Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu đố đầu truyện.

Thân phận thật sự của Từ Du là gì?

Gợi ya:bả là ng nc ngoài.

_____________

* Đoàn tàu sắp khởi hành, các vị hãy nhanh chống ổn định đổ ngồi.Trên đường đi đoàn tàu có thể không được ổn định, các vị hãy thắt dây an toàn chắc chắn*

*Xin nhắc lại.....*

Họ nghe thông báo thì cũng ngồi xuống ghế, Nguyễn Lan Chúc chồm qua cài dây an toàn cho Lăng Cửu Thời rồi tự cài dây an toàn cho bản thân.

Ở đó cũng có vài người không làm theo thông báo, chiếc tàu kêu lên vài tiếng rồi bắt đầu duy chuyển.

Ban đầu chỉ là duy chuyển chầm chậm, phong cảnh bên ngoài rất đẹp, lúc thì cảnh núi lúc thì cảnh sông, lúc thì thảo nguyên rộng lớn.

Đoàn tàu tăng tốc, song với âm thanh của đoàn tàu thì có vô số tiếng rít rào vang lên, Lăng Cửu Thời loáng thoáng nghe thấy có thứ gì đó đang đến gần.

"Á!!!!!!!"

Cô gái ngồi ở dãy ghế đối diện bị một bàn tay từ cửa sổ thò vào, nắm lấy tóc rồi kéo ra ngoài.

Liên tiếp như vậy, bàn tay to lớn nhợt nhạt bắt lấy cánh tay Nguyễn Lan Chúc, nhưng vừa chạm vào thì liền bỏ ra.

Ban đầu cả đoàn có tầm 12-13 người thì bây giờ chỉ còn lại tầm 8-9 người.

Lăng Cửu Thời chú ý đến, những người gặp nạn đều là người không cài dây an toàn.

Tiếng la hét dần biến mất, con tàu lại rơi vào im lặng, trên tàu cũng không ai nói với nhau câu nào.

Thấy Lăng Cửu Thời có vẻ mỏi cổ, Nguyễn Lan Chúc nhích vai qua để cậu tựa đầu vào.

"Lăng Lăng, em chịu khó tựa vào vai tôi chút nhé."

"Ừm."

Lúc Lăng Cửu Thời đang lim dim chuẩn bị ngủ, cậu lại nghe thấy giọng của Quân Hạo và Từ Du.

"Mỹ nhân, cô tên gì?"

Từ Du liếc mắt nhìn cậu ta, không đáp lời, Quân Hạo nói tiếp.

"Tôi đoán nhé, cô trông rất có khí chất, rất xinh đẹp, tôi đoán.....cô là Regina¹"

Từ Du liền sửng sốt, trợn mắt nhìn cậu ta, làm sao mà người này biết được tên thật của cô!?

Nụ cười trên môi Quân Hạo càng sâu thêm, ánh mắt khó dò nhìn Từ Du, cậu ta giơ tay lên, đặt lên bàn tay Từ Du.

Cô ta ngồi theo kiểu hơi dang hai chân rồi gác tay lên đùi, nên giờ hành động của Quân Hạo chẳng khác nào quấy rối Từ Du hết.

"Cô thật xinh đẹp, ánh mắt lúc bất ngờ lại càng xinh đẹp."

Quân Hạo ghé sát vào tai Từ Du, thổi một hơi làm vành tai cô ta có hơi đỏ lên.

Cảnh đó bị toàn bộ người trên tàu nhìn thấy hết, chỉ là không ai muốn liên quan tới, tất nhiên Lê Đông Nguyên, Lăng Cửu Thời và Nguyễn Lan Chúc cũng thấy, Lê Đông Nguyên tức sôi máu, nhưng lại không thể rời khỏi chổ ngồi.

Anh ta nghiến răng ken két, mắng Quân Hạo vô liêm sỉ vô số lần, đoàn tàu dừng lại, "thả" họ xuống lâu đài.

"Đúng là một tòa lâu đài tuyệt vời, nhưng u ám hơn cái tôi từng thấy trước đây."

Lăng Cửu Thời quay sang nhìn cậu ta.

"Cậu từng thấy lâu đài ngoài đời thật sao?"

Quân Hạo cong cong mắt.

"Phải đó."

Nói rồi cậu ta sài bước vào lâu đài, Nguyễn Lan Chúc cùng Lăng Cửu Thời trao đổi ánh mắt, không ai nói gì bước vào lâu đài.

Bên trong lâu đài này tối tăm âm u, y như vẻ bề ngoài vậy, từ trong bóng tối một người đàn ông đi đến, giọng ông ta có phần rùng rợn.

"Bảy ngày sau ngài bá tước sẽ quay về, các vị cứ tự nhiên."

Ông ta chỉ nói như vậy rồi rời đi, bỏ lại nhóm người còn ngơ ngác.

"Đi thôi, xem thử phòng ngủ."

Đi đến hành lang thì đột nhiên Quân Hạo có hơi khựng lại, anh mắt cậu ta nhìn chằm chằm vào hàng lang tối tăm kia.

"Các....các cậu đi trước đi, tôi muốn đi tham quan một chút."

Từ Du liếc nhìn cậu ta, nhếch mép nói.

"Sao?Chẳng lẽ cậu sợ bóng tối?"

Quân Hạo gượng cười, sải bước đi trước mọi người, Từ Du không nói gì, đi sau cậu ta.

___

Sau khi chia phòng là thời điểm mọi người có thể tự do hoạt động, Lăng Cửu Thời và Nguyễn Lan Chúc đi lòng vòng lâu đài, lúc đi đến một ngã rẽ, đột nhiên vô số con dơi bay ra, cắn tới tấp vào hai người.

Nguyễn Lan Chúc xoay người, ôm lấy Lăng Cửu Thời vào lòng, che chắn chặt chẽ, áo ngoài của hắn đã bị gặm nhấm đến tơi tả.

Sau chừng năm phút thì tất cả dơi bay đi, Nguyễn Lan Chúc kéo Lăng Cửu Thời ra ngắm nghía kĩ càng xác nhận cậu không hề bị thương.

"Em có bị cắn trúng không?Tôi sợ bọn chúng có độc."

Làm lắc đầu, cậu giúp Nguyễn Lan Chúc cởi chiếc áo ngoài của hắn ra ném qua một góc.

"Anh quay lưng lại tôi xem."

Nguyễn Lan Chúc cũng rất ngoan ngoãn chìa lưng ra cho Lăng Cửu Thời xem, nhưng may mắn chỉ có áo của hắn bị cắn rách, Nguyễn Lan Chúc không bị thương.

Cả hai không đi đường này nữa, quay về đường cũ, đang đi thì gặp phải Lê Đông Nguyên và Từ Du.

"Mới chốc lát không gặp mà các cậu chịu không nổi à?"

Trán Nguyễn Lan Chúc nổi gân xanh, muốn bóp chết Lê Đông Nguyên nhưng nhớ ra anh còn phải trông chừng Từ Du nên đành kìm chế lại.

Ánh mắt ướt át ngước nhìn Lê Đông Nguyên.

"Phải đó, Lăng Lăng đúng là mãnh liệt quá mà."

Hắn vừa nói vừa đưa tay lên cắn, liếc mắt nhìn Lăng Cửu Thời.

Lăng Cửu Thời:"......"

____

¹Regina là tên của người nc Anh, nghĩa là Nữ Hoàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top