Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Mùi hương biến mất sẽ không thấy em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Viên Soái nằm bên này cuối cùng cũng ngửi thấy hương vị đặc trưng quen thuộc. Giống như vừa thanh tỉnh trong ánh mắt cũng bắt đầu chậm rãi có ý thức và lý trí. Anh theo mùi hương nhìn về phía Giang Quân thấy cô đang cúi đầu nhìn mình, trong lòng có một cảm xúc khác thường trồi lên... Từ khi sinh ra đến giờ lần đầu tiên Viên Soái đối với người khác cũng chính là Giang Quân nở một nụ cười vui vẻ.

Khi Viên Soái quay đầu lại Giang Quân cũng dừng động tác ngón tay, nhìn anh. Người trước mắt đột nhiên tươi cười khiến Giang Quân sửng sốt, sau đó cũng có một loại cảm động khó có thể miêu tả.

Nếu anh cười với cô, cô cũng nên cười lại để biểu đạt lễ phép.

Giang Quân vừa phục hồi tinh thần muốn cười đáp lại Viên Soái, lại không nghĩ rằng Viên Soái đột nhiên xốc chăn lên, xoay người bò đến giữa hai chân cô!

"Anh... Anh làm gì vậy?" Giọng nói của Giang Quân có chút run rẩy... Nhìn thấy ánh mắt Viên Soái khi ngẩng đầu, cô lại càng khẩn trương... Cô giống như biết Viên Soái muốn làm gì...

"A..." Viên Soái cứ thế trực tiếp xốc váy ngủ của cô lên, dùng miệng dán lên nơi riêng tư của cô!

"Viên Soái... Ưm.. A... Đừng liếm... A..."

Không đợi Giang Quân phản đối Viên Soái sớm đã tự động bắt đầu liếm láp.

Thật ra đêm qua Viên Soái cực kì tò mò đối với loại chất lỏng mang theo mùi hương đặc biệt này, chỉ là lúc ấy cơ thể hai người đều đang động dục, trầm mê cọ xát lẫn nhau.

Sáng nay sau khi tỉnh táo lại Viên Soái đột nhiên sinh ra khát vọng to lớn đối với mùi hương đặc biệt này, anh muốn nếm vị của chất lỏng ấy.

Thấy Giang Quân còn ngơ ngác nhìn mình, Viên Soái cũng mặc kệ, cơ thể dịch về phía trước, cánh môi khô ráo đụng vào môi âm hộ ướt át.

Viên Soái ngủ một đêm sớm đã có chút khát nước... Anh nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi liếm dịch ướt chảy ra..

Sau mấy phen thử nhấm nháp... Viên Soái đột nhiên tăng nhanh tốc độ liếm mút. Đầu lưỡi trơn mềm nhanh chóng cướp đoạt trong khe thịt, giống như nhất định phải uống cạn mới chịu bỏ qua.

"Hừ..... A..... Viên Soái....."

Nơi riêng tư truyền đến kích thích làm cho Giang Quân yêu kiều rên rỉ, một tiếng cao hơn một tiếng. Cảm giác xấu hổ khiến cô muốn đẩy đầu Viên Soái ra nhưng khoái cảm kích thích cực hạn làm Giang Quân giống như đem đầu Viên Soái càng chôn càng sâu...

"Đừng..... Liếm..... A....."

Dưới thân đầu lưỡi tìm được ngọn nguồn của thủy dịch, đang điên cuồng trong huyệt động. Mật dịch một đợt tiếp một đợt theo đầu lưỡi cướp đoạt chảy vào cổ họng Viên Soái

Cơ thể Giang Quân giống như đong đưa run rẩy, bất lực rùng mình. Eo mông căng chặt cũng theo đầu lưỡi châm ngòi cầm lòng không đậu đong đưa trước sau, dường như tra tấn Giang Quân đến dục tiên dục tử.

Cuối cùng sau một lượng thủy dịch lớn chảy vào trong miệng Viên Soái mới ngừng lại, nâng đầu lên.

Giang Quân còn đang đắm chìm trong khoái cảm ngập đầu nên không rảnh phản ứng lại Viên Soái, cô tự mình nhắm mắt dựa vào đầu giường ổn định lại hô hấp.

Viên Soái cũng không quấy rầy cô, chỉ yên tĩnh ngồi quỳ trước mặt Giang Quân, giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn.

Giang Quân vừa mở mắt thấy dáng vẻ này của anh cũng không biết nên nói gì... Còn có thể nói cái gì đây, dù sao người hưởng thụ cũng là cô....

"Anh tỉnh rồi thì trở về phòng đi, chút nữa em còn phải xuống tầng nấu cơm."

Sau khi nói xong Giang Quân xuống giường mặc quần lót, ướt dịch vừa rồi tất cả đều do anh liếm sạch sẽ... Cũng không cần phải lau....

Mặc xong quay đầu lại thấy Viên Soái còn giữ nguyên tư thế vừa rồi không nhúc nhích, Giang Quân sợ tới mức cho rằng anh lại mất đi phản ứng, vội vàng ngồi trước mặt nhìn anh chằm chằm.

"Sao anh còn chưa quay về?" Thấy anh vẫn còn thần trí Giang Quân mới nhẹ nhàng thở ra.

Viên Soái nhìn Giang Quân một hồi lâu mới cúi đầu mở chân ra, nói.

"Nơi này của anh rất khó chịu."

Giang Quân sửng sốt, theo đó cúi đầu nhìn. Chỉ thấy chỗ hai chân buông ra một cây nhục côn dâng trào đang đứng sừng sững diễu võ dương oai.

Từ lúc tỉnh lại Viên Soái vẫn luôn không mặc quần áo, tư thế ngồi quỳ vừa lúc kẹp chặt nhục côn sưng to. Lúc này thấy Giang Quân muốn rời đi anh mới do dự nói ra khát cầu của mình.

"Đêm qua anh nói không khó chịu mà?"

"Bây giờ rất khó chịu, đau."

Một người con trai cao hơn 1m8 ngồi ngay ngắn ở trước mặt, dùng ánh mắt đơn thuần lại ủy khuất nhìn bạn, nói đau...

Giang Quân lập tức cảm thấy bất đắc dĩ lại dở khóc dở cười.

"Tự anh dùng tay cầm, vuốt ve trên dưới là được."

Viên Soái dựa theo lời cô nói tự mình hành động, động còn chưa đến 20 cái đã buông tay ra.

"Không có cảm giác, vẫn không thoải mái."

Xong rồi...trong ánh mắt còn mang theo vẻ đáng thương. Giang Quân cảm thấy anh đang cố ý kích thích bản năng làm mẹ của mình! Nhưng cố tình còn rất hiệu quả với Giang Quân!

Aiz... Lại là tiếng thở dài quen thuộc.

Giang Quân một tay cầm di động xem tin tức, một cái tay khác hướng về phía nhục côn của Viên Soái cầm lấy.

Chờ đến khi Giang Quân xem hết bảng tin, tay đều đã mỏi mà nhục côn của Viên Soái thoạt nhìn vẫn không hề thay đổi.

"Còn bao lâu anh mới xong, tay em mỏi quá."

"Không biết."

"...."

Trong lòng Giang Quân trợn trắng mắt sau đó buông điện thoại ra, đôi tay lại đặt lên, chuyên tâm thay anh hầu hạ đồ xấu xa này.

Không chỉ tốc độ nhanh hơn, ngay cả hai viên trứng dái mềm mại cũng được cô lần lượt hầu hạ.

"Mùi hương của em sắp biến mất."

Đang lúc Giang Quân chuyên tâm vuốt ve giọng nói trầm thấp của Viên Soái đột nhiên vang lên. Vừa rồi Giang Quân còn chưa hiểu ý anh, sau khi cân nhắc trong chốc lát mới đột nhiên phản ứng lại.

"Hương vị biến mất sẽ thế nào?" Giang Quân nhẹ giọng nghi hoặc hỏi.

"Sẽ không nhìn thấy em."

Một cảm giác thương tiếc quen thuộc nảy lên trong lòng Giang Quân.

"Bình thường anh thấy được ai?"

"Anh chỉ từng thấy em.... Ba mẹ anh.. Anh mơ hồ có thể cảm giác được."

Ngữ khi của Viên Soái bình tĩnh, nhưng Giang Quân vẫn từ trong lời nói của anh cảm nhận được cô độc. Cái thế giới gì mới chỉ có một mình mình, chắc sẽ cô đơn đến tuyệt vọng đi.

Giang Quân cũng không biết phải làm sao bây giờ, dù sao hai người cũng không thế cứ mãi ở trên giường cọ xát được. Đêm qua vận động nhiều lúc này đã sắp đến giữa trưa, đã sớm đói bụng. Huống chi nếu bỏ lỡ giờ ăn cơm của anh lại mất đi phản ứng, có khả năng ăn cơm trưa anh cũng không ăn nữa.

Cô quay đầu nhìn Viên Soái, thấy vẻ mặt anh vẫn ỷ lại mình, sâu trong nội tâm Giang Quân cũng có thêm nhiều chút không bỏ được.

Sau khi trong lòng thiên hồi bách chuyển cân nhắc một hồi lâu, Giang Quân mới đứng dậy một lần nữa đem quần lót cởi ra, sau đó lôi kéo anh đi vào phòng tắm thay anh tắm rửa. Trên người anh còn tàn lưu của đêm qua, trước tiên phải rửa sạch sẽ mới được.

Sau đó lại mặc quần áo lên, mới lôi kéo anh xuống lầu.

Trong toàn bộ quá trình này, Giang Quân vẫn luôn gián đoạn thay anh vuốt ve nhục côn, một bên cũng cọ xát hai chân mình, duy trì mẫn cảm nơi riêng tư.

Rau dưa buổi sáng bảo mẫu đưa tới đã bỏ vào tủ lạnh. Giang Quân từ tủ lạnh lấy nguyên liệu nấu ăn, đặt ở trên thớt. Sau đó kéo Viên Soái qua, để anh đứng phía sau mình, mới ngượng ngùng thấp giọng nói.

"Anh... Ở phía sau... Chậm rãi động đi... Không được ảnh hưởng đến em nấu ăn..."

Nói xong mới vén váy ngủ lên, thắt lại trên eo.

Cái mông vừa lộ ra Viên Soái ở phía sau đã gấp khó dằn nổi dán lên. Nhục côn nóng bỏng gắt gao chọc vào eo Giang Quân, sau đó đi xuống ở giữa kẽ mông bắt đầu qua lại cọ xát.

Đôi tay khô ráo ấm áp cũng trực tiếp tìm kiếm ở phía trước, duỗi vào trong váy ngủ rộng thùng thình, đè lại hai vú cao vút, vuốt ve đến vô cùng vui vẻ.

"Ưm.." Ngực đột nhiên bị tập kích, khiến cho Giang Quân mẫn cảm đến cả kinh. Hai vú bị xoa ấn thoải mái mười phần, cô cũng không muốn kháng cự, cứ thế tùy theo động tác của anh.

Giang Quân ổn định tinh thần, bắt đầu chuẩn bị đồ ăn hôm nay.

Vừa nấu cơm vừa chơi, vui ha.

Đầu tiên là phải... Nấu cơm, nấu cơm mất nhiều thời gian cho nên phải làm trước, nhưng nếu nấu cơm phải lấy gạo trong tủ.

"Anh... ưm... Chờ một chút... Em đi đong gạo."

Nói xong Giang Quân đi về bên ngăn tủ, Viên Soái ở phía sau vẫn giống như cục kẹo đường, từng bước theo sát Giang Quân chỉ thả chậm động tác cọ xát lại mà thôi.

Giang Quân thấy anh chậm lại cũng thuận theo cong lưng, mở ngăn tủ, muốn lấy gạo ra.

Không thể ngờ được động tác này lại vừa ý Viên Soái! Khom lưng khiến cho mông Giang Quân hướng lên, hoa huyệt bị thủy dịch tẩm ướt cũng theo đó lộ ra trước mắt Viên Soái.

"A....."

Viên Soái trực tiếp đem nhục côn đâm vào cửa huyệt của cô. May là hoa huyệt của Giang Quân rất chặt, nhục côn của Viên Soái lại thô to, nếu không sợ là tiến quân thần tốc một lần đã đánh hạ thành trì!

"Viên Soái... Không thể đâm vào!"

Giọng nói Giang Quân mềm nhẹ vũ mị, không hề có quyền lực cự tuyệt. Nhưng Viên Soái vẫn theo lời cô lui ra, chỉ ở môi âm hộ non mềm qua lại cọ xát.

Giang Quân cũng không dám kéo dài, vội vàng lấy gạo rồi ngồi dậy. Vo gạo xong cho vào nồi cơm điện, cuối cùng hạng mục công trình này mới hoàn thành.

Tiếp theo cũng tiện hơn nhiều, xắt rau xào rau đều ở bên trên, nhiều lắm là hai bước trái phải mà thôi.

Nhưng cũng không thể vui vẻ quá sớm, quá trình cắt rau tiếp theo cũng không đơn giản hơn nấu cơm.

Sau khi Viên Soái ở kẽ mông và giữa khe thịt qua lại cọ xát, vẫn cảm thấy cọ xát trong khe thịt thoải mái hơn. Bởi vì khe thịt mềm mại ướt át, lại còn có có một viên thịt nhỏ, mỗi lần khi cọ đến viên thịt kia phản ứng của Giang Quân lại càng mãnh liệt, ngẫu nhiên còn sẽ rên rỉ ra tiếng, anh thích nghe Giang Quân rên rỉ.

Nhưng việc này lại khổ Giang Quân, độ mẫn cảm của khe thịt và kẽ mông không giống nhau.

Viên Soái đem những thứ học được đêm qua đều dùng hết, đôi tay có kỹ xảo vuốt ve đè ép nhũ thịt trắng nõn, nhục côn thô dài ở môi âm hộ tùy ý cọ xát, dường như cứ cọ mấy cái nấm đầu sưng to lại chọc vào thịt viên mềm mại. Trêu đùa đến cả người Giang Quân run rẩy, ướt dịch giàn giụa. Chưa nói đến hai chân mềm nhũn gần như cả người đều dựa vào Viên Soái ngay cả dưới tay cắt rau cũng chưa động đậy.

Xem ra không xào đồ ăn được.

Giang Quân ở trong khoái cảm bớt thời gian tự hỏi một chút, vẫn quyết định đi nấu cháo. Xương sườn cắt xong rồi, rửa một chút là được, lại bỏ thêm rau xanh.

Quyết định xong Giang cũng không hề do dự. Dù sao cơm đã nấu được một lát phải nhanh chóng thêm nước mới được.

Còn lại cứ chờ cháo chín thêm chút muối vào, cô không cần tiếp tục ở trong phòng bếp.

Phía sau Viên Soái còn đang đắm chìm trong an ủi hạ thân, Giang Quân thuận theo anh dù sao chỉ cần nhục côn sưng to dán lên cọ xát chỗ ấm áp sảng khoái kia là được.

Hai người ở tầng ba, Giang Quân lười trở lại nên mang theo cục kẹo đường phía sau đi đến sofa. Cũng may sofa của Viên gia là mặt da. Nếu là mặt vải mà đem anh tới đây.. Chẳng may làm ướt... Sẽ rất phiền toái...

"Chờ một chút... Đổi tư thế đã."

Giang Quân hơi đẩy Viên Soái, sau đó nằm lên sofa. Cô vừa nằm xuống còn không kịp điều chỉnh một chút Viên Soái đã lập tức đè lên. Cự vật thô dài giữa hai chân cũng bắt đầu động tác của mình, một chút lại một chút nhanh chóng cọ xát ở nơi riêng tư của Giang Quân

"Ưm.. Ha... Anh... Chậm một chút.... Hừ....."

Tư thế này vừa lúc tiện cho Viên Soái tàn sát bừa bãi, mỗi một chút đều cọ đến vừa sâu vừa nặng. Nếu không phải có thủy dịch của Giang Quân bôi trơn, sợ là toàn bộ bắp đùi đều đã bị anh cọ sưng lên.

Phải nói là Viên Soái rất thông minh học đàn violon, học vẽ tranh đều rất nhanh, học việc nam nữ này cũng nhanh. Anh không chỉ từ phản ứng của Giang Quân phán đoán cô có thích hay không mà có thể từ cảm nhận của mình tìm được cách tốt hơn.

Tựa như giờ phút này Viên Soái đem gập hai chân Giang Quân lại, gia tăng lực ma sát ở nơi riêng tư của hai người. Miệng cũng không nhàn rỗi, cúi người hôn lên cái miệng nhỏ đang rên rỉ của Giang Quân

May mà biệt thự có sân nếu không nếu giờ phút này có người từ ngoài cửa sổ đi ngang qua, nhất định có thể nhìn thấy hình ảnh giao hợp dâm loạn trên sofa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top