Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 106.3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương một trăm lẻ sáu (3)
Bắn xong, Tần Trình ôm Dung Hủ trực tiếp đi vào phòng tắm, mở vòi hoa sen tắm rửa giúp thiếu niên nhà mình.
Lúc hai người vào phòng tắm Dung Hủ cũng đã tỉnh táo lại, cậu dựa vào gạch men sứ lạnh như băng, muốn hạ nhiệt độ cho thân thể nóng bỏng của mình. Cậu rũ mắt, im lặng không lên tiếng nhìn Tần Trình giúp mình rửa các loại chất nhầy trên thân thể, chờ Tần Trình bảo cậu uống miếng nước súc súc miệng, cậu cũng nhu thuận hé miệng, nuốt một ngụm nước to, lại phun ra hết.
Mà cuối cùng của tất cả, là rốt cuộc phải đào cái thứ trong thân thể cậu ra.
Mới đầu còn thật sự chỉ là tắm rửa đơn giản, nhưng mà theo động tác của người đàn ông càng lúc càng nhanh, thậm chí không cẩn thận đụng phải điểm đã sớm sưng đỏ trong thân thể thiếu niên, rốt cuộc Dung Hủ nhịn không được ôm cổ người đàn ông phía trước, dán môi lên.
Thân thể ăn ngon biết mùi gắt gao dán vào đối phương, không ngừng cọ cọ, giống như ám chỉ cái gì đó.
Tối hôm nay Tần Trình chỉ có một lần, tự nhiên là rất nhanh đã bị thiếu niên khiêu khích cứng lên, nhưng hắn lại dùng một tay kéo người yêu nhà mình ra, hạ mắt nhìn thiếu niên ở trước mặt, giọng khàn khàn nghiêm túc nói rằng: “Tiểu Hủ… em không chịu nổi, em còn nhỏ…”
Trong ánh mắt sáng ngời của thiếu niên phản xạ ánh nước mê người, Dung Hủ lại hôn lên: “Em không nhỏ hơn anh đâu.”
Tần Trình khẽ kinh ngạc, nhưng hắn còn chưa kịp hỏi ý những lời này, hai người liền trực tiếp tắt vòi sen, lại ở trong phòng tắm làm một lần. Lúc này Tần Trình thông cảm cho thân thể Dung Hủ, cũng không có cố ý chống đỡ không ra, chờ Dung Hủ bắn ra xong, hắn cũng giao lương nộp thuế.
Nhưng mà sau lần này, Dung Hủ là thật sự mệt đến nâng không nổi một ngón tay.
Nhìn khuôn mặt thiếu niên ngủ thật say, Tần Trình nhẹ nhàng cong khóe môi, trong mắt nhanh chóng hiện lên một chút cưng chiều và bất đắc dĩ. Hắn ôm thiếu niên, dịu dàng cẩn thận mà làm toàn bộ thanh lý, cuối cùng lại ôm người lên trên giường.
Nhìn giường chăn lầy lội và hỗn loạn, người đàn ông tuấn mỹ tao nhã hơi hơi nhíu mày, trầm ngâm một khắc, cuối cùng vẫn kéo chăn ra, lấy ra một cái chăn khác từ trong tủ treo quần áo, mềm nhẹ đắp trên người thiếu niên.
Lấy hết vỏ chăn, bao gối lây dính thứ của hai người tới, Tần Trình lạnh nhạt bình tĩnh đi vào phòng tắm, tiếp đó… bắt đầu giặt giũ.
Trên đời này chỉ sợ không một ai có thể nghĩ ra, ngay cả dì Tần cũng tuyệt đối không thể tưởng được, vị Tần đại thiếu gia từ nhỏ mặc kệ thủ công nghiệp nhà mình, giờ phút này thế mà lại mang vẻ mặt bình tĩnh giặt! chăn! gối!
Tần Trình cẩn thận ngưng trọng giặt sạch mỗi một ngõ ngách vỏ chăn bao gối, không buông tha bất cứ một chỗ khả nghi nào. Nhất là chất lỏng trên đó, hắn dùng xà phòng chà xát nhiều lần. Đại khái bởi vì chưa từng giặt đồ, toàn bộ cái thau là một đống hỗn độn, bọt bay đầy trời, ngay cả quần áo của hắn cũng đều là bọt.
Chờ đến khi Tần Trình gian nan giặt xong hết, đã là sau nửa đêm. Hắn treo vỏ chăn và bao gối trên cái giá ở dưới điều hòa, mở gió lớn nhất, không ngừng thổi.
Làm xong hết thảy, Tần Trình kéo rèm ra, chỉ thấy không trung phía đông đã nhuộm một tầng ánh mặt trời nhàn nhạt. Hắn xoay người đi đến bên giường, cũng không có nằm ở bên cạnh ngủ, mà là vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve eo thiếu niên, sau đó lại vuốt ve hai chân thiếu niên.
Sau khi Dung Hủ tỉnh lại, đã là giữa trưa hôm sau. Cậu nhìn thời gian trên điện thoại di động, đột nhiên mở to hai mắt, trực tiếp chống cánh tay lên muốn xuống giường, chỉ là hai chân vừa mới đạp đến sàn nhà, phía sau liền truyền đến một trận đau đớn, khiến cả người cậu đổ ập xuống giường.
Giờ khắc này, toàn bộ ký ức đêm qua dũng mãnh tràn vào đại não.
Mới đầu hai người ở huyền quan bắt đầu hôn môi như thế nào, sau đó mình lại không cẩn thận cởi sạch như thế nào, sau đó nhìn thấy Tần Trình nghĩa vô phản cố rời đi, lại quyến rũ đối phương như thế nào…
Nâng tay phải che ở trên mặt, hai má dần dần nổi lên màu ửng hồng, Dung Hủ ngượng ngùng mím chặt môi.
Nhưng mà, ký ức đến đây còn chưa chấm dứt!
Còn có sau đó, cậu lớn mật giúp đối phương làm chuyện đó như thế nào, điên cuồng hô lên những lời kia như thế nào, lại chủ động cởi quần áo như thế nào, còn đặc biệt phấn chấn nhìn mình trong gương, bảo đối phương càng nhanh một chút… tận đến cuối cùng, Tần Trình đã không muốn làm, thế mà cậu lại ở trong phòng tắm lôi kéo đối phương làm thêm một lần nữa!
Dung Hủ: “…”
Hừm, đêm qua có thể là cậu uống phải rượu giả rồi.
Ngay lúc này, cửa đột nhiên bị người mở ra từ bên ngoài. Không bao lâu, La Thiến liền đi vào phòng, trong tay còn bưng một bát cháo và rất nhiều đồ ăn sáng nhẹ nhàng ngon miệng. Thấy Dung Hủ dậy, cô vui vẻ nói rằng: “Tiểu Hủ, cuối cùng cậu cũng dậy, lần này cậu ngủ thẳng tới giữa trưa luôn đó.”
Vừa nói, La Thiến vừa đem toàn bộ đồ ăn sáng và cháo bỏ vào một cái bàn nhỏ, lại bưng bàn nhỏ lên trên giường Dung Hủ.
Thấy thế, Dung Hủ hơi hơi ngơ ngẩn: “Chị tiểu Thiến, đây là…”
La Thiến cười cười, lý lẽ đương nhiên mà nói rằng: “Không phải cậu bị bệnh sao? Nhanh chóng ăn chút đồ thanh đạm, tiểu Hủ, ngày mai cần phải quay đó, nếu lại kéo dài nữa, tiến độ có khả năng sẽ đuổi không kịp.”
Nghe La Thiến nói, Dung Hủ không hiểu ra sao.
Kế tiếp, từ trong tự thuật của La Thiến, rốt cuộc cậu hiểu rõ từ đầu đến cuối sự việc.
Hóa ra sáng hôm nay La Thiến thấy Dung Hủ vẫn không rời giường, liền tới phòng cậu tìm cậu. Lúc ấy bất quá mới sáng sớm sáu giờ, Tần Trình cũng không biết Dung Hủ thường xuyên tới đoàn phim sớm một tiếng, vì thế khi La Thiến đến gõ cửa, cửa vừa mở ra, người cô nhìn thấy dĩ nhiên là Tần Trình.
Gần như là trong nháy mắt, La Thiến liền khẩn trương kích động nói lắp: “Tần… Tần Tần thần? Sao anh lại ở chỗ này? Đây là phòng của tiểu Hủ!”
Minh tinh mà La Thiến vô cùng thích chỉ có hai, một là Dung Hủ, một người khác chính là Tần Trình. Mỗi ngày cô và Dung Hủ ở cùng một chỗ, cho dù có thích như thế nào nữa, cũng sẽ không thấp thỏm như lúc mới đầu, nhưng nhìn thấy Tần Trình, cô vẫn có chút không quá thích ứng.
Nhưng mà, người đàn ông cao lớn ngược sáng đứng ở trước mặt cô, không có một chút xấu hổ và luống cuống, trái lại trấn định lãnh tĩnh nói rằng: “Đêm qua tôi đến xem Dung Hủ, hình như thân thể em ấy có chút không thoải mái, tôi giúp em ấy đo nhiệt độ một chút, nhiệt độ cơ thể có hơi thấp.”
La Thiến sửng sốt, theo bản năng nói rằng: “Vậy hôm nay chẳng phải là không thể quay ư? Thân thể tiểu Hủ thế nào, cần tìm bác sĩ hay không?” Nói xong, La Thiến liền định đi vào trong phòng.
Ngay khi La Thiến sắp vào, sắp nhìn thấy vỏ chăn và bao gối còn chưa triệt để hong khô, Tần Trình đã lãnh tĩnh vươn tay ngăn ở trước mặt cô. La Thiến vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía Tần Trình, chỉ thấy người đàn ông tuấn mỹ lạnh nhạt ấy hạ mắt nhìn cô, thản nhiên nói: “Cô đi giúp tiểu Hủ xin nghỉ trước đi.”
Nhìn khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết, La Thiến nuốt nước miếng một cái, kích động nói “được”, tiếp đó nhanh chóng đi tìm Hứa đạo xin phép.
Nhưng mà Hứa đạo nghe chuyện Dung Hủ bị bệnh, lập tức nghĩ đến sự cố ngày hôm qua. Quả thật, trải qua loại chuyện đó, có thể sẽ sinh ra một chút ảnh hưởng với tâm tình, sau khi tâm tình kịch liệt dao động, bị bệnh cũng không phải không có khả năng.
Hứa đạo mang lòng áy náy và xấu hổ mà đồng ý cho Dung Hủ nghỉ, còn bảo cậu tĩnh dưỡng cho tốt. Nhưng chờ La Thiến không cẩn thận nói ra việc “tiểu Hủ bị bệnh là do Tần thần nói cho cháu biết ”, Hứa đạo nhướn mi, cười tủm tỉm nói: “Hóa ra là Tần Trình à? Không phải hắn đến đoàn phim thăm tôi sao? Vừa lúc, bảo hắn tới giúp tôi xem xét diễn viên nam thứ đi.”
Tần Trình biết được việc này: “…”
Vì thế, Tần Trình vừa mới thay vỏ chăn và bao gối xong, khiến cho căn phòng giống ban đầu như đúc, đã bị Hứa đạo lôi đi.
Chuyện Tần Trình thay bao gối và vỏ chăn, La Thiến tự nhiên không biết. Nếu Tần Trình nói Dung Hủ bị bệnh, vậy La Thiến tự nhiên sẽ không hoài nghi, cũng không có lấy nhiệt kế đo lại, chỉ dựa theo lời Tần Trình đã nói, chuẩn bị cơm nước thanh đạm cho Dung Hủ, chờ đối phương tỉnh dậy.
Một tay cầm thìa, múc cháo trắng, một tay khác thì nhẹ nhàng vuốt ve trên chăn đệm sạch sẽ.
Tầm mắt thiếu niên dần dần dừng trên giường chăn, nhìn chăn đệm sạch sạch sẽ sẽ, chậm rãi, cậu cong khóe môi, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Không cần người khác nói, Dung Hủ cũng biết, khẳng định Tần Trình đã xử lý chăn.
Nơi này là khách sạn, không phải là trong nhà, nếu không xử lý tốt đồ vật trong phòng, chờ nhân viên khách sạn đến dọn dẹp phòng, rất dễ dàng phát hiện nơi này đã từng xảy ra chuyện gì.
Làm một minh tinh, không có lúc nào là không cần chú ý an toàn riêng tư của mình. Đã từng có một minh tinh yêu đương vụng trộm với người thứ ba ở trong phòng khách sạn, kết quả bị dì quét dọn phát hiện trên chăn đều là thứ đó. Dì kia cũng không có tố chất nghề nghiệp gì, quay đầu đã đem tin tức bán cho một papparazi.
Tuy rằng papparazi không biết người thứ ba kia là ai, nhưng vợ của minh tinh lúc ấy đang quay phim ở bờ bên kia đại dương, căn bản không có khả năng ở trong nước. Vì thế, chuyện minh tinh đó lên giường với người phụ nữ khác tại khách sạn lập tức công khai, quậy đến ồn ào huyên náo, cuối cùng vợ chồng ly hôn.
Tần Trình… thật sự rất cẩn thận.
Ý cười bên môi Dung Hủ càng tăng lên vài phần, hai mắt chăm chú nhìn đệm chăn trắng nõn.
La Thiến đột nhiên mở miệng nói: “Tiểu Hủ, sao cậu đột nhiên cười… hạnh phúc như vậy? Có chuyện gì phát sinh sao?”
Khóe miệng tươi cười đột nhiên cứng đờ, Dung Hủ nghiêm trang chững chạc ngẩng đầu nhìn La Thiến, trấn định lãnh tĩnh hỏi: “Phát sinh chuyện gì?”
Nhìn thấy nghệ nhân nhà mình bỗng nhiên nghiêm túc như vậy, La Thiến cũng ngây người, sau một lúc lâu mới nói: “Tiểu Hủ, cậu như vậy rất kỳ quái đó.”
Dung Hủ: “… Có sao?”
La Thiến: “Có. Hơn nữa… tiểu Hủ, cậu có phát hiện hôm nay cậu càng đẹp hơn một chút hay không?”
Dung Hủ: “…”
La Thiến cẩn thận nghĩ nghĩ, tiếp đó nghiêm túc nói rằng: “Đúng, quả thật càng đẹp hơn trước kia. Làn da cậu càng trắng, cũng càng nhẵn nhụi, trắng trắng hồng hồng. A, thật hâm mộ cậu mà tiểu Hủ, làn da cậu sao lại tốt như vậy, mỗi ngày thức đêm quay phim, ba bữa không có quy luật, thế mà lại còn tốt như vậy. Tôi cũng rất muốn có làn da tốt như vậy…”
Dung Hủ: “…”
Trắng hồng… thiếu chút nữa là chị nói mặt đầy xuân sắc nhỉ!
Vì sợ bị trợ lý mắt sắc nhà mình phát hiện cái gì dị thường, buổi chiều, Dung Hủ đã rời giường, cùng La Thiến đến đoàn phim. Vốn dĩ La Thiến còn muốn bảo Dung Hủ nghỉ ngơi thêm một chút, nhưng Dung Hủ lại trực tiếp mời bác sĩ của đoàn phim, bác sĩ kiểm tra thân thể cho cậu xong, tỏ vẻ: “Hết thảy đều vô cùng bình thường, thân thể Dung Hủ rất tốt.”
Lúc này, rốt cuộc La Thiến mới yên tâm.
Chỉ là động tác Dung Hủ bước đi luôn có chút quái quái, không phải tư thế quái, mà là đặc biệt chậm. Trước kia Dung Hủ đi còn nhanh hơn La Thiến một chút, làm hại cô gái nhỏ luôn phải đẩy nhanh bước chân, nhưng hôm nay Dung Hủ lại chậm hơn La Thiến rất nhiều.
Nghi hoặc trong lòng càng ngày càng sâu, suy tư hồi lâu, La Thiến bừng tỉnh đại ngộ: “Đúng rồi, không phải là tiểu Hủ vừa mới bị bệnh sao, khẳng định thân thể suy yếu, cho nên đi không nhanh.”
Dung Hủ hoàn toàn không biết trợ lý nhà mình đang suy nghĩ gì: “…”
Giữa trưa hôm nay mới vừa rời giường ngã sấp xuống, là bởi vì Dung Hủ hoàn toàn không chuẩn bị, đột nhiên động đến phía sau. Dù sao thì đêm qua lần đầu tiên trải qua khuếch trương như vậy, phía sau nhất định là có chút đau đớn, dù Tần Trình có giúp Dung Hủ mát xa thế nào nữa, cũng không có khả năng khiến sưng đỏ phía sau khôi phục như lúc ban đầu.
Có điều trừ việc đó ra, thân thể Dung Hủ cũng không đau như thế nào, đi nhiều vài bước, đã cảm thấy ổn ổn. Cậu chỉ tưởng là bởi vì năng lực khôi phục của mình mạnh, đêm qua hai người làm cũng coi như khắc chế (?), vả lại có thể là khuếch trương tương đối tốt, lại không ngờ rằng người đàn ông nào đó một đêm không ngủ, mát xa cho mình cả một đêm.
Chờ về sau biết được chuyện này, đã là một trận tình thú khác.
Lúc Dung Hủ đến phim trường, đoàn phim còn đang quay.
Hôm nay Tiêu Tử Đồng đã trở lại đoàn phim tiếp tục quay cảnh của mình, cảnh của cô đều tương đối đơn giản, không có quá nhiều cảnh trọng điểm, cho nên Hứa đạo liền để vài phó đạo diễn đến quản lý màn ảnh, mình thì đi bận chuyện thử vai nam số hai.
Tựa như lúc trước «Trang hoa la» đột nhiên vội vã cần một nam số ba, hiện giờ «Không tiếng động» cũng vội vã muốn tìm một nam số hai.
Phim điện ảnh giống như «Trang hoa la», «Không tiếng động», đặt ở bình thường, tuyệt đối có vô số minh tinh tranh nhau muốn diễn. Nhưng chuyện bây giờ phát sinh quá vội vàng, rất nhiều diễn viên muốn đóng nhưng lại không an bài được thời gian rảnh, quả là có lòng nhưng không có lực.
Khi đó «Trang hoa la» có thể tìm được Dung Hủ diễn, Lưu lão tuyệt đối là may mắn. Nhưng «Không tiếng động» lại không có vận khí như vậy, Hứa đạo và Tần Trình, người sản xuất thương lượng cả ngày, cũng không tìm ra một người thích hợp.
Kỳ thật cũng không phải không có tiểu sinh vừa vặn có rảnh, nhưng mà đối phương hoặc là hình tượng không phù hợp, hoặc là diễn xuất quá kém, Hứa đạo chướng mắt.
Vài người gấp đến độ ngồi túm tụm, giữa các nhân viên đoàn phim, chỉ có Tần Trình lạnh nhạt lãnh tĩnh ngồi ngay ngắn chính giữa, vô cùng thong dong uống cà phê, hình thành đối lập rõ rệt với cái nhóm sứt đầu mẻ trán bên cạnh.
Khi Dung Hủ đi vào phòng họp, mới vừa đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Hứa đạo rống giận.
“Bộp!”
Kịch bản trong tay bị Hứa đạo hung hăng vứt ở trên bàn, ông cụ trừng người đàn ông an tường tự nhiên kia, nổi giận nói: “Giỏi cho cậu Tần Trình, chúng tôi gấp như vậy, thế mà cậu lại một mình uống cà phê! Cậu uống cà phê thì thôi, cậu làm gì mà uống hết cả cà phê của tôi, làm gì! Đó là cà phê của tôi!!!”
Tần Trình nhẹ nhàng buông cái tách sứ trắng trong tay xuống, nâng mắt hỏi: “Vậy ngài uống không?”
Hứa đạo sửng sốt, theo bản năng nói rằng: “Tôi đương nhiên uống rồi.”
Tần Trình nhẹ nhàng “a” một tiếng, giọng điệu bình tĩnh nói: “Cà phê của ngài để đó năm tiếng, không động tới một chút, ngài quá lãng phí, cháu có lòng giúp ngài giải quyết.”
Hứa đạo: “@#¥@#¥@#¥#@!!!!”
Đã sớm quen người bạn cũ này độc mồm độc miệng, giờ phút này, Hứa đạo gấp gáp cực kỳ, ngược lại liền bình tĩnh lên. Ông cười tủm tỉm kéo ghế ra ngồi xuống, nhìn về phía người đàn ông được ngàn vạn fan điên cuồng nhiệt tình yêu thương bên cạnh, hỏi: “Quen biết nhiều năm như vậy, tiểu Tần, giao tình của hai chúng ta như thế nào?”
Tần Trình cười nhạt cong môi: “Đương nhiên không tồi, tính tình Hứa đạo rất tốt, vô cùng dễ ở chung.”
Lời này vừa nói ra, đừng nói người sản xuất và nhân viên khác, ngay cả chính Hứa đạo cũng co rút khóe miệng, hoàn toàn không tin. Có điều dù sao thì Hứa đạo cũng là Hứa đạo, người từng trải, da mặt đủ dày, ông cụ vung cánh tay lên: “Nếu giao tình không tồi, vậy cậu giúp tôi diễn một chút đi. Dù sao thì cũng không phải cậu chưa từng làm vai phụ cho Dung Hủ người ta, «Tầng mây màu đen» không phải chính là như thế sao? Thế nào?”
Tay kéo cửa của Dung Hủ đột nhiên dừng lại, kinh ngạc nhìn về phía Tần Trình.
Lúc này Tần Trình cũng quay đầu nhìn cậu, tầm mắt hai người gặp nhau trên không trung. Trong mắt người đàn ông rõ ràng hiện lên một chút kinh ngạc, nhưng mà ngay sau đó, hắn lại quay đầu nói với Hứa đạo: “Không có khả năng.”
Dung Hủ: “…”
Hứa đạo tức đến khó thở vỗ bàn: “Cậu nhìn không lọt mắt «Không tiếng động» của chúng tôi ư!”
Tần Trình giải thích: “Nhân vật kia không thích hợp với cháu. Cháu quá cao, đè áp tiểu Hủ một đầu, hơn nữa hiện tại cháu khó diễn học sinh, nếu cưỡng ép diễn, cũng không phải không thể, chỉ là có khả năng khán giả sẽ không thích ứng. Quan trọng nhất là, ” dừng một chút, Tần Trình không tiếng động nhìn Dung Hủ một cái, nói tiếp: “Quan trọng nhất là, ngày mai cháu phải bay đi Milan, tham gia hoạt động.”
Lời Tần Trình nói không phải không có lý, trong bộ phim «Không tiếng động» này, nam số hai chỉ là một vai phụ không tính là quá quan trọng, để Tần Trình đến diễn, thật sự có chút dùng dao mổ trâu để giết gà. Nhưng lại có một điểm rất quan trọng, trước kia để “tiểu Tần Trình” Lô Tường Bác đến diễn, có khả năng khán giả sẽ mua vé; nhưng giả thiết thật sự để Tần Trình đến diễn, nói không chừng khán giả sẽ cảm giác kỳ quái.
Phải biết, từ lúc Tần Trình ra mắt tới nay, dạng nhân vật gì cũng từng diễn, chỉ chưa từng diễn học sinh.
Lúc hắn mười sáu tuổi cũng không diễn học sinh, hiện tại hai mươi bảy tuổi, còn muốn hắn đi diễn học sinh hả?
Tưởng tượng hình ảnh người đàn ông ấy sắm vai học sinh ở trong đầu một chút, Dung Hủ không tự chủ được mà rùng mình một cái, Hứa đạo cách đó không xa có khả năng cũng nghĩ tới hình ảnh kia, đồng thời rùng mình một cái.
Nhưng mà chuyện chung quy vẫn phải giải quyết, Hứa đạo thở dài, nói: “Vậy rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?”
Dung Hủ nâng bước vào phòng, ngón tay Tần Trình nhẹ nhàng vuốt ve trên tách sứ trắng, miệng thì nói chuyện với Hứa đạo, nhưng mà ánh mắt lại luôn lặng lẽ dừng trên người thiếu niên.
“Hai chuyện, kỳ thật đoàn phim có thể làm. Thứ nhất, cắt cảnh diễn của nhân vật kia, nếu nhân vật của hắn không quá quan trọng, thì có thể sửa lại kịch bản một cách thích hợp. Thứ hai…”
Nói đến đây, Tần Trình đột nhiên nhìn thấy Dung Hủ kéo một cái ghế ra ngồi xuống. Khi thiếu niên ngồi xuống, trên khuôn mặt thanh nhã trắng nõn không khỏi lộ ra một chút nhăn nhó, Tần Trình lập tức ngồi thẳng, chờ Dung Hủ ngồi xuống rồi, hắn mới chậm rãi thả lỏng thân thể, quay đầu nhìn về phía Hứa đạo: “Thứ hai, không nhất định phải tìm diễn viên, có thể tìm một ca sĩ.”
Hứa đạo phút chốc sửng sốt.
Tần Trình cong môi: “Cháu nhớ rõ, bài hát cùng tên phim là «Không tiếng động», có phải do Lâm Huyên hát hay không?”
Vào ban đêm hơn chín giờ, Hứa đạo mừng rỡ mời Tần Trình ăn bữa cơm, tiễn hắn rời đi. Lần này không có mời cả đoàn phim, chỉ mời mấy cấp cao của đoàn phim là Tần Trình, Dung Hủ, Tiêu Tử Đồng, người sản xuất, biên kịch, vài người chỉ ngồi một bàn, cùng ăn cơm.
Trên bàn cơm, Tiêu Tử Đồng vẫn luôn kích động lén ngắm Tần Trình, năm lần bảy lượt muốn bắt chuyện. Nhưng mà Hứa đạo vẫn luôn kéo Tần Trình nói chuyện, cô căn bản không có một chút cơ hội “xuống tay”.
Tiêu Tử Đồng nặng nề thở dài: “Không thể xin chữ ký của Tần thần… nếu sớm biết Tần thần tới, dù mặt tôi ngã nát, tôi cũng phải đến đoàn phim.”
Nghe xong lời này, Dung Hủ bên cạnh khẽ cười nói: “Chị Tử Đồng, rất thích Tần Trình ư?”
“Chỗ nào là rất thích đâu? Tôi siêu thích Tần thần luôn đó!”
Dung Hủ nhớ lại rất nhiều người mình đã từng gặp, cậu hỏi: “Bởi vì «Mộ Thanh» ư?”
Tiêu Tử Đồng nặng nề lắc đầu, đúng lý hợp tình nói rằng: “Không phải vì «Mộ Thanh», đơn thuần bởi vì Tần thần rất ngầu. Ngầu như vậy, tôi làm chi mà không thích! Quả thực là nam thần đó!”
Dừng một chút, Tiêu Tử Đồng đột nhiên ý thức được mình đang khen một nam diễn viên trước mặt một nam diễn viên khác, cô nâng môi mỉm cười, vẻ mặt nghiêm túc nói rằng: “Tiểu Hủ, cậu cũng rất đẹp. Thật sự, trong các đối tượng hợp tác của tôi, cậu là người đẹp nhất.”
Dung Hủ: “…”
Luôn cảm thấy, ngầu và đẹp, không quá giống nhau nhỉ?!
Lúc ăn cơm, Hứa đạo còn lôi kéo muốn chuốc rượu Dung Hủ, nhưng Tần Trình lại trực tiếp kéo tay ông xuống. Hứa đạo bất mãn hỏi “Vì sao không cho Dung Hủ uống rượu”, vẻ mặt Tần Trình trấn định nói rằng: “Thân thể em ấy không tốt.”
Vành tai đột nhiên đỏ lên, Dung Hủ yên lặng cúi đầu dùng bữa, làm bộ cái gì cũng không nghe thấy.
Còn không phải là thân thể không tốt sao, hiện tại ngồi mông còn có hơi đau nè!
Bất luận thế nào, buổi tối hơn muòi giờ, Tần Trình liền rời khỏi đoàn phim.
Trước khi Tần Trình đi, vài người trong đoàn phim lần lượt nói lời từ biệt với hắn, Tiêu Tử Đồng rốt cuộc cũng như nguyện lấy được chữ ký của Tần Trình. Khi Dung Hủ nói lời từ biệt với hắn, Tần Trình mở tay ra, trực tiếp ôm lấy thiếu niên.
Tất cả mọi người lập tức sửng sốt, tiếp đó giật mình hiểu rõ: Tần Trình và Dung Hủ từng hợp tác, đương nhiên đã sớm quen biết, có thể là bạn.
Mà bọn họ tự nhiên không ngờ rằng, ở trước mắt bao người, Dung Hủ bị người đàn ông đó chặt chẽ ôm vào trong ngực. Tần Trình hơi cúi đầu, hơi nóng trong miệng đều phả ra bên tai Dung Hủ, hắn thấp giọng nói một câu, Dung Hủ lập tức đỏ mặt, nhanh chóng tránh khỏi đối phương.
Chờ Tần Trình chính thức rời đi, La Thiến kinh ngạc hỏi: “Hể, tiểu Hủ, mặt cậu sao lại đỏ như vậy?”
Khóe miệng Dung Hủ hơi giật, thuận miệng giải thích: “Thời tiết hơi nóng.”
La Thiến tỉnh tỉnh mê mê gật gật đầu, miệng còn nói thầm: “Buổi tối không phải là còn có chút lạnh sao, không quá nóng mà…”
Hai ngày sau, dưới sự đề nghị của Tần Trình, rốt cuộc Lâm Huyên đồng ý vào đoàn phim «Không tiếng động». Vị tiểu thiên vương giới ca hát ấy sắp đến, rất nhiều nhân viên trong đoàn phim sôi nổi kích động không thôi, chuẩn bị thật sớm. Về phần Lô Tường Bác thì đã sớm bị cảnh sát mang đi, đến đồn công an, tương lai chuyện hắn phải phiền não còn có rất nhiều rất nhiều, sự cố của đoàn phim «Không tiếng động» lần này vẫn chưa xong đâu.
Mà La Thiến tự nhiên không rõ, buổi tối hôm đó, người đàn ông nói câu gì bên tai thiếu niên, thế mà lại có thể làm cho hai gò má thiếu niên ửng đỏ.
Hắn nói ——
『 Anh đi trước, tiểu Hủ, chăm sóc tốt chính mình, chúng ta… còn nhiều thời gian. 』
Hết chương 106.3
Dung Dung: cái thiết lập trên giường lớn mật, dưới giường không có can đảm của tôi, là ai đặt cho tôi hả!!!
Phúc oa: chẳng lẽ như vậy không tốt sao! Cậu hỏi mấy cô gái một chút xem, có tốt hay không!
Tần Tranh Tranh: tốt tốt tốt! Bảo bảo vô cùng thích… [liếm môi]
Phúc oa:… Tôi bảo mấy cô gái nói chuyện, cậu đứng ra làm cái gì…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top