Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vô Giải đang mắng hăng thì liếc mắt thấy Lăng Cửu Thời, nó bỏ cổ áo tên kia ra, chạy đến chổ cậu, Từ Du đi phía sau xách đuôi váy dài cho nó.

Nội tâm Nguyễn Lan Chúc:"Bây giờ kéo Lăng Lăng trốn đi thì có kịp không?"

"Bố ơi, đây có phải bối cảnh nàng tiên cá không?"

Lăng Cửu Thời gật gật đầu, lúc này người thanh niên kia mới đi đến chào hỏi bọn họ.

"Xin chào, tôi là Lưu Ninh Kỳ, là khách hàng của cô Lăng Giải Giải."

Nguyễn Lan Chúc nghe thấy tên thì khẽ nhíu mày, đứa nhóc này dựa vào đâu mà lấy họ của Lăng Cửu Thời chứ!Hắn không cam tâm, Nguyễn Lan Chúc lịch sự chào hỏi Lưu Ninh Kỳ.

"Xin chào, tôi là Lăng Chúc."

Sự khó hiểu trong mắt Lăng Cửu Thời sắp tràn ra ngoài tơi nơi rồi, Nguyễn Lan Chúc ghen tị với Vô Giải à?Không phải đâu, hắn đâu có nhỏ nhen tới mức ăn giấm của một đứa nhóc.

Đàm Tảo Tảo cũng lanh chanh lên tiếng.

"Tôi là Hứa Hiểu Chanh."

"Tôi là Vô Du."

Lần này đến lượt Nguyễn Lan Chúc khó hiểu nhìn Từ Du, ai cho cô ta lấy họ của cô gái hắn vậy?

*Bật mí xíu, tên đầy đủ của Vô Giải phải là Nguyễn Vô Giải, nhưng vì lần đầu gặp không muốn Lăng Cửu Thời nghi ngờ sự giống nhau về họ của bé với Nguyễn cưa nên bé nó lấy tên 'Giải' với họ 'Vô'*

"À, tôi là Dư Lăng Lăng."

Sau màn chào hỏi hơi ba chấm chút xíu thì bọn họ tiến đến ghế sofa lớn ngồi xuống, vừa ngồi xuống là Nguyễn Lan Chúc kéo Lăng Cửu Thời vào lòng, cậu cũng hết cách với hắn, ôm thì ôm vậy, có gì đâu chứ, Nguyễn Lan Chúc đặt tay lên chiếc eo thon gọn nhỏ xinh mà xúc động sắp rơi nước mắt, thừa dịp ăn cả nồi đậu hũ.

Lát sau có thêm vài người nữa xuất hiện, đa phần đều là người có kinh nghiệm dày dặn, lúc bấy giờ mới có một người đàn ông trung niên nhìn như quản gia bước xuống.

"Xin chào các vị, rất vui vì các vị đến tham gia yến hội của hoàng gia bọn tôi, bảy ngày sau buổi lễ sẽ bắt đầu."

Nghe tới phải tham gia yến hội thì mọi người đều bất giác nhìn xuống trang phục của mình, Lăng Cửu Thời cũng vậy.

Vô Giải mặc váy xanh bỗng bềnh còn có đuôi váy ren trông như sứa biển, Từ Du mặc âu phục, Nguyễn Lan Chúc thì mặc bột vets dài màu đen, Đàm Tảo Tảo mặc quần áo thời thượng, đến cả Lưu Ninh Kỳ cũng mặc vets xanh đen, chỉ có cậu là mặc áo sơ mi bên trong, bên ngoài mặc áo len màu be, quần ống rộng màu kem, mang giày thể thao.

Lăng Cửu Thời:"......"

Quản gia dắt họ đến khu phòng ngủ cho khách, trước ghi rời đi ông ta có căn dặn.

"Ban đêm ở đây sóng biển rất lớn, mọi người hạn chế ra ngoài nhé."

Nói rồi ông ta bỏ đi, để mọi người tự phân chia phòng ngủ, cửa này hầu như không ai đi một mình, dù có đi một mình thì họ cũng đã tìm được đồng đội cho mình.

Đàm Tảo Tảo lại gần Nguyễn Lan Chúc, nói bằng giọng nịnh nọt.

"Anh Chúc, tôi nay em ngủ chung với hai người nhé."

Nguyễn Lan Chúc cười cười không nói gì, mở cửa bước vào trong, cửa vừa mở là Đàm Tảo Tảo phi thẳng lại cái giường to ơi là to, cô nàng hớn hở nhún nhún lên đó, còn chưa kịp mở miệng thì Nguyễn Lan Chúc đã lên tiếng trước.

"Dưới sàn trải đệm nhung, Tiểu Chanh Tử, cô ngủ dưới sàn cũng khá ổn đấy."

Đàm Tảo Tảo:"........"

"Thôi mà anh Chúc, giường lớn thế này, cho em ngủ cùng đi mà~"

Nguyễn Lan Chúc không mấy quan tâm,  ngồi xuống ghế tùy tiện lật sách ra đọc.

"Muốn ngủ trên giường thì qua phòng khác mà ngủ."

Lăng Cửu Thời lắc đầu cười trừ, cảnh tưởng quen thuộc đằng sau mỗi cánh cửa không phải là cảnh chết chóc gì đó mà là cảnh Đàm Tảo Tảo van xin để Nguyễn Lan Chúc cho cô nàng được ngủ trên giường.

Đột nhiên như nhớ ra gì đó, Lăng Cửu Thời đập tay này vào lòng bàn tay kia, nói với Đàm Tảo Tảo.

"Phải rồi, cô qua phòng con gái tôi đi, ngủ cùng con bé và bạn nó."

Đàm Tảo Tảo tất nhiên là không tin tưởng con gái Lăng Cửu Thời bằng Nguyễn Lan Chúc nhưng ít nhất là an toàn, còn được ngủ trên giường nên cô nàng hí hửng gom đồ chạy đi, trước khi đóng cửa còn lêu lêu Nguyễn Lan Chúc.

Đàm Tảo Tảo đi rồi Lăng Cửu Thời mới ngồi xuống ghế.

"Điều cấm kì lần này là biển sao?"

Nguyễn Lan Chúc bỏ sách xuống, kéo Lăng Cửu Thời vào lòng.

"Em để ý không?Ông ta nói 'hạn chế', chỉ là hạn chế thôi, đêm mai chúng ta đi xem thử."

Lăng Cửu Thời thầm sáng tỏ, người quản gia nói 'hạn chế ra biển' chứ không phải là 'tuyệt đối không được ra biển'.

"Môn thần lần này liệu có phải là nàng tiên cá không nhỉ?"

Nguyễn Lan Chúc hơi phân vân một chút, vì trong tư liệu họ tìm được, nàng tiên cá gieo mình xuống nước, hóa thành bọt biển, vua thủy tề biết chuyện thì đau lòng vô cùng, ông ta nổi giận muốn dâng nước nhấn chìm cả vương quốc, đức vua thấy vậy liền van xin vua thủy tề tha tội, thay vào đó là hằng năm ngày nàng tiên cá gieo mình xuống biển thì họ sẽ tổ chức yến tiệc tưởng nhớ nàng.

"Có thể là cua thủy tề, cha của nàng tiên cá."

Hắn nói vậy thì cũng hợp lý, hai người trò chuyện đôi câu rồi cũng xuống tầng trệt dùng bửa tối, có lẽ là do gần biển nên đồ ăn đa phần là hài sản, nếu ai bị dựng ứng hải sản mà vào cửa này thì phải chịu khổ rồi.

Vừa ngồi vào bàn ăn thì gặp ngay Đàm Tảo Tảo và ba người kia, cô nàng vênh mặt với Nguyễn Lan Chúc, hắn không nhưng không giận mà chỉ cười khẩy.

Cả nhóm bắt đầu ăn tối, Nguyễn Lan Chúc dùng kéo để trên bàn cắt vỏ cua ra, lấy hết thịt cua ra mà vẫn để nó còn nguyên vẹn đặt vào chén của Lăng Cửu Thời, hắn lại xúc một phần cơm chiên, trộn thịt tôm vào cơm đút Lăng Cửu Thời ăn.

Dù cậu hơi ngại nhưng cũng không từ chối hắn, ngoan ngoãn há miệng ăn, Đàm Tảo Tảo không nhìn nổi cảnh này nên xoay người về phía Vô Giải.

Không nhìn thì thôi chứ nhìn thì lập tức câm nín, Từ Du cầm chén cháo nóng hổi, vừa thổi vừa từ tốn đút Vô Giải ăn.

Đàm Tảo Tảo:"......."

Ban đêm họ quay về phòng, Đàm Tảo Tảo hí hửng từ nhà tắm bước ra vì sắp được ngủ trên giường thì thấy Từ Du đã trải sẵn đệm dưới sàn cho mình, cô ta tốt hơn Nguyễn Lan Chúc, trải hẳn hai lớp đệm.

Đàm Tảo Tảo câm nín lần hai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top