Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái ly trong tay Nguyễn kêu *ting* một tiếng rồi vỡ toang, Trình Nhất Tạ nhìn thấy Nguyễn Lan Chúc bóp nát cái ly mà có cảm giác như thứ trong tay hắn không phải một cái ly bình thường mà là đầu của tên bác sĩ kia vậy.

Cậu nhóc chắc chắn số phận của tên bác sĩ kia sẽ y như mấy mảnh thủy tinh vươn vãi trên sàn vậy, nát bét.

Nhìn mấy mảnh thủy tinh sắc bén đâm vào bàn tay trắng nõn của Nguyễn Lan Chúc mà đau thay cho hắn, nhưng biểu tình trên gương mặt hắn vẫn nhàn nhạt

"Cậu cho người theo dõi hắn, đừng để hắn chạy mất."

"Dạ."

______

Dạo gần đầy Trần Phi đóng cửa phòng không nói chuyện với ai cũng không gặp mặt ai, nguyên do là anh đang nguyên cứu cái chất dịch truyền vào cơ thể Lăng Cửu Thời và tìm cách chữa trị càng sớm càng tốt trước khi Nguyễn Lan Chúc phát điên lên.

Bàn ăn hôm nay vẫn trống ba cái ghế, giờ Hắc Diệu Thạch chỉ còn lại Lư Diễm Tuyết và hai anh em nhà họ Trình là có thể sinh hoạt bình thường.

Không khí ở đây so với lúc trước còn ảm đạm hơn trăm lần.

Trần Phi ngày đêm đóng cửa nghiên cứu cuối cùng cũng cho ra kết quả, nhưng cách làm có hơi không khả thi lắm.

"Cái chất dịch kia đi vào cơ thể Cửu Thời trong thời gian dài và số lượng rất nhiều, muốn loạt bỏ nó không thể dùng cách thông thường nữa."

Nguyễn Lan Chúc ngồi trên giường, bàn tay vuốt ve mái tóc Lăng Cửu Thời, im lặng lắng nghe Trần Phi giải thích phương pháp.

Anh nói có một cách có thể cứu được Lăng Cửu Thời, chỉ là phải rút máu trong cơ thể cậu ra với số lượng vừa khá nhiều rồi đem đi thanh lọc, nhưng chắc chắn phải làm sạch số máu kia trong một khoảng thời gian nhất định vì cơ thể Lăng Cửu Thời hôn mê đã hơn nữa năm, nếu mất đi một lượng máu lớn trong thời gian dài thì e là khó bảo toàn tính mạng.

"Tôi chỉ nắm chắc năm mươi phần trăm là có thể cứu cậu ấy."

Ánh mắt Nguyễn Lan Chúc sắc bén liếc qua Trần Phi đang đứng đối diện, giọng hắn lạnh tanh.

"Cậu phải nắm chắc một trăm phần trăm."

Trần Phi vậy mà lại trả lời chắc nịch với hắn:

"Được."

Nguyễn Lan Chúc nghe Trần Phi nói chi tiết thêm về cách cứu Lăng Cửu Thời, nghe lời anh mua rất nhiều thiết bị y tế, bây giờ không chỉ phòng của Nguyễn Lan Chúc mà đồ y tế để đẩy cả hàng lang rồi.

Cách của Trần Phi quả thật có tác dụng, tuy không nhiều nhưng cuối cùng cũng có hy vọng.

Hôm nay vẫn như mọi khi, anh đến phòng hai người lấy máu, nếu cứ cái đà này thì tầm tuần sau là Lăng Cửu Thời có thể tỉnh lại rồi, vì cách tầm hai-ba ngày Trần Phi mới tiến hành lấy máu, không thể lấy liên tiếp được.

"Cách này có thật sự cứu được em ấy không?"

Nguyễn Lan Chúc đột nhiên hỏi làm động tác của Trần Phi có hơi khựng lại, nhưng rất nhanh chóng rút ống dẫn mãi ra khỏi cổ tay Lăng Cửu Thời, ngước mắt nhìn Nguyễn Lan Chúc, ánh mắt một trăm phần trăm kiên định.

"Nhất định có thể."

Nguyễn Lan Chúc khẽ thở dài.

"Ừm, cậu đi đi."

Trần Phi đi rồi trong phòng chỉ còn lại hai người, Nguyễn Lan Chúc nhìn hai bên cổ tay chằng chị vết kim mà cảm giác như trái tim hắn cũng bị chọt mấy lổ.

Hắn đến đầu tủ lấy dụng cụ y tế đến, đặt tay Lăng Cửu Thời lên đùi mình, dùng thuốc sát trùng lau qua mấy vết kim rồi mới băng bó lại, động tác nhẹ nhàng mà lại rất nhanh nhẹn dứt khoát.

Hắn nhìn bàn tay bên kia có lẻ lúc hắn không để ý khi thay quần áo cho cậu nên để Lăng Cửu Thời tự nằm lên tay mình làm bàn tay đó có hơi tím lại.

Nguyễn Lan Chúc cầm bàn tay của cậu lên, khẽ mát xoa giúp lưu thông máu, khi thấy bàn tay bình thường lại hắn mới hôn nhẹ lên đó một cái, đặt trở về trong chăn.

"Lăng Lăng, em phải cố lên nhé."

Tầm hai tiếng sau đó, Trần Phi quay trở lại phòng với số máu đã được làm sạch, lúc đang truyền máu trở lại cơ thể thì cơ thể Lăng Cửu Thời đột nhiên giật lên mấy cái, bắt đầu ho.

"Trần Phi, em ấy-"

Nguyễn Lan Chúc đứng bên cạnh sốt ruột nhưng không biết làm gì, Trần Phi đột nhiên có hơi kích động.

"Anh Nguyễn!Đây là dấu hiệu tốt."

Nguyễn Lan Chúc nghe vật mới thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng tốt hơn không ít, cuối cùng có có tiến triển rõ rệt rồi

Đêm đó là lần hiếm hoi trong nữa năm qua mà Nguyễn Lan Chúc và Trần Phi xuống nhà ăn tối, Lư Diễm Tuyết biết hôm nay hai người xuống ăn nên nấu rất nhiều.

"Anh Nguyễn, em tìm được người hiến thận cho anh Lăng Lăng rồi."

Lúc trước Nguyễn Lan Chúc có nhờ Trình Nhất Tạ sẵn tiện tra luôn người hiến thận cho Lăng Cửu Thời là ai, hắn muốn cảm ơn người ta đoàng hoàng.

"Người này anh và anh Lăng Lăng có quen đấy."

"Người quen?"

Là Lê Đông Nguyên hả?Hay Đàm Tảo Tảo?

"Ừm, là Từ Du, cô gái hay đi cùng con gái của hai anh đấy."

Nguyễn Lan Chúc nghe vậy thì hơi bất ngờ, bọn hắn và Từ Du không mấy thân quen, đến quan hệ xã giao còn không bằng, cô ta chỉ luôn lẽo đẽo theo sau Vô Giải, số lần mà họ nói truyện trực tiếp còn thấp hơn số IQ của Trình Thiên Lý nữa.

Chuyện là hôm đó Từ Du đứng bên ngoài nghe thấy hết cuộc đối thoại của Nguyễn Lan Chúc và vị bác sĩ kia, cô ta đợi khi mọi người về hết mới đến gặp riêng bác sĩ nói muốn hiến thận.

May mắn làm sau mà thận của cô ta và Lăng Cửu Thời trùng khớp nên bác sĩ mới có thể bắt đầu phẫu thuật.

"Bây giờ cô ấy ở đâu?"

Nguyễn Lan Chúc muốn đích thân đến cảm ơn Từ Du, Trình Nhất Tạ chỉ lắc đầu tỏ vẻ không biết.

"Sau khi phẫu thuật xong cô ấy chỉ ở lại bệnh viện một ngày rồi biến mất, không biết là đi đâu."

Nguyễn Lan Chúc cũng đoán như vậy, nếu giống như lời Vô Giải nói với Từ Du khi còn ở trong cửa thì sau khi bọn họ rời đi thì con bé cũng về tương lai của nó, còn Từ Du chắc là do buồn tình nên tìm một nơi thanh vắng mà chờ đợi Vô Giải quay về.

Đêm nay mưa khá lớn, Nguyễn Lan Chúc ôm Lăng Cửu Thời trong lòng mà chỉ sợ cậu lạnh, đắp một tấm chăn dày mà còn bật máy sưởi.

Lúc hắn đang ngủ thì cảm thấy bên cạnh có hơi rục rịch, Nguyễn Lan Chúc mở mắt ra nhìn thì bắt gặp ngay đôi mắt cún to tròn kia đang nhìn chằm chằm mình.

Lăng Cửu Thời miết nhẹ sống mũi hắn, tấm tắc.

"Thật đẹp."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top