràng không có người. Chẳng lẽ là đã ra xe rồi?

Từ Tuyết không tìm thấy người trong lòng thất vọng, nhưng buổi biểu diễn còn chưa kết thúc, cô cũng chỉ lấy lí do đi WC để ra ngoài nên đành quay lại thính phòng trước.

Nghe được tiếng cửa gỗ một lần nữa bị đóng lại, sau khi xác nhận trong phòng không còn ai, cuối cùng Giang Quân mới thả tay xuống, nhẹ nhàng thở ra.

Chỉ là cô đã quá chủ quan quên mất ở phía sau còn một người đang đứng như hổ rình mồi.

Viên Soái thấy cô buông tay ra không khẩn trương như vừa rồi nữa thì biết người ở bên ngoài đã rời đi, đương nhiên là muốn tiếp tục nghiệp lớn vừa rồi chưa hoàn thành.

Vốn dĩ anh đã sắp tới giới hạn bắn tinh nhưng sau khi trải qua đợt làm lạnh vừa rồi, hiện tại ý chí chiến đấu lại một lần nữa bốc cháy, côn thịt bừng bừng phấn chấn đứng sừng sững giữa hai chân, chuẩn bị khám phá một ranh giới mới.

"Ưm... A....."

Phía sau bắt đầu dần dần đánh sâu kịch liệt, đâm chọc đến khi Giang Quân rên rỉ không ngừng.

Thật ra vừa rồi khi Viên Soái ở phía sau thong thả thọc vào rút ra, cô cũng đã dục hỏa khó nhịn, chỗ sâu trong hoa huyệt ngứa ngáy thật lâu không đỡ. Có đôi khi chậm một chút ngược lại so với nhanh một chút lại càng dày vò, điều này làm cho Giang Quân càng thêm trầm mê khát vọng với việc đánh sâu vào như bây giờ, hoa huyệt ướt át ấm áp tự động hút chặt ngậm lấy nhục côn.

"Hừ... A.... Nhanh một chút.... A.... Không phải.... Em không phải muốn cái này nhanh..... Ưm... Là.... Nhanh kết thúc..... A.... nhạc hội.... Ưm... Sắp kết thúc... A....."

Giang Quân một lòng còn lo lắng nhạc hội, sợ đến lúc đó phòng hóa trang sẽ đông người, hơn nữa sau khi kết thúc ba mẹ Viên sẽ trở lại gara ngầm, bọn họ còn phải lên xe trước ba mẹ Viên. Nhưng cô thúc giục Viên Soái nhanh một chút, là bảo anh nhanh bắn ra để sớm trở về, không ngờ được Viên Soái lại hiểu sai ý cô, động tác thọc vào rút ra ở phía sau ngược lại trở nên càng nhanh. Cho nên sau khi Giang Quân nói xong chỉ còn lại sức thở gấp đứt quãng không thôi.

Cuối cùng vẫn là Giang Quân chủ động hứa hẹn nói đêm nay về nhà sẽ cho anh làm một lần, Viên Soái mới bằng lòng bắn tinh, đem tất cả tinh dịch rót vào chỗ sâu trong hoa huyệt.

Cũng may cuối cùng vẫn kịp trước khi ba mẹ Viên lên xe, chỉ là không kịp rửa sạch tinh dịch trong cơ thể. Hai người vừa trở lại trên xe lấy khăn giấy, những người khác đã bắt đầu lên xe khen ngợi Viên Soái.

Giang Quân, Viên Soái và Từ Tuyết ngồi ở ghế sau, ba Viên lái xe, mẹ Viên ngồi ở ghế phụ, đương nhiên hiện giờ Giang Quân cũng không dám tùy ý đong đưa lau chùi. Nhưng mỗi lần Viên Soái bắn tinh đều đặc biệt nhiều, nếu chẳng may tràn ra nhất định sẽ dính vào váy và ghế dựa, chỉ sợ đến lúc đó sẽ bị ba mẹ Viên phát hiện.

Giang Quân hết cách, đành phải khép chặt hai chân, không ngừng co rút vách trong của hoa huyệt cẩn thận giữ toàn bộ tinh dịch trong cơ thể, đợi về phòng sẽ xử lí.

Khi đi Giang Quân cũng không cảm thấy đường xa như vậy, bây giờ dưới thân chứa một bãi chất lỏng, thật giống như người ngồi trên ô tô đường dài nhưng lại mắc tiểu, làm cô thống khổ khó nhịn. Xe di chuyển qua vạch giảm tốc độ mang đến chấn động, khiến cả người Giang Quân run lên.

Có lẽ sắc mặt Giang Quân thoạt nhìn thật sự không quá thả lỏng, Viên Soái ngồi bên cũng phát hiện thấy cô khác thường.

Cũng may Viên Soái không tùy tiện hỏi ra miệng, mà móc di động ra gửi tin nhắn cho Giang Quân.

Từ sau khi Viên Soái có thể giao lưu với Giang Quân, Giang Quân đã kiến nghị với mẹ Viên mua cho anh một chiếc điện thoại. Bây giờ ba mẹ Viên cũng có thể thông qua di động giao lưu với Viên Soái, chỉ là Viên Soái rất ít xem di động, cũng không hay nhắn tin. Bởi vậy mỗi lần đều chỉ trả lời lại mấy chữ ít ỏi, nhưng cha mẹ Viên cũng đã rất thỏa mãn.

[Em làm sao vậy? Em không thoải mái à?]

Điện thoại Giang Quân vang lên một tiếng, cô cố nén khổ sở lấy điện thoại từ trong túi ra, vừa bật lên thì tin nhắn của Viên Soái gửi tới.

[Không có gì, chứa tinh dịch của anh không có cách nào chảy ra nên không thoải mái.]

Viên Soái bên này thấy cô đánh chữ, lập tức nhìn về phía điện thoại của mình.

Thấy cô vì mình mới như vậy lập tức vừa đau lòng lại cảm thấy hạnh phúc, dù sao cũng là tinh dịch của anh, dục vọng chiếm hữu của đàn ông cực kì được thỏa mãn.

Nhưng nhìn thấy cô nhăn mày nhếch miệng bộ dạng kìm nén trong lòng Viên Soái vẫn đau lòng cô.

[Em nâng mông lên, anh lau giúp em]

Bây giờ đã là đêm khuya, trong xe cũng rất tối. Viên Soái lặng lẽ lấy một tờ giấy lót lên tay trái, từ sau lưng Giang Quân đi xuống tìm kiếm.

Giang Quân thấy tin nhắn của anh không bao lâu, tay Viên Soái đã duỗi đến sau lưng cô. Tuy rằng cô còn có chút lo lắng, vừa vặn phía dưới kích thích quá mãnh liệt, cô sợ không nhịn được đến lúc xe về đến Viên gia, đành phải nửa do dự đem một bên mông nâng lên.

Viên Soái cũng theo đó vén sau váy cô lên, lấy tay lót vào hoa huyệt. hoa huyệt mẫn cảm chạm vào tay Viên Soái lập tức run rẩy một chút, sau đó cửa huyệt không giữ được chỉ có thể tùy ý để tinh dịch trong cơ thể như nước tiểu chảy ra ngoài.

"Hừ..." một khắc kia cả người Giang Quân không khỏi run lên, khóe miệng tràn ra một tiếng thở nhẹ. May mắn là bên trong xe tiếng động cơ lớn, âm thanh thành phố lại ồn ào đem tiếng rên rỉ mỏng manh che đi.

Sau khi tinh dịch tràn ra, cơ thể Giang Quân cũng thả lỏng xuống.

Viên Soái cảm nhận được khăn giấy trên tay chậm rãi bị tẩm ướt, cảm giác thành tựu trong lòng cũng theo đó dần lớn lên. Ngay cả việc nhìn thấy hàng trăm hàng nghìn khán giả hoan hô vì anh, ngay cả việc được các danh gia trong nước tán thưởng, nhưng tất cả đều không bằng giờ phút này trong cơ thể người con gái yêu thương bên cạnh chứa đầy tinh dịch của anh.

Mắt thấy cũng sắp đến Viên gia, Giang Quân mới ý bảo Viên Soái nhanh chóng rút tay lại, đến nỗi khăn giấy chứa đầy tinh dịch kia cũng bị Viên Soái nhét vào trong túi mang đi.

Sau khi trở lại Viên gia, ba Viên cũng thấy tối nay đã trễ thế này, mọi người cũng đã lăn lộn một ngày thì bảo mọi người nhanh chóng về phòng nghỉ ngơi.

Từ Tuyết đi theo hai người trở về lầu ba, thấy Giang Quân và Viên Soái đều từng người trở về phòng. Cô ta lại lặng lẽ quay trở lại, mở cửa phòng Viên Soái đi vào trong. Dù sao anh cũng không nhìn thấy cô!

Sau khi Từ Tuyết đóng cửa vừa vặn thấy Viên Soái từ túi áo tây trang móc ra một viên khăn giấy ném vào thùng rác.

Nếu là rác sao không trực tiếp tìm một nơi nào đó ném đi, vì sao lại đem về nhà? Trong lòng Từ Tuyết nổi lên tò mò, sau đó thì nhặt khăn giấy từ trong thùng rác lên, cô ta chỉ thấy khăn giấy kia đã bị dính ướt. Vốn dĩ hẳn là một thứ gì đó rất ghê tởm nhưng ma xui quỷ khiến thế nào Từ Tuyết đem nó ngửi thử.

Lại thấy dịch ướt trên khăn giấy có màu trắng vẩn đục, mặc dù chưa ăn thịt heo nhưng cũng biết heo chạy, đương nhiên Từ Tuyết cũng đoán được chất lỏng này là gì.

Cô lập tức đỏ bừng mặt, lại nhìn khuôn mặt anh tuấn của Viên Soái thân cao chân dài, đặc biệt là chỗ quần tây bao vây giữa hai chân, một thứ cấm kỵ hơi gồ lên, tất cả những điều này đều phảng phất như đang mê hoặc Từ Tuyết.

Chẳng lẽ anh có nhu cầu sinh lý, nhưng lại không có cách giải tỏa nên mới phải bắn trên giấy?

Sắc tâm trong lòng Từ Tuyết nổi lên, các loại hình ảnh dâm uế hiện lên trong đầu. Cô thấp thỏm đứng lên đi đến trước mặt Viên Soái, chạm vào bờ vai anh, thấy anh không phản ứng lại mới dám to gan đưa tay tìm kiếm về phía dưới thân anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top