Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15: Phát hiện nhưng viên mãn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng Viên Soái lại không há miệng, làm cho Giang Quân không rõ nguyên do, cô không thể không lại một lần nữa nhẹ giọng dỗ dành.

"Há miệng... Ăn cháo nào... A..."

Giang Quân giống như dỗ trẻ con, mở miệng làm mẫu cho Viên Soái nhưng đôi môi Viên Soái vẫn mím chặt.

"Lại làm sao vậy?" Giang Quân cười khẽ thở dài, cảm thấy bất đắc dĩ.

"Em đút anh ăn."

"Em không phải đang đút sao?"

"Em dùng miệng đút anh ăn, bằng không anh sẽ không ăn." Trong lòng Viên Soái có ủy khuất, lời nói việc làm cũng tùy hứng theo.

Nội tâm Giang Quân xem thường một phen, cô hít một hơi thật sâu. Mặc niệm: Không cần bực bội với người bệnh, không cần bực bội với người bệnh.

"Được rồi."

Cuối cùng vẫn là thỏa hiệp, bằng không còn có thể làm sao bây giờ? Tự cô gây ra họa có quỳ cũng phải giải quyết!

Múc một muỗng cháo ngậm ở trong miệng, Giang Quân cúi người dán sát vào môi Nghiêm Kỳ, thật cẩn thận mở miệng, phòng ngừa cho cháo từ trong miệng tràn ra. Sau khi dán vào trong chốc lát Viên Soái mới chậm rì rì vươn đầu lưỡi, đem cháo trong miệng cô quét vào miệng mình nuốt xuống. Lại nhân lúc môi Giang Quân định rời đi, ôm chặt cô hôn sâu một hồi.

Muỗng cháo thứ hai khi ngậm ở trong miệng đút qua, Viên Soái đã thành thật hơn nhiều. Chẳng qua bàn tay nhàn rỗi lại vuốt ve hai vú trắng nõn phồng lên của Giang Quân bắt được quả anh đào kiều mềm kia lôi kéo qua lại. Trêu chọc đến cho Giang Quân ê a không ngừng, dưới thân chất lỏng giàn giụa, theo nhục côn tràn ra bên ngoài.

Cứ như thế lặp lại, đợi ăn xong một chén cháo này Giang Quân đã bị xoa nắn khiến cả người mềm nhũn, liên tục thở gấp.

Trong cơ thể nhục côn không biết từ khi nào cũng lặng lẽ cứng lên, ở bên trong cọ xát chọc nhẹ. Bởi vì dáng ngồi của hai người nhục côn đâm vào càng sâu, sau khi cứng lên thì khó khăn chọc vào tử cung, chỉ cần Viên Soái dùng lực một chút, thì sẽ phá vỡ cái miệng nhỏ sâu trong hoa tâm, tiến quân thần tốc.

Cơm no rượu say sinh dâm dục, Viên Soái cũng thuận theo đó ôm lấy Giang Quân bắt đầu một vòng hành trình mới, muốn đem cô gái này thao đến dễ bảo, cuối cùng không rời khỏi mình mới được.

Hai người đang ở trong phòng liều chết dây dưa lại không biết động tĩnh của hai người phát ra đã sớm bị mẹ Viên ở ngoài phòng nghe hết tất cả.

Mẹ Viên ngồi ở phòng khách hồi lâu, vẫn có chút không yên tâm. Cắt một đĩa trái cây tính toán đưa lên cho hai người, thuận tiện nhìn xem tình huống của Viên Soái có chuyển biến tốt đẹp hay không.

Lại ở ngoài cánh cửa đóng chặt nghe thấy tiếng rên rỉ của người con gái khi hoan ái khi và tiếng gầm nhẹ thỉnh thoảng phát ra của người con trai.

Người sớm đã làm mẹ như bà sao có thể không đoán được tình hình trong phòng?

Mặt mẹ Viên lộ vẻ kinh ngạc, bưng đĩa trái cây kia mơ mơ màng màng đi về phòng mình.

Ba Viên đang ở ngoài ban công đọc báo.

"Ông đoán xem tôi vừa mới nghe thấy cái gì?"

"Nghe thấy cái gì?" ba Viên nghe vậy buông tờ báo quay đầu lại nhìn vợ mình.

"Tôi nghe thấy... Trong phòng Viên Soái... Có tiếng nam nữ làm tình.."

Mẹ Viên nói đến đây dừng lại nghẹn hồi lâu, mới nói cho hết lời.

"Ý của bà là?"

"Vừa rồi Quân Quân đã trở lại, tôi kêu con bé bưng cháo lên cho viên Soái. Từ Tuyết còn ở phòng khách... Kia...."

Kế tiếp mẹ Viên không nói thêm gì nữa, nhưng ba Viên cũng hiểu ý tứ của bà.

"Đây không phải chuyện tốt sao? Quân Quân có thể giao lưu với Viên Soái, tính tình cũng coi như hiểu biết, thật sự là một cô gái không tồi. Quan trọng là Viên Soái thích con bé. Con cái đã trưởng thành, có suy nghĩ và tự mình yêu thích, kệ bọn nó đi thôi."

"Có thể... Nhưng Quân  Quân là cố vấn tâm lí của Viên Soái đó..."

"Vậy chẳng phải là càng tốt? Không chỉ có một năm, quãng đời còn lại sau này của Viên Soái đều có con bé chăm sóc và trị liệu, so với đứa trẻ khác không phải càng làm cho bà yên tâm hơn à?"

Ba Viên ở một bên ôn tồn khuyên nhủ nói.

Ông đã nhìn ra giữa Viên Soái và Giang Quân không chỉ là quan hệ cố vấn tầm thường. Ánh mắt Viên Soái khi nhìn Giang Quân chỉ cần lưu ý người sáng suốt đều có thể nhìn ra tình ý bên trong. Ông ở trên thương trường lăn lộn đã mấy chục năm bản lĩnh nhìn người này vẫn phải có.

Thật ra mẹ Viên cũng là một người thông minh, chẳng qua trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường mà thôi.

Hiện giờ được ba Viên chỉ điểm, nghĩ lại lúc hai người ở chung, đúng là thật sự có một ít việc không tầm thường.

"Thôi, bà đừng nghĩ nhiều như vậy. Bà tìm một cơ hội đem chuyện chúng ta đồng ý cho hai đứa ở bên nhau nói cho con bé, cũng để cho nó yên tâm ở đây."

Dưới lầu thậm chí ba mẹ Viên đã bắt đầu nói chuyện với nhau về hôn sự của hai người, mà trên lầu Giang Quân còn đang quỳ ghé vào trên giường, tùy ý để người con trai phía sau ở trong hoa huyệt đấu đá lung tung.

Cô giống như một con thuyền lẻ loi chìm nổi, bị con sóng mãnh liệt khống chế, lắc lư trái phải, thật đáng thương.

Sáng sớm ngày tiếp theo Giang Quân lặng lẽ chạy về phòng mình.

Cả ngày hôm qua cô bị Viên Soái lăn lộn, cuối cùng không chịu nổi ngủ thiếp đi. Chờ đến khi cô tỉnh lại đã là sáng hôm sau.

Trong tiềm thức Giang Quân còn lo lắng đêm qua ở trong phòng Viên Soái có bị người khác phát hiện hay không, cô không xuất hiện ở phòng khách liệu có khiến mẹ Viên hoài nghi.

Nhưng hạ thân hỗn độn sưng đỏ, cùng với lần này sau khi trở về sinh ra mềm lòng với Viên Soái làm cho lòng cô lại một lần nữa bắt đầu lâm vào mê mang và do dự.

Khi Giang Quân rời khỏi phòng Viên Soái, Viên Soái còn đang ngủ say. Mà khi cô trở lại phòng mình tắm rửa, cửa phòng lại đột nhiên bị mạnh mẽ đẩy ra.

Cô tự cảm thấy nghi hoặc, nhưng chỉ một giây đồng hồ sau cửa phòng tắm cũng bị "Rầm" đẩy ra.

"A... Sao lại không gõ cửa, làm em sợ đến nhảy dựng."

Viên Soái đứng ở cửa phòng tắm, kinh hoảng nhìn Giang Quân, tóc tai hỗn độn, cả người trần trụi, vừa thấy đã biết vừa từ trên giường lên.

"Sao anh không mặc quần áo đã chạy tới đây rồi? Cẩn thận bị người khác thấy được."

Giang Quân thấy anh đứng ở cửa phòng tắm không nói một lời, không thể không buông vòi hoa sen trong tay.

Vừa muốn xoay lưng tìm áo tắm dài mặc vào, Viên Soái đột nhiên bước vọt lên, một phen ôm chặt Giang Quân.

Hai cơ thể trần trụi nóng bỏng dán vào nhau, Giang Quân mới phát hiện cả người Viên Soái đều đang run rẩy, hô hấp phun lên đỉnh đầu cô cũng cực kì dồn dập.

"Làm sao vậy?"

Giang Quân cảm nhận được anh khác thường, lập tức thả lỏng thân mình dựa vào trên người anh, đôi tay ở phía sau lưng anh vỗ nhẹ, dịu dàng trấn an nói.

Trước ngực cảm nhận được nhịp đập phập phồng của anh dần bình ổn lại, bên tai mới truyền đến giọng nói khàn khàn mang theo ủy khuất của Viên Soái.

"Anh cho rằng... Lại không thấy em nữa."

"Hả.. À, em chỉ về phòng tắm rửa thôi, em sẽ không đi."

Giang Quân cố ý dùng ngữ khí nhẹ nhàng, tươi cười trả lời Viên Soái, xoa dịu cảm xúc vừa bị hoảng loạn của anh. Viên Soái không nói gì chỉ tăng thêm lực cánh tay, đầu đặt ở bả vai Giang Quân cọ cọ.

Hai người hiện giờ đều trần trụi, vừa mới cởi bỏ hiểu lầm, Giang Quân lập tức cảm nhận được tư thế hai người ôm nhau không ổn. côn thịt mềm nhũn lại không thể bỏ qua của Viên Soái lúc này đang dán trên bụng Giang Quân mà hai vú của Giang Quân bởi vì Viên Soái ôm mạnh mẽ cũng bị gắt gao đè ép lên ngực anh.

Bây giờ dưới thân cô còn đang đỏ lên đấy, ngàn vạn không thể lại phóng túng.

"Được rồi anh buông em ra đã, em tắm rửa cho anh. Nếu không đợi chút nữa có khả năng mẹ anh sẽ đi lên tìm anh."

Viên Soái không tha ôm Giang Quân cọ cọ, cuối cùng mới chịu đứng dậy lui về sau một bước, chỉ là đôi tay vẫn nắm chặt ở trên eo Giang Quân

Giữa cơ thể hai người có khoảng cách, Giang Quân cũng không tự chủ được nhìn về phía trên người Viên Soái.

Ngực anh trắng nõn, càng thêm đối lập với eo bụng gầy yếu, làm cho đáy lòng Giang Quân một lần nữa dâng lên tự trách. Về sau phải nuôi anh béo lên một chút, còn phải mang anh theo tập thể hình mới được, dưới đáy lòng Giang Quân âm thầm quyết định.

Xuống chút nữa chính là vật màu trắng trải rộng- dấu vết điên cuồng đêm qua của hai người, ai cũng không biết tàn lưu trên nhục côn kia là tinh dịch của người con trai hay mật dịch của người con gái.

Giang Quân cúi đầu, trên mặt chậm rãi nổi lên một rặng mây hồng, vì muốn giả vờ như không có chuyện gì mà cô ép mình chuyển dời tầm mắt, xoay người cầm lấy vòi hoa sen tắm rửa cho anh.

Dịch màu trắng đục đọng lại trên bụng và nhục côn của Viên Soái lực từ dòng nước của vòi hoa sen căn bản không đủ để đem chúng rửa sạch sẽ.

Thấy tay anh còn gắt gao nắm eo mình, cô cũng đoán ra anh không có khả năng tự mình động thủ rửa sạch.

Dưới đáy lòng Giang Quân do dự trong chốc lát, sau khi ngẫm lại hai người đã sớm thân mật quá nhiều lần như vậy cũng không có gì phải kiêng kị thẹn thùng nữa, cô mới tự mình duỗi tay thay anh lau đi.

Nhưng sáng sớm là thời điểm đàn ông không thể chịu nổi trêu chọc nhất, chỉ là Giang Quân quá thuần khiết đến lau lau vài cái. Nhục côn tím hồng kia ngay lập tức giống như ác ma bị đánh thức, lộ ra gương mặt dữ tợn, đầu nấm dâng trào gật gà gật gù diễu võ dương oai với Giang Quân.

"Phía dưới của em sưng lên rồi, nếu làm tiếp sẽ trầy da đổ máu mất. Không bằng anh tự tắm đi? Em ra ngoài trước?"

Giang Quân thấy thứ kia bộ dáng thô dài gắng gượng, chân nhũn ra, cả người đều bắt đầu chột dạ, nhịn không được muốn lấy cớ chạy đi.

Nhưng Viên Soái lại không cho cô cơ hội này, anh nhìn chằm chằm khuôn mặt cô dưới hơi nước bốc lên có vẻ đặc biệt mềm mại, còn có... Hai cánh môi đỏ mọng mê người kia.

Viên Soái không cầm lòng được giơ tay phất qua gương mặt Giang Quân, cuối cùng ngón tay cái dừng lại ở môi cô vuốt ve qua lại.

"Có thể dùng nơi này."

Cô biết ngay sẽ không đơn giản như vậy mà! Trong lòng Chu Y Y âm thầm giận dữ.

Nhưng khi ngẩng đầu lại nhìn thấy khuôn mặt cố chấp tái nhợt của anh, mặc dù hôm qua đã ăn một ít, nhưng hốc mắt vẫn sâu như cũ và sắc môi khô trắng.

Giang Quân lại không khỏi mềm lòng, tưởng tượng đến bây giờ anh suy yếu và cảm xúc mẫn cảm đều bởi vì chính cô dựng lên. Thì cô không nhịn được muốn thuận theo anh, dung túng anh.

'Bản năng làm mẹ của phụ nữ chính là mạnh mẽ như vậy đấy' khi Giang Quân ngồi xổm giữa hai chân Viên Soái, ra sức phun ra nuốt vào trong lòng bất đắc dĩ mà cảm khái nói như thế.

Viên Soái nửa dựa vào trên bồn rửa tay, một tay đỡ đầu Giang Quân, cúi đầu nghiêm túc nhìn bộ dáng cô khẩu giao vì mình.

Lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt xinh xắn, mềm mại bây giờ đã cùng mình thân mật như thế, vừa dâm loạn lại mê người đến quỳ phục ở giữa hai chân mình.

Cái miệng nhỏ hồng nhuận đang cố gắng liếm láp, cắn nuốt nhục côn thô cứng của mình, trên đầu nấm tràn ra tinh dịch bị đầu lưỡi linh hoạt của cô liếm đi tất cả, trứng dái mẫn cảm mà mềm mại cũng bị cô ngậm vào trong miệng liếm mút.

Tất cả đều làm Viên Soái cảm thấy vạn phần thỏa mãn và an tâm, giờ khắc này Giang Quân đang đắm chìm ở dưới thân anh, chỉ có thể thuộc về mình anh.

Lửa dục trong mắt dần dần bốc lên, cái tay đỡ ở gáy Giang Quân cũng dần dần tăng thêm chút lực, đem đầu cô ép lên trên bụng nhỏ của mình.

Bụng nhỏ gầy nhưng rắn chắc cũng bắt đầu cầm lòng không được phối hợp với động đậy dưới tay, cho đến khi mắt thấy tất cả nhục côn đều nhét vào cái miệng nhỏ ấm áp khiến người ta say mê luyến tiếc anh mới giảm lực lui ra phía sau, cứ lặp lại như thế.

Giang Quân đã nhận ra dục hỏa của anh đang bùng phát, trong miệng ngậm côn thịt thô cứng khiến cô ngay cả tiếng kêu rên cũng khó có thể phát ra, không thể không thả lỏng cổ họng của mình, yết hầu phối hợp với tốc độ đâm chọc đang dần gia tăng của anh.

Ngay từ đầu Giang Quân còn có thể phối hợp liếm láp hoặc hút vài cái, đến cuối cùng cũng chỉ có thể mở to miệng, mặc kệ để nhục côn ngang ngược của anh ở trong cổ họng mình ra vào.

Viên Soái đã hoàn toàn đắm chìm trong sự sảng khoái khuây khoả truyền đến từ hạ thân, eo bụng đong đưa cũng càng lúc càng nhanh, gần như không khác gì tốc độ khi cắm vào hoa huyệt, làm cho Giang Quân gần như nôn khan. Cũng may cô kịp thời điều chỉnh góc độ để lúc anh tiến vào mình có thể dễ chịu một chút.

Cuối cùng Viên Soái sau vài cái lao đến mạnh mẽ cũng gầm nhẹ đem tất cả tinh hoa phong phú bắn vào trong miệng Giang Quân một giọt cũng không dư thừa.

Anh bắn vừa nhanh lại vừa nhiều, Giang Quân cũng không kịp phản ứng, chỉ có thể đem tinh dịch trong miệng nuốt vào bụng. Cuối cùng cũng dứt khoát đưa Phật đưa đến Tây Thiên, thay anh đem tinh dịch còn dư lại trên nhục côn liếm sạch sẽ.

Mà hai người ở phòng tắm chậm trễ, đã sớm tới giờ mẹ Viên lên hỏi thăm.

Mẹ Viên vừa lên lầu ba thì nhìn thấy cửa phòng của con trai mình mở rộng ra, bên trong không có một bóng người, trong phòng còn tràn ngập hương vị của nam nữ sau khi làm tình.

Bà tay chân nhẹ nhàng đi về phía phòng Giang Quân, thấy cửa phòng Giang Quân lại khép hờ thì lặng lẽ cong lưng từ khe cửa nhìn vào bên trong.

Vừa lúc nhìn thấy Giang Quân quỳ gối giữa đùi Viên Soái, đầu đong đưa trước sau, hơn nửa người Viên Soái đều bị chặn lại, nhưng mẹ Viên lại không phải đứa trẻ vô tri, đương nhiên cũng đoán được hai người đang ở đó tiến hành hoạt động gì.

Ngoài cửa mẹ Viên nhìn đến mặt đỏ tai hồng, sau khi nhìn thấy Viên Soái và Giang Quân cũng tiện tay thay bọn họ đem cửa đóng lại, còn bà thì xấu hổ đi xuống dưới lầu.

Mẹ Viên lần này nhìn thấy bộ dạng của hai người cũng bởi vì vừa rồi khi chạy tới phòng Giang Quân lòng Viên Soái tràn đầy kinh hoảng, sau khi mở cửa căn bản là không chú ý đến cửa phòng đã đóng hay chưa anh đã lập tức đẩy cửa phòng tắm ra.

Giang Quân đương nhiên cũng nghĩ anh đã khóa cửa rồi cho nên mới tùy ý để cửa phòng tắm mở ra, lại không nghĩ rằng hình ảnh dâm loạn của hai người sẽ bị mẹ Viên nhìn thấy tất cả.

Nhưng hai người cũng coi như trong họa có phúc, vốn dĩ trong lòng mẹ Viên còn có chút không xác định, sau khi bị hình ảnh này kích thích đã hoàn toàn đem Giang Quân nhận định là con dâu của nhà mình.

Cùng ngày sau khi ăn cơm trưa, mẹ Viên nhân dịp dò hỏi về tình hình trị liệu của Viên Soái lấy cớ gọi Giang Quân đến thư phòng.

"Quân Quân trong khoảng thời gian này cháu chăm sóc Viên Soái bác đều nhìn thấy, bác và ba nó chân thành cảm ơn cháu. Nếu không phải cháu, bác nghĩ Viên Soái sẽ không có thay đổi lớn và trưởng thành như vậy."

Mẹ Viên vừa bắt đầu đã khen Giang Quân, ngược lại làm Giang Quân không biết làm sao. Mình dụ dỗ con trai người ta, người ta còn cảm ơn mình như vậy đúng là hổ thẹn khó xử...

"Không có không có, đây đều là việc cháu nên làm, là Viên Soái tự mình rất cố gắng."

"Được, được, nhưng bác vẫn phải cảm ơn cháu!"

"Bác khách khí rồi."

Biểu hiện của mẹ Viên rất nhiệt tình, Giang Quân cũng chỉ có thể vội vàng đáp lại.

"Quân Quân à, chính là sáng hôm nay bác... đi tìm Viên Soái... Không thấy nó ở trong phòng... Sau đó cửa phòng cháu lại không đóng.. Cho nên bác..."

Mẹ Viên tự mình cũng cảm thấy sự việc buổi sáng có chút xấu hổ, khó có thể mở miệng, lúc nói ra đương nhiên cũng đứt quãng.

Từ khi mẹ Viên nói sáng nay bà đi tìm Viên Soái mặt cô đã "Xoẹt" một cái trắng bệch. Lại nghe thấy mẹ Viên nói cửa phòng mình không khóa Giang Quân lập tức phản ứng lại. Nghĩ đến sáng nay hai người không đóng cửa phòng tắm ở bên trong làm việc kia, chỉ trong nháy mắt một cỗ khô nóng hổ thẹn bùng lên gương mặt.

Mẹ Viên chỉ muốn biểu đạt bà đồng ý cho bọn họ ở bên nhau, nhưng bà muốn nói lại thôi, bộ dạng không biết nên nói hay không này làm cho Giang Quân tưởng rằng bà muốn trách cứ, cả người cô lập tức giống như bị dội một chậu nước đá, ngay cả trái tim cũng lạnh xuống.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, bác gái, cháu.. Cháu..."

Giang Quân luống cuống cả lên, cho dù cô hết sức muốn làm cho mình bình tĩnh lại, muốn giải thích và xin lỗi, nhưng lời nói ra lại lắp bắp, không biết nên nói cái gì.

Mẹ Viên cũng nhìn ra cô khẩn trương và xấu hổ, cho rằng cô hiểu lầm ý tứ của mình cũng vội vàng bổ sung nói.

"Không có việc gì, không có việc gì, bác chỉ muốn nói cho cháu, bác và ba nó đều biết việc hai đứa ở bên nhau. Hai chúng ta đều không phản đối, về sau hai đứa không cần kiêng dè chúng ta, cứ quang minh chính đại ở bên nhau là được. Nếu cháu cảm thấy không thích hợp thì cứ nói, chúng ta có thể tìm ba mẹ cháu nói về việc đính hôn, định ra quan hệ trước. Về sau nếu hai đứa kết hôn, hai đứa muốn tiếp tục ở trong nhà hay dọn ra ngoài đều có thể, nhà của chúng ta có thể chuẩn bị hôn phòng, xe cũng có thể chuẩn bị..."

Mẹ Viên còn đang lải nhải đắm chìm trong việc chuẩn bị hôn lễ của hai người, mà ở một bên sau khi Giang Quân nghe thấy lời nói của mẹ Viên đã ngây ngẩn cả người, không thể tin được mà nhìn mẹ Viên, thật lâu cũng không phục hồi lại tinh thần.

Nghe thấy bà còn đang nói cái gì kết hôn, gặp cha mẹ lúc này cô mới dám khẳng định thì ra ba mẹ Viên thật sự đồng ý cho hai người ở bên nhau.

Sau đó Giang Quân cũng không biết mình trở về như thế nào, dù sao khi đẩy cửa phòng ra thì thấy Viên Soái đang nằm trên giường mình đọc sách.

Viên Soái thấy cô trở về với bộ dáng ngây ngốc lập tức buông sách đi đến trước mặt cô, đem cô ôm vào trong lòng ngực.

"Làm sao vậy?"

"Ba mẹ anh... Đồng ý cho chúng ta... Ở bên nhau."

"Hả? Bọn họ vốn không đồng ý à?" Viên Soái nhăn mày, bắt đầu suy tư về sự khác thường trước đó của Giang Quân, anh nghĩ rằng do ba mẹ Viên không đồng ý nên cô mới dọn ra ngoài.

"Không phải, hôm nay bọn họ mới biết."

"À."

Nếu trước kia sự khác thường của cô không phải vì nguyên nhân cha mẹ anh ngăn cản thì tốt rồi, dù sao hiện tại cha mẹ anh cũng đồng ý, mặt khác không có gì cần phải quan tâm. Viên Soái tùy ý đáp lại sau đó nắm tay Giang Quân thưởng thức.

Ở trong lòng Viên Soái, ngay cả khi cha mẹ không đồng ý anh cũng sẽ kiên trì ở bên cô, hơn nữa anh cũng căn bản không hiểu Giang Quân vì sao lại muốn giấu giếm, chỉ là anh cũng không muốn làm trái lại ý nguyện của Giang Quân, dù sao anh chỉ cần cùng cô ở bên nhau là được, những thứ khác đều không sao cả.

Từ đó về sau, Viên Soái bắt đầu thường xuyên ra vào phòng Giang Quân, thậm chí ngay cả buổi tối cũng ngủ trong phòng cô. Bây giờ hai người còn chưa kết hôn đâu, coi như cùng ở chung một nhà với ba mẹ Viên nhưng điều này vẫn làm cho Giang Quân cảm thấy cực kì thẹn thùng.

Nhưng cái người Viên Soái này không hiểu quan niệm thế tục, thế giới của anh chỉ nhìn thấy một mình Giang Quân đương nhiên là mặt dày mày dạn không chịu về phòng mình.

Có đôi khi mọi người đều có mặt trên bàn ăn, ăn cơm, Viên Soái cũng sẽ không coi ai ra gì ôm Giang Quân làm cô xấu hổ đến hận không thể đem đầu vùi xuống. Nhưng mà anh cũng không phải không coi ai ra gì, ở trong thế giới của anh xung quanh thật sự không có người mà!

Thế cho nên sau này mẹ Viên cũng đề nghị dứt khoát để cô dọn vào phòng Viên Soái. Dù sao Giang Quân ở phòng cho khách, chắc chắn nhỏ hơn phòng ngủ chính một ít.

Giang Quân xấu hổ đỏ mặt đồng ý, sau khi trở về phòng lập tức lôi kéo Viên Soái giáo huấn một trận để về sau không cho phép anh ở bên ngoài động tay động chân với cô, bằng không cô sẽ tức giận.

Viên Soái ngoan ngoãn nhìn Giang Quân thấy bộ dáng cô không giống như nói giỡn đành phải không tình nguyện mà đồng ý.

Đến nỗi Từ Tuyết đã sớm trở về trường học, từ sau khi Giang Quân trở về không đến hai ngày cô ta đã dọn đi rồi.

Thật ra Từ Tuyết cũng cao ngạo, chủ động theo đuổi một người con trai có bệnh tự kỷ thời gian dài như vậy, sớm đã có chút mất kiên nhẫn. Lại nghe thấy trong lúc ngủ mơ anh gọi tên cô gái khác, cô ta cũng tự biết không hề có hy vọng.

Dù sao thân thế và bề ngoài của cô đều không kém, đương nhiên cũng không cần vứt mặt mũi tiếp tục ở đây, vừa lúc trường học cũng sắp khai giảng cô liền lấy cớ dọn ra ngoài.

Sau này một đoạn thời gian rất dài Giang Quân đều hối hận, lúc trước không nên nói cho Viên Soái biết việc cha mẹ anh đồng ý. Như vậy anh sẽ cho rằng hai người còn muốn tiếp tục nói dối, hành vi cũng sẽ rụt rè cẩn thận hơn chút.

Không giống như bây giờ, anh không chỉ có buổi tối mỗi ngày đều đổi biện pháp lăn lộn cô, thậm chí còn học xong cách dụ cô.

Tỷ như lúc Giang Quân ở phòng bếp nấu nước đường, anh sẽ giả vờ thuận miệng hỏi bây giờ trong nhà còn có ai.

Chỉ cần Giang Quân nói trong nhà chỉ còn hai người bọn họ, những người khác đều đã đi ra ngoài, anh sẽ hóa thân thành sói hoang đem Giang Quân tử hình ngay tại chỗ.

Giang Quân bị anh thao đến tay chân mềm nhũn thì không nói lại còn phải thay anh thu thập tàn cục, đem dấu vết hoan ái lưu lại của hai người chà lau sạch sẽ.

Cho nên mới nói đàn ông không thể tùy tiện khai trai, nếu không sẽ chẳng thể vãn hồi.

Giang Quân cũng không biết anh học ở đâu nhiều tư thế như vậy, có lẽ là bản lĩnh trời sinh của đàn ông.

Thật ra ngay cả lời khách sáo cũng không tính, sau khi Giang Quân phản ứng lại thì lần sau sẽ cảnh giác hơn một ít.

Nhưng Viên Soái thật sự tốn nhiều tâm tư, có đôi khi Giang Quân tản bộ ở hoa viên nhỏ trong biệt thự anh sẽ căn cứ theo biểu cảm và hành động của Giang Quân để suy đoán xung quanh có người hay không.

Nếu anh phân tích ra xung quanh không có ai thì sẽ kéo Giang Quân trốn sau gốc cây, vén váy cô lên, ngay lập tức đè cô lên cây dùng sức thao làm.

Tinh hoa của hai người tất cả đều làm phân bón đút cho mặt đất dưới chân. Tinh dịch không phải vật vô tình, hóa thành bùn xuân càng tốt cho hoa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top