Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8: Cuộc thử nghiệm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Âm thanh nồi cơm điện tắt vang lên, Viên Soái ở bên trên vẫn còn đang siêng năng cày cấy.

Giang Quân thật sự có chút đói bụng vậy nên cô không muốn tiếp tục thế này. Thật ra cô chỉ bị động thừa nhận Viên Soái châm ngòi, muốn Viên Soái mau bắn ra, cũng chỉ có thể kích thích anh thêm một chút.

Eo và lỗ tai là nơi mẫn cảm nhất của Viên Soái đây là đêm qua cô mới phát hiện ra. Không đợi tự hỏi xong tay Giang Quân đã vuốt ve ở eo Viên Soái, đầu cũng nâng lên ghé vào bên tai Viên Soái khẽ cắn.

Cứ lăn lộn như vậy một hồi lâu, mới làm Viên Soái bắn ra. Sức chịu đựng của anh cũng quá mạnh rồi... Trong lòng Giang Quân cảm thán.

Cô đẩy Viên Soái đang nằm bò trên người ra, lập tức đi vào phòng bếp, chất lỏng nơi riêng tư cô cũng không dám lau nhằm làm cho hương vị của mình tồn tại lâu một chút.

Nếu bây giờ anh vẫn tỉnh táo thì cũng không cần thiết phải bê lên tầng ba. Hai người ở bàn ăn ăn cơm trưa, khi ăn xong Giang Quân thu dọn phòng bếp một chút, lại đem vệt nước trên sô pha chà lau sạch sẽ, mới mang Viên Soái trở về tầng ba.

Hai người nháo cả ngày cũng không phải chuyện hay, lên lầu ba Giang Quân bảo anh trở về phòng tắm rửa sạch sẽ tiếp theo muốn vẽ tranh hay kéo đàn thì tùy anh. Cô cũng chuẩn bị trở về ngủ trưa, "Vận động" cả buổi sáng đã tiêu hao rất nhiều tinh lực của cô.

"Không cần, anh muốn ở bên em." Viên Soái lập tức cự tuyệt.

"A... Buổi tối em đi tìm anh được không." Giang Quân nhẹ giọng dỗ dành.

"Buổi tối anh sẽ không nhìn thấy em." Viên Soái có chút mất mát, anh sợ không ngửi thấy mùi hương sẽ không nhìn thấy Giang Quân

"Thấy được mà, buổi tối sẽ có mùi hương." đúng là cảm thấy xấu hổ...

"Thật sao?" Viên Soái lại không thấy mất mát như trước nữa...

"Thật mà, buổi tối anh tắm xong em sẽ đi tìm anh."

Viên Soái nhận được bảo đảm, lúc này mới đi ba bước quay đầu một lần, đi vào phòng.

Trong phòng đã không còn hương vị của Giang Quân, Viên Soái lại trở về thế giới chỉ thuộc về mình, anh thuần thục đi về thư phòng tiếp tục vẽ tranh.

Bên này Giang Quân trở về phòng thì tắm một cái sau đó đem vỏ chăn gối điên cuồng đêm qua toàn bộ cho vào máy giặt, còn có cả quần áo của hai người.

Tưởng tượng đến quần áo... Ừ... Bộ quần áo đang mặc trên người Viên Soái cũng giặt. Giang Quân xoay người đi đến phòng Viên Soái nhưng cô lại lập tức thở dài ra tiếng.

Ban ngày không phải thời gian tắm của Viên Soái, lại không có mùi hương đặc thù khiến anh tỉnh táo. Bởi vậy dựa theo thói quen làm việc nghỉ ngơi của anh lúc này chắc anh chỉ biết vẽ tranh hoặc kéo đàn.

Một người con trai nửa người trên mặc quần áo, nửa người dưới trần trụi ngồi trên ghế chân cao vẽ tranh, bên trên nhục côn giữa hai chân còn có thể nhìn thấy rõ ràng chất dịch trắng đục, bức tranh này dù chỉ tưởng tượng cũng khiến khiến người ta cảm thấy bất đắc dĩ.

Giang Quân nhận mệnh cầm khăn lông thay Viên Soái lau đi, dù sao giờ phút này anh cũng không có phản ứng. Quần áo không có cách nào mặc giúp anh, chỉ có thể lấy áo tắm dài thay anh phủ lên, phòng ngừa anh bị cảm lạnh.

Buổi tối Giang Quân tắm xong nằm trên giường. Cô có chút do dự lại có chút thẹn thùng trốn tránh, điều này khiến cô giả vờ như quên thời gian, ở trên giường lướt Weibo lướt đến tận 10 rưỡi.

Mắt nhìn đêm càng ngày càng đen, áy náy trong lòng Giang Quân cũng nhiều thêm

Nếu không vẫn đi xem thử, nếu anh ngủ rồi mình sẽ trở về. Giang Quân âm thầm cân nhắc hồi lâu, cuối cùng mới hạ quyết tâm.

Âm thanh mở cửa chậm rãi vang lên trong bóng tối, Giang Quân đi vào phòng, nương theo ánh đèn di động nhìn về phía giường.

Viên Soái đã lên giường nằm, Giang Quân chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng của anh, không thấy được mặt anh.

Giang Quân thấy trên giường có người vốn đã định trở về, nhưng trong lòng cô lại có âm thanh nhắc nhở cô đi về phía mép giường.

Lại đi xác nhận một chút vậy. Chỉ cần nhìn thấy anh nhắm mắt, mình sẽ trở về!

Giang Quân thuyết phục mình như thế.

Cuối cùng cũng đi đến mép giường viên Soái, lúc này Giang Quân mới thấy rõ mặt Viên Soái. Còn tưởng rằng anh đã ngủ nhưng cô không ngờ Viên Soái vẫn đang mở to hai mắt.

Bình thường chín giờ anh đã ngủ sấm đánh cũng không động. Bây giờ anh lên giường lại mở to mắt trong lòng nhất định còn có điều chấp nhất...

Giang Quân nghĩ đến mình lỡ hẹn, trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy.

"Viên Soái? Anh tỉnh sao?"

Giang Quân giơ tay lên ở trước mắt Viên Soái quơ quơ, đáng tiếc Viên Soái vẫn không hề có phản ứng.

Xem ra cô cần phải huấn luyện Viên Soái từ nơi khác cũng có thể cảm nhận được mình, dù sao cô cũng không thể mỗi ngày đều... Ướt giàn giụa đi? Haiz...

Nhưng đêm nay không có biện pháp, giữa bọn họ tuy rằng đã từng có tiếp xúc thân mật, nhưng thời gian hai người ở chung tổng cộng mới hơn một tuần, đường mờ mịt lại còn xa!

Giang Quân đành vén váy ngủ và quần lót lên, đem tay hướng về dưới thân tìm kiếm, tự sờ soạng đương nhiên cực kì quen thuộc.

Nhưng cô xoa ấn hồi lâu cũng không có cảm giác, tối nay cơ thể giống như trở nên đặc biệt lãnh đạm, cũng không biết có phải do hai ngày nay hoan ái quá nhiều hay không.

Ngón tay ngọc mảnh khảnh khiêu khích giữa hai chân hồi lâu nhưng hoa huyệt thường ngày mẫn cảm vẫn như cũ không có phản ứng.

Mắt nhìn thời gian càng ngày càng muộn Giang Quân cũng không khỏi bắt đầu có chút nhụt chí và nóng nảy. Tâm tình càng nôn nóng cơ thể lại càng không có phản ứng, chỗ nào có thể mẫn cảm được chứ?

Giang Quân không thể không ngừng tay lại, cau mày, tự hỏi tìm phương án giải quyết.

Viên Soái còn đang trợn mắt nằm, giống như chưa nhìn thấy gì, khiến cho sự áy náy trong Giang Quân càng sâu.

Cô suy nghĩ hồi lâu, nếu phải mẫn cảm vì anh vậy thì dùng cơ thể anh đến trêu chọc mình đi! Giang Quân rối rắm một lúc cuối cùng vẫn chỉ có thể nghĩ đến phương pháp này.

Giang Quân quyết tâm, dứt khoát cởi váy ngủ và quần lót xuống. Cô vốn không mặc nội y bây giờ lại cởi hết ra, cơ thể trần trụi của cô ngồi bên cạnh Viên Soái.

Quần ngủ của Viên Soái là loại dây thun, Giang Quân cắn môi dưới, hơi dùng sức ngay cả quần tứ giác cũng kéo xuống dưới.

Cự long còn đang ngủ say dưới ánh đèn mờ nhạt có vẻ hồng hào lại đáng yêu, giống một cây thịt sạch sẽ, mềm oặt không hề có lực công kích rũ ở dưới bụng nhỏ.

Giang Quân âm thầm nuốt nước miếng, sau đó vươn chân dài ngồi ngay ngắn trên người Viên Soái vừa lúc đem côn thịt khảm giữa hai miếng bánh mì, giống như một chiếc sandwich lạp xưởng.

Hai cánh bánh mì như đang hấp thụ mùi hương của côn thịt, không muốn thành thật kẹp lấy mà vừa mới kẹp đã bắt đầu trước sau vuốt ve côn thịt.

"Ưm..." Âm thanh mềm mại ngâm nga vang lên trong phòng.

Bánh mì ấm áp và côn thịt cọ xát ra nhiệt, càng ngày càng nóng bỏng, nóng đến mức Giang Quân không nhịn được ê a ra tiếng.

Cơ thể vốn lãnh đạm cũng bắt đầu khô nóng, một tia thủy dịch từ hoa huyệt chậm rãi chảy ra.

Nửa người trên của Giang Quân đều mềm mại xuống, cô dứt khoát trực tiếp nằm sấp xuống, ôm mặt Viên Soái hôn lên miệng anh, môi răng hai người hòa vào nhau nước bọt tràn ra cực kì dâm loạn.

Bánh mì và côn thịt còn đang đánh vòng cọ xát, côn thịt chịu khiêu khích cuối cùng đặc biệt phồng lên, làm bánh mì chỉ có thể vừa ngậm lấy vừa giãy giụa.

Tay Viên Soái không biết từ khi nào đã lặng lẽ sờ lên hai vú Giang Quân, một đôi ngực mềm mại phấn hồng bị ngón tay người đàn ông nắm chặt, phảng phất như bị người ta bắt được mạch máu, mỗi lần xoa đều khiến cho Giang Quân kêu rên ra tiếng.

Nhận thấy anh chủ động Giang Quân phí chút định lực thật vất vả mới từ trong tê dại lấy lại tinh thần nửa ngồi dậy.

"Tỉnh rồi?"

"Anh đợi em đã lâu." Trong giọng nói Viên Soái tựa hồ mang theo sự lên án và tủi thân.

"Em quên mất... Thật xin lỗi." Giang Quân chột dạ tự lấy cớ, sao cô dám nói cho Viên Soái mình tới chậm là bởi vì trốn tránh việc muốn gặp anh.

"Không sao." Viên Soái đối với lời Giang Quân nói không hề hoài nghi, rất dễ dàng tha thứ cho cô.

Ở trong lòng Viên Soái đã sinh ra ỷ lại đối với Giang Quân đây là người đầu tiên xuất hiện trong thế giới của anh, khiến anh tự nhiên yên tâm và tín nhiệm.

Giang Quân nghe thấy anh ôn tồn thông cảm lại cúi đầu nhẹ hôn Viên Soái mấy cái.

Chờ khi cô lại một lần nữa ngẩng đầu Viên Soái đã không vui. Anh ôm eo Giang Quân xoay người, đem cô áp dưới thân, bắt đầu dán lên nhấm nháp cái miệng nhỏ ngọt ngào. Đầu lưỡi cường ngạnh với vào, cuốn lấy đầu lưỡi Giang Quân châm ngòi, gần như đem nước bọt của cô toàn bộ đoạt lấy.

côn thịt giảo hoạt cũng bắt đầu trả thù, ở hai cánh bánh mì tàn sát bừa bãi, dường như muốn đem bánh mì phấn nộn cọ sưng lên.

Hai chân Giang Quân bất lực bị bắt đặt trên eo Viên Soái, hai tay cũng tự giác ôm lấy cổ Viên Soái ổn định cơ thể.

Ngay cả rên rỉ trong miệng cũng bị Viên Soái nuốt vào, chỉ còn lại cơ thể phiêu diêu theo từng đợt sóng tình của Viên Soái mà đong đưa run rẩy.

Sâu trong hoa huyệt truyền đến cảm giác hư không tê ngứa quen thuộc, thật ra Giang Quân khát vọng cùng Viên Soái chân chính giao hợp, muốn đem cây côn thịt kia tất cả ăn vào trong cơ thể. Nhưng cô lại lo lắng, cô sợ Viên Soái chỉ là phản ứng với chất lỏng của phụ nữ, chính xác mà nói cô sợ Viên Soái cũng sẽ sinh ra phản ứng đối với người con gái khác.

Từ khi suy nghĩ này xuất hiện trong đầu Giang Quân nó vẫn luôn khiến cô canh cánh trong lòng, tối nay đến muộn cũng là vì suy nghĩ này.

Ngay cả khi Giang Quân đắm chìm trong khuây khỏa được cọ xát lẫn nhau thì cô vẫn như cũ giữ lại một tia lý trí cuối cùng, mặc dù khát vọng từ chỗ sâu trong hoa huyệt đã muốn tra tấn cô đến điên rồi.

Tối nay cuối cùng cô đồng ý ở lại phòng Viên Soái cũng là vì cô đã nghĩ ra biện pháp kiểm chứng, cô muốn tìm cô gái khác đến kiểm tra một chút xem rốt cuộc là Viên Soái chỉ phản ứng với chất lỏng của cô hay đối với chất lỏng của tất cả phụ nữ anh đều phản ứng. Chỉ có như vậy cô mới có thể chân chính yên lòng, làm tốt quyết định tiếp theo.

Màn đêm buông xuống Giang Quân vẫn phối hợp theo khát cầu của Viên Soái, cho đến khi côn thịt mềm nhũn trở lại, hai người mới song song ôm chặt nhau ngủ.

Ngày hôm sau sáng sớm Giang Quân đã tỉnh lại, trong lòng có bận tâm nên ngay cả thân thể mệt mỏi cũng không có cách nào ngủ tiếp.

Đi xuống lầu làm bữa sáng cho hai người, vừa vặn theo quy định đồng hồ sinh học của Viên Soái đưa lên, cô cũng không muốn đánh thức Viên Soái hai người yên tĩnh ở phòng khách nhỏ ăn bữa sáng.

Lúc ăn cơm trưa Giang Quân cũng không có tâm trạng, tùy tiện nấu hai món. Trong lòng cô tràn đầy suy tư về việc sắp làm tối nay, dù sao cũng cảm thấy trong lòng bấp bênh.

Hôm nay thời gian trôi qua dường như đặc biệt chậm, mỗi một khắc đều làm Giang Quân cực kì dày vò, chỉ hy vọng trời mau tối, lại sợ tối nay sẽ là ác mộng.

Thật vất vả đến 5 giờ chiều, Giang Quân ở trong phòng ngủ dùng gậy mát xa tự khiêu khích, sau đó cô nhét trứng rung vào, xách túi đi về phía phòng Nghiêm Kỳ.

Từ buổi sáng Viên Soái tỉnh lại vẫn luôn chờ Giang Quân đến, nhưng lúc ăn cơm trưa anh chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được cô ở bên cạnh nhưng không nhìn thấy cô, trong lòng vừa mất mát lại bất đắc dĩ.

Còn cho rằng buổi tối mới có thể thấy cô, không nghĩ đến chạng vạng cô đã đến tìm còn nói muốn đưa anh ra ngoài.

Đã rất nhiều năm anh không ra cửa, trong trí nhớ mơ hồ còn nhớ rõ lúc còn nhỏ đi theo ba mẹ ra ngoài. Thế giới bên ngoài không khiến anh tò mò, cũng không thể bao dung anh.

Ra ngoài đối với anh mà nói thật sự không quen, thậm chí là đáng sợ. Bởi vì thế giới anh nhìn thấy và thế giới chân thật khác nhau. Nếu anh tùy tiện ra ngoài, có lẽ anh sẽ không tìm thấy đường về. Nhưng anh tin tưởng Giang Quân, nếu Giang Quân muốn dẫn anh đi ra ngoài, anh sẽ không muốn làm cho Giang Quân cảm thấy thất vọng.

Trước khi cha mẹ Viên đi công tác đã để lại chìa khóa xe trong gara cho Giang Quân để cô có thể đi, hiện tại càng tiện cho hành động của cô.

Giang Quân run rẩy lôi kéo Viên Soái đi về phía gara, điều khiển từ xa của trứng rung bật về chế độ nhẹ nhất, ở trong túi xách của cô.

Cô cũng cảm thấy thật bất đắc dĩ, nếu không nhanh sợ rằng cô sẽ ngã xuống, nhưng trứng rung vẫn luôn rung động khiến cô không thể chịu nổi cả người run rẩy.

hoa huyệt bị trứng rung kích thích chảy ra mật dịch nhè nhẹ, may mắn Giang Quân sớm có chuẩn bị, dán băng vệ sinh trong quần lót, nếu không chất lỏng mắc cỡ kia sẽ theo đùi chảy ra.

Lúc học đại học Giang Quân đã thi được bằng lái nhưng cô ít có thời gian đi, may mà chọn khách sạn cũng không cách xa Viên gia, cô chỉ cần đi chậm rãi là đến nơi.

Viên Soái đối với thế giới bên ngoài rất mờ mịt, mỗi một bước đều chỉ có thể dựa vào Giang Quân chỉ đạo, anh chỉ nhìn thấy Giang Quân, đây là điều khiến anh yên tâm nhất.

Thật vất vả tận lực bỏ qua mẫn cảm dưới thân, cuối cùng cũng an toàn tới khách sạn. Vì không muốn bị người ngoài nhận ra mình khác thường, trước khi xuống xe Giang Quân đã tạm thời tắt trứng rung. Mùi hương còn lại của chất lỏng dưới thân hẳn là có thể chống đỡ đến khi bọn họ vào phòng, Giang Quân nghĩ như thế. Chỉ là cô vẫn giải thích tình huống với Viên Soái nhắc nhở Viên Soái nếu anh sắp không ngửi thấy mùi hương của mình thì kéo tay cô.

May mắn là đợi đến khi hai người đăng kí xong tiến vào thang máy Viên Soái mới lôi kéo ngón tay Giang Quân nhắc nhở cô hương vị sắp tan.

Giang Quân làm bộ bình tĩnh nhìn camera trong thang máy sau đó mới mở túi xách bật trứng rung ở mức thấp nhất.

"Ưm..." Nơi riêng tư đột nhiên bị kích thích, làm cho Giang Quân nhịn không được kêu rên một tiếng, may mắn lúc này trong thang máy chỉ có hai người bọn họ.

Sau khi vào phòng Giang Quân thuận lợi lấy được mấy tấm card quảng cáo ở ngăn kéo cuối cùng.

Cô tùy tiện tìm một số theo đó gọi điện, nghe máy là một người đàn ông.

"Alo. Chào quý khách, xin hỏi quý khách cần loại phục vụ nào?"

"Ờ... Chúng tôi muốn..... Tìm một cô gái đến đây." Giọng nói của Giang Quân khẩn trương bắt đầu có chút run rẩy, thật vất vả mới nói ra lời.

"Vâng.. Xin lỗi nơi này chúng tôi không cung cấp phục vụ bách hợp, nếu cô cần chỗ chúng tôi cũng có soái ca dũng mãnh." Người đàn ông bên kia nghe thấy giọng Giang Quân còn sửng sốt một chút, sau đó mới dùng thái độ xin lỗi giải thích với Giang Quân, thuận tiện còn đề cử phục vụ khác, không thể không nói ngành dịch vụ này thái độ thật tốt.

Giang Quân không thể tưởng được người đối diện sẽ hiểu lầm như vậy, chợt nghe thấy thì xấu hổ thiếu chút nữa đã cúp điện thoại. Nhưng hai người đã tới khách sạn rồi dù sao cũng phải tìm phụ nữ tới.

"Không phải không phải! Không phải tôi muốn..... Là.... Ừ... Chỉ là muốn nhìn cô ta.... Biểu diễn! Anh hiểu chứ... Sẽ không chạm vào cô ta, tiền vẫn trả đủ!"

Giang Quân gian nan sắp xếp ngôn ngữ của mình, muốn biểu đạt yêu cầu, may mắn người đối diện cuối cùng cũng hiểu ý cô.

"À! Tôi hiểu rồi, vậy cô có yêu cầu gì về dáng người của cô gái kia không?" Người đàn ông bên kia vừa nghe hai chữ biểu diễn đã hiểu, hắn cho rằng chỉ là cô gái nhỏ tò mò loại chuyện này, muốn tìm một người đến xem. Dù sao như thế nào cũng đều là kiếm tiền, đương nhiên hắn cũng không có đạo lí đẩy khách hàng đi.

"Không có, tùy tiện là được, nhanh lên đi." Giang Quân khẩn trương có lệ nói.

Hai người lại đem địa chỉ khách sạn và số phòng xác nhận một chút, cuối cùng mới cắt đứt cuộc điện thoại khiến người ta xấu hổ này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top