Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14: Rời đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày đầu tiên Giang Quân rời đi.

Viên Soái không biết đã xảy ra chuyện gì, vì sao hôm nay cô không tới huấn luyện tri thức? Anh ở trong phòng đợi một ngày, lúc ăn cơm cũng không nhìn thấy cô.

Trong lòng Viên Soái ẩn ẩn có chút bất an, trong lúc kéo đàn cũng có thể nghe ra anh nóng nảy.

Vào ban đêm anh nhân lúc đêm khuya đi gõ cửa phòng Giang Quân nhưng trong phòng lại không hề có tiếng vang.

Viên Soái nghĩ thầm, chẳng lẽ ngay cả đáp lại mình cô cũng không muốn sao?

Mất mát nằm ở trên giường, cả đêm Viên Soái đều mơ mơ màng màng, nửa mộng nửa tỉnh, trong đầu kêu loạn khó có thể bình tĩnh.

Ngày thứ hai Giang Quân rời đi.

Viên Soái vẫn như cũ ở trong phòng đợi cả một ngày, vẽ cũng không vẽ, đàn cũng không đàn, anh cứ như vậy đứng ở trước cửa sổ phát ngốc cả ngày.

Từ Tuyết ở bên cạnh cũng nhận thấy hôm nay anh khác thường, nhưng cô không có cách nào giao lưu với Viên Soái, từ ngày ấy sau khi cô đánh lén bị Viên Soái phát hiện cô không còn đụng vào anh nữa.

Đêm đó Viên Soái lại một lần nữa gõ cửa phòng Giang Quân đáp lại anh vẫn một mảnh trầm mặc như cũ.

Viên Soái chưa từ bỏ ý định, thử xoay nắm cửa. Trong nháy mắt khi cảm nhận được cánh cửa mở ra trong lòng Viên Soái mừng như điên. Mà khi anh tiến vào phòng, nghênh đón anh lại là một căn phòng trống vắng và yên tĩnh.

Trong phòng còn lưu lại một ít đồ dùng của Giang Quân, nhưng một ít đồ Giang Quân thường dùng lại không thấy đâu.

Cô đi đâu rồi? Cô ghét bỏ anh sao? Trong lòng Viên Soái bắt đầu cảm thấy khủng hoảng, một khối đá nặng đè trong ngực anh, làm mỗi một chút hô hấp đều cảm thấy đau đớn.

Anh nằm ở trong phòng Giang Quân, ngửi mùi hương còn lưu lại trên gối của Giang Quân trắng đêm chưa ngủ.

Ngày thứ ba Giang Quân rời đi.

Sáng sớm mẹ Viên đi lên tìm Viên Soái xuống lầu ăn bữa sáng, nhưng cửa phòng Viên Soái mở rộng ra, bên trong lại không có một bóng người.

Viên Soái trừ ăn cơm gần như sẽ không chủ động ra cửa, bà cũng vừa mới từ dưới lầu đi lên, căn bản là không gặp anh, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?

Trong lòng mẹ Viên kinh hãi, vội vàng chạy đến phòng Từ Tuyết, muốn hỏi cô có biết Viên Soái đi đâu không.

Khi đi ngang qua phòng Giang Quân lại thấy cửa khép hờ. Mẹ Viên cảm thấy kỳ quái, thuận thế đẩy cửa ra, lại thấy con trai mình đang nằm trên giường người ta. Ánh mắt anh dại ra nhìn trần nhà, trong ánh mắt có thể nhìn thấy tơ máu và quầng thâm mắt rất đậm.

"Viên Soái? Con làm sao vậy?"

Mẹ Viên lo lắng hỏi, đáp lại bà vẫn là sự im lặng.

Tuy rằng trong lòng mẹ Viên ẩn ẩn cảm thấy Viên Soái ngủ ở trong phòng của Giang Quân có chút kỳ lạ, nhưng bà nhìn thấy tình trạng hiện giờ của viên Soái tựa hồ không tốt lắm, cũng không có tâm tư lại miệt mài suy đoán.

Bà đỡ Viên Soái đem anh mang về phòng, sau khi đút cho anh nước ấm, lại để bảo mẫu làm cơm canh tẩm bổ cho anh. Nhưng Viên Soái lại không ăn uống gì, anh chỉ tùy tiện ăn một ít thì ngừng đũa.

Mẹ Viên không có cách nào giao lưu với anh, chỉ có thể nhìn anh tùy ý ăn một lát sau đó trở về phòng, cũng không có cách khuyên can.

Cùng ngày ăn cơm tối lại càng ít, làm mẹ Viên ở một bên nhìn vừa đau lòng lại nôn nóng.

Ngày thứ tư Giang Quân rời đi.

Viên Soái vẫn như cũ trắng đêm chưa ngủ, sáng sớm sau khi tỉnh lại thì bắt đầu không ăn không uống, mới vừa rời giường thì cả người mềm nhũn lảo đảo về một bên, may mắn có Từ Tuyết và mẹ Viên ở một bên đỡ anh.

"Viên Soái? Viên Soái? Con làm sao vậy? Nơi nào không thoải mái sao? Mau nói cho mẹ!" mẹ Viên ở bên cạnh nôn nóng đến nói năng lộn xộn, trong giọng nói bắt đầu có chút nghẹn ngào.

"Dì đừng nóng vội, nếu không chúng ta gọi điện thoại cho bác Viên đưa Viên Soái ca ca đi bệnh viện đi?"

"Đúng đúng đúng! Dì sẽ gọi điện cho ba nó."

Cuối cùng Viên Soái không bị đưa đi bệnh viện, ba Nghiêm từ công ty gấp gáp trở về mang theo bác sĩ gia đình.

"Bác sĩ, con trai tôi thế nào?" ba Viên thấy bác sĩ thu ống nghe bệnh, vội vàng tiến lên dò hỏi.

"Không có gì trở ngại, chỉ là ngủ không đủ, hơn nữa thiếu hụt dinh dưỡng, tôi truyền dịch cho cậu ấy là được. Nhưng mà mọi người phải giám sát cậu ấy ăn nhiều cơm và vận động mới được."

"Được, được, làm phiền bác sĩ."

Ba Viên nhìn bác sĩ truyền dịch cho Viên Soái xong thì mời ông xuống lầu uống trà. Dù sao cũng không biết truyền đến bao giờ, cũng không có đạo lý để bác sĩ người ta ngồi một mình.

Mà mẹ Viên và Từ Tuyết vẫn ở bên cạnh chăm sóc anh, mẹ Viên nắm chặt tay Viên Soái, trong mắt bà tràn ngập lo lắng và trìu mến.

Ở trong dịch truyền cho Viên Soái bác sĩ cho thêm một chút thuốc an thần, bây giờ Viên Soái đã ngủ.

Có lẽ giấc ngủ làm tâm lý phòng bị của Viên Soái thả lỏng, cũng khiến cho nỗi nhớ của anh với Giang Quân càng thêm sâu nặng. Đi vào giấc ngủ không bao lâu, trong miệng anh đã bắt đầu nỉ non "Quân Quân... Quân Quân..."

Mẹ Viên ở bên cạnh cực kì chú ý Viên Soái, thấy miệng anh lúc đóng lúc mở như có chuyện muốn nói, thì vội vàng dán lỗ tai lên.

"Viên Soái, con đang nói cái gì? Con muốn cái gì nói với mẹ, mẹ giúp con."

"Quân Quân.. Giang Quân....."

Có lẽ là nghe thấy mẹ Viên hứa hẹn, tiếng nỉ non của Viên Soái cũng lớn hơn,  cho dù âm thanh vẫn khàn khàn, nhưng mẹ Viên và Từ Tuyết ở bên cạnh đều nghe ra, Viên Soái đang gọi tên Giang Quân.

"Con muốn tìm Quân Quân? Được, mẹ ngay lập tức gọi điện cho Quân Quân bảo con bé trở về."

Sau khi mẹ Viên nghe thấy giọng nói của Viên Soái thì giống như đã tìm được hy vọng, vội vàng trở về phòng lấy điện thoại gọi cho Giang Quân.

Bên này Giang Quân đang ở bệnh viện cùng với Lâm Du và em gái Lâm Du chơi Đấu Địa Chủ. Thật ra em gái của Lâm Du đã sớm đến đây, nhưng Giang Quân còn chưa nghĩ ra nên giải quyết chuyện bên Viên gia như thế nào, bởi vậy nên vẫn luôn lấy cớ kéo dài không muốn trở về.

Nhìn thấy mẹ Viên đột nhiên gọi điện thoại tới, trong lòng Giang Quân cả kinh, chẳng lẽ đã phát sinh chuyện gì?

"Alo? Chào bác, là bác gái Viên ạ, làm sao vậy?"

"Quân Quân à, người bạn kia của cháu bệnh thế nào rồi?"

"Dạ, cô ấy không có việc gì, chỉ cần nằm viện nửa tháng là được."

"Vậy... Quân Quân, cháu có tiện trở về tiếp tục trị liệu cho Viên Soái không?"

Trong giọng nói của mẹ Viên có chút chần chờ và khẩn cầu.

"Anh ấy làm sao ạ?"

"Từ sau khi cháu đi, nó không ăn không ngủ, hôm nay thiếu chút nữa là té xỉu, trong miệng vẫn luôn gọi tên cháu."

Ngữ khí của mẹ Viên nôn nóng, ngừng lại một chút sau đó lại tiếp tục bổ sung.

"Cô bạn của cháu nếu không có ai chăm sóc, bên này bác sẽ chi tiền thuê người chăm sóc, cháu xem được không? Cháu có thể về sớm một chút không? Bác thật sự đã hết cách mới.... Mới gọi điện thoại  cho cháu."

"Không sao đâu bác, cô ấy có người chăm sóc rồi. Đợi lát nữa cháu thu thập một chút đồ đạc rồi sẽ chạy về ngay."

Giang Quân nghe thấy tin tức mẹ Viên truyền đến trong lòng tràn đầy tự trách và đau lòng.

Vốn dĩ tất cả đều không liên quan đến Viên Soái tự cô bực bội không tạm biệt với anh đã chạy đi, nhất định anh đã nghĩ rằng vì cô chán ghét anh. Vốn dĩ người bệnh tự kỷ rất mẫn cảm, cô làm cố vấn tâm lí tự nhiên lại ích kỷ, lạnh nhạt như vậy.

Giang Quân một bên ở trong lòng tự phỉ nhổ chính mình, một bên vội vàng thu thập đồ đạc và tạm biệt Lâm Du, ngay lập tức đánh xe chạy về Viên gia.

Giang Quân biết mật mã cửa lớn của Viên gia, vừa vào cửa thì nhìn thấy mẹ Viên đang bưng một chén thức ăn từ phòng bếp ra.

"Quân Quân! Cháu đã về rồi! Bác vừa mới nấu chén cháo cho Viên Soái, nếu không cháu bưng lên cho nó đi, thuận tiện đi xem nó một chút?"

Mẹ Viên nhìn thấy Giang Quân, trong lời nói không khỏi vui mừng. Nhìn thấy ánh mắt vững vàng bình tĩnh của Giang Quân trong lòng bà cũng như yên ổn được một nửa.

"Được, bác đưa cho cháu đi."

Giang Quân để đồ đang cầm trên tay ở phòng khách, sau đó bưng chén cháo lên tầng ba.

Dọc theo đường đi Giang Quân cũng không biết trong lòng mình có tư vị gì, cô chỉ khát vọng nhanh được nhìn thấy anh một chút, lại sợ khi nhìn thấy bộ dạng tiều tụy của anh, cô sẽ mềm lòng.

Cửa phòng Viên Soái khép hờ, Từ Tuyết đang ngồi ở bên giường anh.

Lúc này Giang Quân cũng lười đáp lại cô, sau khi vào cửa thì mở miệng phiền cô đi ra ngoài, mình muốn nhìn tình huống của Viên Soái.

Hôm nay Từ Tuyết cũng rất sảng khoái, không nói hai lời đã đi ra ngoài.

Giang Quân khóa trái cửa rồi mới khom lưng đem chén đặt ở trên bàn nhỏ bên giường.

"A..." Còn không đợi Giang Quân ngồi dậy, cánh tay lại đột nhiên bị người ta bắt lấy.

"Quân Quân! Là em sao! Quân Quân!" Viên Soái vốn đang nhắm mắt ngủ đột nhiên mở mắt ra, hưng phấn gọi tên cô.

"Là em, anh tỉnh rồi à?" Giang Quân thấy anh tỉnh lại, lộ ra một nụ cười dịu dàng, nhẹ giọng đáp lại anh.

"Anh ngửi thấy hương vị của em..."

Viên Soái bình tĩnh nhìn Giang Quân, lực bắt lấy cánh tay cô cũng dần dần tăng thêm, như sợ cô lại chạy trốn lần nữa.

Không đợi Giang Quân mở miệng trấn an anh, Viên Soái đột nhiên dùng sức lực kéo Giang Quân, đem cô đè dưới thân.

Đầu cũng lập tức cúi xuống, cuốn lấy đầu lưỡi Giang Quân tùy ý trêu chọc.

Đôi môi Viên Soái vốn khô ráo đều bị nước bọt của Giang Quân dính ướt, hoặc bị Viên Soái liếm đi.

Cơ thê vốn suy yếu hiện giờ tựa hồ như được thêm thuốc tăng lực, mặc dù Giang Quân ở dưới thân anh xô đẩy nhưng Viên Soái vẫn như cũ cứng rắn lột quần áo Giang Quân ra.

Môi lưỡi ấm áp cũng dọc theo cổ cô đi xuống,  cho đến khi ngậm lấy quả anh đào kia liếm cắn.

"Ưm... A...."

Cánh tay đang đẩy anh của Giang Quân cũng dần dần mềm nhũn, đặt trên mái tóc đen của Viên Soái. Thuận theo liếm cắn trước ngực, trong miệng cô tràn ra tiếng thở gấp.

Quần áo trên người Viên Soái cũng sớm trong lúc Giang Quân tê dại trầm mê lặng lẽ cởi xuống, cho đến khi nhục côn thô cứng dâng trào kia để ở trong hoa phụ ướt át cọ xát, đầu nấm cực lớn để ở nhụy hoa kiều nộn, Giang Quân mới hồi phục lại tinh thần.

"Anh... Đừng... A... Ăn cháo trước đã... Ưm... Cơ thể anh còn đang suy yếu... Trước đừng..."

"A..."

Giang Quân chưa nói xong đã bị nhục côn đột ngột đâm vào đánh gãy.

"Anh không đói bụng." Viên Soái chậm rãi chuyển động nhục côn trong hoa huyệt, giọng khàn khàn cự tuyệt.

"Anh ăn xong trước.... Chúng ta lại.... Hừ.... Tiếp tục... Được không?"

Giang Quân một bên cố nén khoái ý tê dại truyền đến từ hoa huyệt, một bên dịu dàng dỗ dành.

Nghe mẹ Viên nói, anh đã hai ba ngày chưa ăn gì, xem sắc mặt anh bây giờ tái nhợt, cũng biết tình huống cơ thể của anh không tốt lắm.

Viên Soái không để ý tới, vẫn như cũ cuốn lấy chân Giang Quân, ở trong hoa huyệt của cô thong thả mà sâu nặng đâm chọc. Hai mắt trầm tĩnh nhìn chằm chằm khuôn mặt của Giang Quân, giống như muốn xác định người con gái hiện giờ mình đang thao chính là người mà mình ngày đêm tơ tưởng.

Giang Quân cũng không chịu nổi, hoa huyệt đã trống trải một đoạn thời gian rất dài hiện giờ lại một lần nữa bị người con trai trêu chọc, sớm đã cơ khát khó nhịn, đường đi tự động cắn hút lấy nhục côn thô dài, tựa hồ ngay cả gân xanh nổi lên trên nhục côn cô cũng có thể cảm nhận được rõ ràng.

"Anh ăn... Cháo trước... Cả ngày hôm nay em đều ở bên anh được không?.... A...."

Viên Soái vẫn không nói, chỉ không hề chớp mắt nhìn bộ dáng vũ mị của Giang Quân khi chìm đắm trong dục vọng. Dưới thân nhục côn dữ tợn giống như đao to búa lớn bổ vào trong cơ thể Giang Quân, không thương tiếc chút nào.

"Anh muốn thế nào.... Anh nói đi... Ưm.."

Giang Quân không yên tâm, một bên cố nén dục vọng rên rỉ, một bên nhẹ dỗ Viên Soái. Tiếng thở gấp trong lời nói càng làm cho Viên Soái nghe được như si như say, nhớ tới hình ảnh trước kia cô ngày đêm ở dưới thân anh, lại nghĩ tới cô nhẫn tâm đi không từ giã, dưới thân va chạm càng thêm kịch liệt.

Thấy cô giống như còn muốn nói cái gì đó, đôi mắt Viên Soái nhắm lại, cúi xuống hôn chặn miệng cô.

Một tay anh nhẹ nâng cổ cô, một tay kéo chân cô lên, tiếp tục động tác thao làm sâu nặng dưới thân.

"A..."

Nếp uốn ở vách trong hoa huyệt bị vuốt phẳng lại cuộn lên, mật dịch tràn ra tẩm ướt đùi hai người, phát ra tiếp nước nhóp nhép. Tê tê dại dại cảm giác ngứa và khoái cảm từ chỗ sâu trong hoa tâm truyền đến đại não, mặc dù miệng cô bị ngăn chặn, cũng không khỏi phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều.

Viên Soái cảm nhận được cô gái dưới thân thuận theo, bất an trong mấy ngày nay mới biến mất một ít.

Nhục côn gắng gượng bị hoa huyệt ấm áp ướt át gắt gao bao vây, cả mã mắt cũng như bị hút vào.

Khuôn ngực cứng rắn bị đầu vú mềm mại của cô gái qua lại khẽ vuốt, khiến cho trong lòng Viên Soái ngứa ngáy.

Hận không thể đem Giang Quân cắn nuốt vào bụng, để cho cô cả đời ở bên cạnh mình.

Nhục côn càng lúc càng nhanh, càng đâm càng sâu gần như đâm cả vào tử cung, làm cả người Giang Quân đều run rẩy, sợi tóc hỗn độn bất lực dán lên khuôn mặt lại có vẻ dụ hoặc mê người.

"Hừ..."

Viên Soái gầm nhẹ một tiếng, rốt cuộc ở khoảnh khắc lao tới cuối cùng tất cả tinh hoa tưởng niệm đều phun vào trong hoa huyệt ấm áp.

Cảm nhận được Giang Quân dưới cao trào cấp tốc co rút lại cắn hút, Viên Soái không lùi mà tiến tới, lại vác chân cô lên hướng đến trong chỗ sâu đâm vào.

Chọc đến khi Giang Quân run run rẩy rẩy lại thét chói tai phun ra một cỗ mật dịch, cuối cùng mới ngừng lại trong cơ thể cô không hề động đậy.

Giang Quân cảm nhận được dưới thân truyền đến khoái cảm ngập đầu, nhắm mắt hút lấy nhục côn trong cơ thể hồi lâu mới một lần nữa trấn định lại.

"Anh có thể ăn cháo trước không? Nghe lời em nhé? Anh không ăn gì cơ thể sẽ không chịu nổi."

Giang Quân nhẹ vỗ về Viên Soái đang ghé vào trên người mình, nghiêng đầu ở bên tai anh nhẹ nhàng dỗ dành.

Viên Soái nghe vậy quay đầu đối mặt với cô, hô hấp ấm áp phun lên cổ Giang Quân, làm cả người cô tê dại, hoa huyệt dưới thân dường như lại bắt đầu run rẩy, sợ tới mức Giang Quân vội vàng đẩy Viên Soái ra, nhục côn trong cơ thể cũng theo đó chảy xuống.

Nhưng Viên Soái lại cho rằng cô muốn đẩy mình ra là vì ghét bỏ mình, trong mắt anh toát ra biểu cảm kinh ngạc và tổn thương.

Giang Quân nhìn thấy thế đau lòng tự trách không thôi, đành phải theo tư thế khóa ngồi đè anh ở dưới thân, tự mình lại một lần nữa đỡ nhục côn nhét vào trong cơ thể.

"Em không phải đi, anh ngồi dậy đã để em đút anh ăn cháo được không?"

Nói xong cô còn cúi đầu ở bên miệng Viên Soái nhẹ cắn sau đó đem toàn bộ mặt anh đều liếm hôn một lần, tổn thương trong mắt Viên Soái mới một lần nữa biến mất.

"Được."

Viên Soái nghiêm túc nhìn Giang Quân, gật đầu đồng ý, chống ván giường ngồi dậy.

Giang Quân thấy anh phối hợp cuối cùng mới nhẹ nhàng thở ra, bưng bát cháo đã có chút hơi nguội ở một bên, múc một muỗng đưa tới bên miệng anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top