Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13: Sóng ngầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tay Từ Tuyết mới cách quần chạm vào nơi riêng tư của Viên Soái, Viên Soái đã ngay lập tức tránh đi, khuôn mặt anh nghiêm túc, ngữ khí tức giận, lạnh lẽo:

"Ai?"

Tiếng gầm lên khiến Từ Tuyết tái mặt sợ tới mức lập tức mở cửa chạy về phòng mình.

Viên Soái vốn đang định lấy quần áo ngủ đi tắm, sau đó nhân lúc ban đêm mọi người ngủ rồi sẽ vào phòng tìm Quân Quân.

Nhưng cho dù anh không nhìn thấy người khác, cho dù anh không phản ứng với người khác, nhưng nhục côn của anh chỉ có duy nhất Quân Quân, chỉ cô mới có thể khiến anh có phản ứng. Nếu là người khác chạm vào, tuy anh không nhìn thấy nhưng đương nhiên sẽ biết trong phòng có người khác.

Sau khi trong phòng có người chạm vào anh, anh lập tức tìm quần áo đi sang phòng Giang Quân.

Bên này Giang Quân vốn dĩ cũng đang định tắm rửa, cô đã xả nước vào bồn tắm thì nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

Vừa mở cửa đã thấy Viên Soái ôm quần áo đứng ở ngoài, không đợi Giang Quân mời vào anh đã nhanh chân đi đến, còn giữ cửa khóa trái lại.

"Sao vẫn còn sớm anh đã đến rồi? Nếu bị người khác phát hiện thì làm sao bây giờ?"

Giang Quân cũng không trách móc nặng nề, chỉ là nhướng mày thuận miệng hỏi.

"Vừa rồi có người chạm vào phía dưới của anh."

Viên Soái ủy khuất lại tức giận nhìn Giang Quân cáo trạng với cô.

"Hả?" Giang Quân trợn mắt há hốc mồm, biểu cảm không rõ nguyên nhân.

Viên Soái cho rằng cô không tin mình, còn đặc biệt lôi kéo tay cô sờ soạng lên nhục côn, sau đó anh tiếp tục giải thích.

"Thật mà! Vừa rồi anh chuẩn bị lấy quần áo tắm rửa, sau đó thì cảm giác được có người dùng tay sờ soạng nơi này của anh. Anh né tránh hỏi cô ta là ai, nhưng anh không nghe được âm thanh của người khác, sau đó anh lập tức đến phòng em."

Lúc này Giang Quân mới phản ứng lại, vẻ mặt cô không thể tin nổi. Cô không ngờ Từ Tuyết lại to gan như thế, dám làm ra loại chuyện này, cô còn cho rằng cô ta chỉ là em gái nhỏ ái mộ một chút thôi.

Cũng không phải Giang Quân vu hãm cô ta, mà trong nhà này ngoài hai người bọn họ cũng chỉ còn lại ba mẹ Viên và cô ta.

Đương nhiên Viên Soái cũng đoán được là Từ Tuyết, chỉ là anh không nhìn thấy người cũng ngại nói thẳng ra miệng, đành phải tìm Giang Quân cáo trạng xin bảo vệ, thuận tiện xin yêu yêu...

"Thôi, anh đừng chấp cô ta. Lần sau nếu cô ta lại đụng vào anh, anh hãy tới tìm em."

"Ừ!" Viên Soái cười hì hì đồng ý, không thể ngờ trong họa lại có phúc, như vậy thì về sau anh sẽ có cớ đi tìm cô.

"Anh còn chưa tắm đúng không? Vậy anh ở đây chờ em tắm xong rồi đến anh."

"Không cần, chúng ta cùng nhau tắm, tiết kiệm thời gian."

"Không cần phải tiết kiệm thời gian..."

Giang Quân bất đắc dĩ muốn từ chối lời mời của anh, chỉ là sức lực của Viên Soái lớn, anh đẩy Giang Quân đi về phía phòng tắm. Sau đó anh khóa cửa lại, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai cởi quần áo của mình, nằm vào bồn tắm, tiếp theo anh ngẩng đầu làm bộ vô tội ngoan ngoãn nhìn Giang Quân

Aiz... Trong lòng Giang Quân thở dài, sau đó nhận mệnh xoay người cởi váy áo.

Cuối cùng vừa cởi ra quần lót chữ Đinh, viên Soái đã lập tức lôi kéo cánh tay cô, muốn cô ngồi vào trong bồn tắm.

"Đây là bồn tắm đơn, không ngồi hai người được."

Giang Quân biết ngay là không có chuyện tốt, muốn kháng cự một chút.

"Ai nói không ngồi được, em ngồi lên đùi anh là được rồi."

Trong lòng Giang Quân trợn trắng mắt. Đúng vậy, đương nhiên là ngồi trên đùi anh là được, nhưng sợ là cây gậy đứng sừng sững giữa hai chân anh sẽ khiến người khác đứng ngồi không yên.

"Không cần, cảm ơn."

Giang Quân lễ phép hơi mỉm cười, muốn tiếp tục từ chối.

"A... Xem ra em muốn đứng tắm, vậy anh cũng đứng tắm nhé."
Viên Soái giả vờ tri kỷ, sau đó đứng lên dán sát vào phía sau cô, cái mông rắn chắc còn không ngừng đong đưa đem nhục côn chọc vào eo cô.

"Được được, em sợ anh rồi, chúng ta vẫn là vào bồn tắm đi."

Cuối cùng Giang Quân vẫn quyết định thần phục dưới dâm uy, dù sao so với đứng làm tình, thì ngồi vẫn nhẹ nhàng hơn...

"Tốt!"

Viên Soái vui vẻ, bộ dạng nghe lời đáp trả, sau đó anh bước nhanh nửa nằm vào bồn tắm, thuận tiện còn đẩy đẩy nhục côn. Ý bảo Giang Quân phải ngồi đúng chỗ, đừng ngồi sai mới được.

Lúc này Giang Quân cảm thấy mình giống như tự đào hố. Dù sao không biết từ khi nào cô như bị anh bắt được nhược điểm, mỗi lần đều bị anh ăn đến gắt gao. Cố tình cô còn không đành lòng cự tuyệt anh, cứ giống như đang nuôi một đứa con trai vậy.

Còn không phải giống đứa con trai sao, bằng không sao lúc này anh lại ngậm đầu vú cô, bộ dạng tựa như đang đói khát phải bú sữa.

Nhưng cơ thể và nhục côn cứng rắn rõ ràng lại nhắc nhở cô, người con trai này không phải con của cô, mà là dâm tặc chiếm hữu cơ thể cô.

"Hừ... A..."

Động tác đong đưa khiến cho nước tràn ra sàn nhà, cùng với đó là tiếng rên rỉ thiên kiều bá mị. Trong chốc lát là giọng điệu mềm mại, trong chốc lát lại là trào dâng lảnh lót, đôi nam nữ trần trụi đang giao hoan dưới ánh đèn mờ nhạt như đang soạn lên khúc [Lương Chúc] của chính mình.

Sáng sớm ngày thứ hai, Giang Quân nhanh chóng đuổi Viên Soái về phòng.

Bởi vì ngày thường Từ Tuyết và mẹ Viên có đôi khi sáng sớm sẽ vào phòng ngồi cùng anh. Giang Quân lo lắng nếu có người vào phòng không thấy anh thì sẽ bại lộ quan hệ của hai người.

Ở trong lòng Giang Quân, tuy rằng cô đã xảy ra quan hệ thân mật với viên Soái, khi hai người ở chung cũng như những cặp đôi bình thường, nhưng dù sao trên danh nghĩa cô vẫn là cố vấn tâm lí của Viên Soái, là ba mẹ Viên bỏ tiền ra mời đến để trị liệu cho con trai họ. Cho dù giữa cô và Viên Soái là yêu thương tự nguyện hay là dụ hoặc cưỡng ép, thì đối với thân phận làm việc của Giang Quân mà nói đều là một việc không thể lộ ra ngoài.

Hơn nữa với ngành dịch vụ tâm lí, phát sinh quan hệ thân mật với khách hàng là điều cấm kị nhất. Bởi vì cố vấn tâm lý đôi khi sẽ có những người không có tâm, lợi dụng điểm yếu trong phòng tuyến tâm lí của khách hàng, hoặc thông qua trị liệu sẽ bắt đầu xây dựng mối quan hệ tốt đẹp, sau đó mượn điều này tới quấy nhiễu cuộc sống bình thường của khách hàng hoặc sẽ phát sinh những giao dịch đàm phán không trong sạch.

Cho dù điểm mấu chốt trong bệnh tự kỷ của Viên Soái không giống với người bình thường, hơn nữa Giang Quân cũng không phải bởi vì lợi ích hay ý đồ xấu gì mới phát sinh quan hệ trên mức bình thường với Viên Soái.

Nhưng Giang Quân mới hành nghề một năm, đúng lúc có chút thành tựu. Bây giờ cô đến Viên gia công tác, số người biết cũng không nhiều, nếu cuối cùng thật sự có thể cùng Viên Soái yêu đương thậm chí là kết hôn, vậy cũng có thể nói với bên ngoài là cô có quen biết với Viên gia nên thời gian này đến đây ở.

Nếu ba mẹ Viên không đồng ý, nếu hai người không chính thức yêu đương. Như vậy một khi chuyện này bị công bố ra ngoài, về sau có lẽ Giang Quân sẽ khó tiếp tục làm việc trong ngành cố vấn tâm lí.

Cho nên ngay cả bây giờ khi Giang Quân đã cùng Viên Soái thân mật như thế, nhưng ở trong lòng cô vẫn giữ lại một tia lí trí cuối cùng. Bây giơ cô không có cách nào bất chấp tất cả vì Viên Soái, cô cần phải suy xét về công việc của chính mình và cuộc sống sau này.

Ngay cả khi cô đã ngầm thân mật khăng khít với Viên Soái, tình cảm của hai người cũng không ngừng tăng lên. Nhưng đáy lòng Giang Quân vẫn có do dự và lo lắng, loại quan hệ không xác định này và hậu quả nó có thể mang lại như một tảng đá lớn vẫn luôn đè nặng trong lòng Giang Quân

Trong lúc Từ Tuyết ngày càng có cảm tình với Viên Soái thì ngăn cách trong lòng Giang Quân cũng ngày càng tăng thêm. Cho dù Viên Soái không hề để ý tới Từ Tuyết, nhưng mỗi ngày Từ Tuyết đều chiếm lấy thời gian của Viên Soái còn ngẫu nhiên toát ra địch ý với cô. Tất cả đều làm cho Giang Quân vô cùng mệt lòng đối với đoạn quan hệ này.

Viên Soái ngẫu nhiên cũng có thể nhận thấy được Giang Quân gián đoạn lạnh lùng và xa cách, nhưng trong thế giới của anh, anh chỉ có thể giao lưu với Giang Quân. Tuy rằng anh cực kì chú ý đến Giang Quân nhưng anh lại không có cách nào biết vì sao Giang Quân có khác thường. Chỉ có thể trong lúc Giang Quân biểu hiện ra lạnh nhạt dùng hết khả năng đi lấy lòng cô.

Tuy rằng trong lòng Giang Quân không chú ý tới tình hình trước mắt, cô cũng không chân chính đem tất cả đổ lên người Viên Soái, dù sao sự việc phát sinh bên cạnh anh, đối với anh mà nói đều không tồn tại cũng không thể can thiệp.

Nhưng dưới sự hài hòa mặt ngoài khi ở chung, băn khoăn trong lòng Giang Quân lại càng thêm sâu nặng.

Cho đến một ngày kia mẹ Viên đánh vỡ loại hài hòa mặt ngoài này.

Buổi tối ngày đó Giang Quân cảm thấy có chút khát nước, muốn đi xuống lầu lấy nước đá trong tủ lạnh uống. Thì ở chỗ rẽ trên cầu thang cô lại nghe thấy từ trong phòng khách truyền đến tiếng ba mẹ Nghiêm nhẹ giọng nói chuyện với nhau.

"Ông cảm thấy đứa nhỏ Từ Tuyết này thế nào?" Giọng mẹ Viên nhẹ nhàng chậm chạp, lại đột nhiên như một đòn nặng nề giáng ở trong lòng Giang Quân, cô cảm thấy mình giống như dự cảm được điều gì đó.

"Cũng không tệ lắm, ngoan ngoãn hoạt bát." Ba Viên tự hỏi trong chốc lát mới cho ra đáp án.

"Tôi thấy đứa nhỏ này giống như có chút ý tứ với Viên Soái nhà ta. Nếu nó thích Viên Soái còn không chê vấn đề của Viên Soái, nếu có thể làm cho hai đứa thành một đôi thì tốt rồi. Hơn nữa cha mẹ con bé cũng quen biết chúng ta đã lâu, hiểu tận gốc rễ, về sau ngay cả chúng ta có cái gì vạn nhất Viên Soái cũng coi như có người chiếu cố."

Mẹ Viên lải nhải nói ra ý nghĩ của mình, trong lời nói còn có cảm giác may mắn.

"Bà quản cái này làm gì, đều là việc của con trẻ, thuận theo tự nhiên đi." Ba Viên lại không cho là đúng, không muốn can thiệp nhiều.

"Tôi biết, tôi chỉ đưa ra kiến nghị thôi. Chúng ta ngày thường cho hai đứa nhiều cơ hội ở bên nhau một chút, hơn nữa không phải Quân  Quân đã thành công giao lưu với Viên Soái sao? Chỉ cần Tuyết Nhi dựa theo phương pháp của Quân Quân, sớm hay muộn cũng có thể giao lưu với Viên Soái...."

Câu nói tiếp theo Giang Quân không muốn nghe nữa, cô xoay người trở về phòng mình.

Cuộc đối thoại này của ba mẹ Viên, không thể nghi ngờ đối với Giang Quân là một phen đả kích trầm trọng.

Nằm ở trên giường ánh mắt Giang Quân không có tiêu cự nhìn trần nhà, trong lòng cô tràn ngập cảm giác vô lực và buồn bã.

Ba mẹ Viên nói không sai, bọn họ chỉ vì con trai của mình tính toán mà thôi. Viên Soái cũng không sai, căn bản anh không biết việc gì phát sinh trên người anh, có lẽ anh thậm chí không có cách nào tự mình quyết định. Từ đầu tới đuôi sai đều chỉ có một mình cô mà thôi.

Nếu buổi tối ngày đó không có ma xui quỷ khiến, bị dục vọng khống chế, không vì muốn trị liệu cho Viên Soái nhanh hơn mà tự an ủi, không quyết định chân chính phát sinh quan hệ với Viên Soái như vậy tất cả sẽ chỉ là quan hệ công việc đơn thuần nhất. Cô cũng sẽ không làm  cho mình đến nông nỗi xấu hổ như bây giờ.

Hiện nay cô mới đến Viên gia hơn một tháng, cách kì hạn một năm trị liệu còn hơn mười tháng. Dòng thời gian dài như thế có lẽ sẽ phát sinh ra rất nhiều chuyện. Có lẽ sẽ có cơ hội chuyển biến tốt đẹp, nhưng phần lớn có thể là tình huống còn xấu hơn so với trước mắt. Cô cần phải vì công việc và cuộc sống sau này của mình, cẩn thận tự hỏi một chút về lựa chọn kế tiếp.

Bên này Giang Quân không tỏ ra có gì khác thường, cô vẫn như cũ mỗi ngày tốn một khoảng thời gian nhất định dạy Viên Soái một ít tri thức xã giao và cuộc sống, trợ giúp cho khả năng thích ứng của anh với việc làm quen với xã hội sau này.

Chỉ là hết thời gian huấn luyện cô sẽ trực tiếp trở về phòng mình. Trước kia thỉnh thoảng cô sẽ ở bên cạnh bồi Viên Soái vẽ một lát hoặc nghe anh kéo đàn. Nhưng hiện tại chỉ còn Từ Tuyết ở lại với Viên Soái, còn cô tự thu dọn đồ đạc rồi trở về phòng, không dừng lại một khắc nào.

Vô tội nhất vẫn là Viên Soái, anh có thể mơ hồ cảm nhận được Giang Quân thay đổi. Tuy rằng anh muốn tìm cơ hội ở cùng Giang Quân dò hỏi một chút, nhưng Từ Tuyết dường như vẫn luôn ở bên người anh, làm anh không có cách nào mở miệng.

Ngay cả khi anh nhân lúc mọi người ngủ rồi, chạy đi tìm Giang Quân, nhưng Giang Quân lại không chịu mở cửa cho anh, cô chỉ bảo anh nhanh trở về ngủ, đừng đem Từ Tuyết ở cách vách đánh thức.

Viên Soái vì chờ Giang Quân, thậm chí suốt đêm không ngủ, đóng cửa phòng lại thì canh giữ ở cạnh cửa, muốn  chờ cơ hội Giang Quân xuống lầu tìm đồ ăn vặt, nhưng cuối cùng cả đêm Giang Quân đều không ra ngoài. Trong lòng Viên Soái lo âu lại không thể nào xuống tay.

Mắt thấy sắc mặt Viên Soái càng ngày càng kém, trạng thái cũng càng không ổn. Giang Quân cũng mềm lòng, nhưng nếu cô muốn một lần nữa trở lại quỹ đạo bình thường thì cô phải đưa ra lựa chọn.

Cô cân nhắc hồi lâu,  cho dù là trở lại quan hệ tư phóng ban đầu vượt qua một năm này, hay tìm cơ hội bỏ việc cô đều phải đem những sự việc có khả năng phát sinh suy xét rõ ràng. Nếu không cẩn thận có lẽ cô sẽ chôn vùi cả công việc và cuộc sống sau này.

Nói cô tàn nhẫn cũng được, lạnh nhạt cũng thế. Sau khi Giang Quân tìm về lý trí của mình, tất cả tình yêu đều cần cẩn thận suy nghĩ kĩ một lần nữa.

Giang Quân cũng buồn rầu, không biết bước tiếp theo mình nên lựa chọn như thế nào.  Cho dù là tiếp tục hay nghỉ việc, cô đều phải nghĩ xem làm thế nào để duy trì mặt ngoài hài hòa, hoặc là nên tìm cớ gì để xin thôi việc.

Đang lúc cô do dự mê mang, bạn thân Lâm Du lại  cho cô một cơ hội thoát thân ngắn ngủi.

Nửa đêm Giang Quân nhận được cuộc gọi của Lâm Du, cô nói mình bị tai nạn xe cộ, bây giờ đang ở bệnh viện, hỏi Giang Quân có tiện đến chăm sóc cô mấy ngày không.

Tin tức này truyền đến cũng làm Giang Quân cực kì lo lắng, lúc ấy cô lập tức định chạy đến bệnh viện. Nhưng Lâm Du dường như cảm nhận được sự nôn nóng của Giang Quân, vội vàng ở trong điện thoại ngăn trở.

"Bây giờ cậu đừng tới, nửa đêm rồi. Hiện tại tớ đã không có việc gì, cũng không phải tai nạn nghiêm trọng chỉ là bị gãy xương đùi, cần nửa tháng trong bệnh viện. Ngày kia em gái có thể chăm sóc tớ, trước đó thì hỏi cậu có thể tiện không tới đây hầu hạ mấy ngày, bổn cung sẽ bao ngươi ăn bao ngươi ở hahahaha"

Giang Quân nghe giọng nói của cô bình thường cuối cùng mới yên lòng.

"Được, chờ trời sáng tớ qua ngay. Ở đấy cậu có thiếu gì không?"

"Trước tiên cậu sang nhà tớ lấy một ít quần áo nội y, còn có đồ dùng rửa mặt gì đó. Bệnh viện chính là cái gần nhà tớ ấy, cậu biết chứ? Đợi lát nữa tớ gửi số phòng bệnh cho cậu."

Sau khi cúp điện thoại Giang Quân cũng bắt đầu hậu tri hậu giác tự hỏi.

Chờ buổi sáng sau khi ba Viên rời giường, cô đi theo nói chuyện với ông. Cũng vừa lúc mượn cơ hội này rời khỏi Viên gia, ở bên ngoài cẩn thận cân nhắc.

Viên gia tự mở công ty, mẹ Viên không cần mỗi ngày đều đi qua, chỉ có ba Viên cực kì chuyên nghiệp, mỗi ngày đều sớm rời giường chạy tới công ty.

Giang Quân sau khi tắt điện thoại cũng không thể đi vào giấc ngủ, cô đơn giản tự thu thập quần áo của mình rồi xuống phòng khách chờ ba Viên.

Sáng sớm ba Viên thấy Giang Quân ngồi một mình ở phòng khách còn bị dọa nhảy dựng lên, tưởng là gặp quỷ.

Giang Quân nghe thấy từ cầu thang truyền đến âm thanh cũng lập tức phục hồi lại tinh thần giải thích với ba Viên tình huống xin nghỉ.

Vốn dĩ làm việc ở Viên gia tuy rằng kỳ hạn là một năm, chỉ là chắc chắn phải có kì nghỉ cơ bản. Hơn một tháng Giang Quân đều ngây ngốc ở Viên gia, ba Viên tự mình cũng cảm thấy băn khoăn, còn định cho Giang Quân thêm tiền lương. Bây giờ bạn bè người ta nằm viện muốn xin nghỉ đi chăm sóc, đương nhiên cũng không có lý do từ chối.

Lúc đưa Giang Quân ra cửa, ba Viên còn chiếu cố vài câu, nói nếu người bạn kia của cô có  chỗ nào cần giúp thì có thể trực tiếp tìm ông.

Thấy bộ dạng ba Viên hòa ái nghiêm túc, không giống như khách sáo, điều này làm cho trong lòng Giang Quân cực kì cảm ơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top