Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Du nhét chìa khóa vào túi, đi vòng quanh tìm Vô Giải, mùi ẩm mốc, tiếng chuột kêu chít chít, thi thoảng có vài con gián bò qua.

Từ Du ghê tởm vô cùng, trong lòng như có tảng đá đè nặng, sợ rằng Vô Giải xảy ra chuyện, ngã từ trên cao như vậy....không đâu, Từ Du lắc đầu thật mạnh, cố trấn an bản thân.

Càng đi vào sâu thì dưới chân càng ẩm ướt, đột nhiên có vô số tiếng rít gào từ bóng tối phía trước, chúng đang đến gần.

Từ Du dập tắt ngọn nến, đứng nép vào 1 cánh cửa, vô số con dơi to bằng lòng bàn tay người lớn lao ra, hai mắt nó đỏ ngầu, mấy cái cánh vỗ liên tục, xung quanh đó bỗng chốc trở nên vô cùng ồn ào.

Đợi đám dơi kia bay đi, Từ Du mới bước ra, cô ta ngẩng đầu nhìn nơi mình rơi xuống, chỉ có chút ánh sáng le lói, Từ Du lấy ra 2 con dao găm, vì gạch ở đây đã cũ nên cô ta dễ dàng cắm con dao vào vách tường.

Từ Du dùng 2 con dao từ từ leo lên trên, cô ta bò ra ngoài, định bụng sẽ đi tìm Nguyễn Lan Chúc, nhưng còn chưa đi được bao xa thì bắt gặp một người, người đàn ông kia cúi đầu hành lễ với cô ta một cái.

"Chủ nhân."

Từ Du nhíu mày nhìn anh ta.

"Anh tới đây làm gì?"

Anh ta có vẻ khó xử.

"Phụ vương của người muốn tôi đến đưa người về."

Từ Du đi lướt qua anh ta, ngay cả việc cô ta chơi Linh Cảnh mà họ cũng biết, chắc là đã đeo bám cô lâu rồi đây mà.

Cũng chẳng ai biết hôm đó để trốn khỏi lâu đài cô ta đã chật vật bao nhiêu, binh lính hoàng gia thật sự quá đáng sợ, trốn khỏi cung điện là một vấn đề, để bay qua nước khác còn là vấn đề lớn hơn.

Cũng may người ban của Từ Du làm việc ở sân bay, thuận lợi giúp cô ta trốn khỏi nước Anh, đùa sao?Nếu đảm nhận chức nữ hoàng kia thì thanh xuân của cô ta vứt thùng rác luôn rồi.

Từ Du trốn đến Trung Quốc, ở đó 3 năm, cuối cùng chỉ xây được một tòa lâu đài, dù không hài lòng lắm nhưng vẫn ổn hơn căn chung cư nhỏ xíu cô ta mua hồi mới qua Trung Quốc.

Đang suy nghĩ miên man thì gặp Nguyễn Lan Chúc và Lăng Cửu Thời, cô ta bước tới, vừa định mở miệng thì Nguyễn Lan Chúc đã nói trước.

"Bọn tôi tìm được chìa khóa rồi."

Từ Du trợn mắt nhìn hắn, cô ta lấy ra cái chìa khó trong túi.

"Ở chổ tôi....cũng có một chìa!'

______

Vô Giải ngồi ngáp dài, đi lòng vòng ở đây nửa ngày trời rồi mà vẫn chưa tìm được đường ra, mọi người chắc đang lo cho nó lắm.

Mộng Khiết bên cạnh mơ màng tỉnh dậy, cô ta thấy xung quanh vừa tối vừa ẩm ướt thì liền hoảng sợ, túm lấy cánh tay Vô Giải.

"Anh...anh Quân, chúng ta đang ở đâu vậy?"

Vô Giải vỗ vỗ lên bàn tay cô ta, vờ như vô tình, nói.

"Tôi không biết, nhưng tôi tìm được cửa rồi."

Mộng Khiết liền buôn tay nó ra, đứng bật dậy.

"Thật sao!?Ở đâu vậy?"

Vô Giải dựa lưng vào vách tường phía sau, ể oải chỉ tay về phía cánh cửa bên kia.

Mộng Khiết quay qua nhìn nó một cái rồi chạy đi, đi được vài bước thì ả ta cảm thấy bên má nóng rát, chất lỏng màu đỏ chảy xuống gò má ả ta, sau đó là vô số tiếng rít gào từ tứ phía, những con dơi khổng lồ nhìn thấy máu như phát điên, trực tiếp bu lấy Mộng Khiết rồi lôi cô ta đi mất.

Tiếng hét nhỏ dần rồi im bật, chỉ còn Vô Giải ngồi đó, nó khẽ cười rồi đứng lên rời đi.

_

Lê Đông Nguyên nhìn hai chiếc chìa khóa trên bàn, rồi nhìn Nguyễn Lan Chúc.

"Hình như...cái nào cũng là thật."

Nguyễn Lan Chúc cau mày.

"Bộ cậu không phân biệt được sao?"

Lê Đông Nguyên day trán, hơi bực bội.

"Quả thật là không phân biệt được mà, nhìn chúng cái nào cũng giống hàng thật."

Nguyễn Lan Chúc lấy lại cái chìa khóa, nắm tay Lăng Cửu Thời rời đi, Từ Du thấy vậy cũng đuổi theo, Lê Đông Nguyên liền lẽo đẽo theo sau.

Họ đến tòa tháp cũ kĩ kia, Nguyễn Lan Chúc thả một sợi dây thừng xuống, hắn quay sang nói với Lăng Cửu Thời.

"Tôi xuống trước rồi em theo sau nhé, nhớ dùng khăn tay bọc tay lại rồi mới trèo xuống, tránh tay bị dây thừng ma sát làm trầy."

"Còn nữa, em phải dùng chân bước đi từ từ trên vách tường, đừng vội quá."

Nói xong hắn có vẻ vẫn chưa yên tâm, liên tục ngoái đầu nhìn cậu, Lăng Cửu Thời bất lực cười, vỗ vỗ lên má hắn bảo không sao.

Nguyễn Lan Chúc xuống tới nơi rất thuận lợi.

"Lăng Lăng, em xuống đây đi."

Nghe hắn gọi Lăng Cửu Thời cũng trèo xuống, cậu nắm chặt sợi dây thừng, dùng chân bước chầm chậm trên vách tường.

Rong rêu bám đầy vách tường nên cậu di chuyển có hơi khó khăn, dù có khăn tay bọc lại nhưng lòng bàn tay vẫn bị ma sát đến đỏ ửng, hơi sưng lên.

Nguyễn Lan Chúc bên dưới đỡ lấy eo Lăng Cửu Thời, vạch bàn tay cậu ra xem thử, hắn nhìn thấy bàn tay đỏ ửng như sắp chảy máu, trong lòng liền đau nhói, hôn khẽ lên bàn tay cậu.

"Ở đây không có thuốc, em ráng chịu nhé."

Lăng Cửu Thời cảm thấy hơi rát, cũng không có đau, Nguyễn Lan Chúc thổi phù phù lên bàn tay cậu.

"Không đau nữa nha."

Lăng Cửu Thời:"....."

____

Ai cho ý tưởng để hết cửa này lẹ đi!!!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top