Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tả Hàng ơi~ Tả Hàng ~ Tả Hàng ~"

"Có, có, có."-

"Hehe, anh rất thích em."

"Em biết."-

Trên đường về, Trương Cực không ngừng gọi tên Tả Hàng. Nếu Tả Hàng không đáp lại, Trương Cực sẽ tiếp tục gọi, khi Tả Hàng đáp lại thì hắn sẽ chỉ nói một câu "anh thích em". Dù cảm thấy phiền phức nhưng trong lòng Tả Hàng lại dần dần ấm áp.

Do không biết nhà của Trương Cực ở đâu, cuối cùng Tả Hàng phải đưa Trương Cực về nhà mình. Trương Cực to lớn hơn Tả Hàng một chút, khi đặt hắn lên giường, Tả Hàng không thể không phàn nàn vài câu, vỗ nhẹ lên đùi Trương Cực.

"Trương Cực, sao anh nặng thế này?"

"Xin lỗi, hức làm khổ Hàng Hàng rồi ~"

Người nằm trên giường say xỉn nói, vươn tay ôm lấy Tả Hàng, kéo cậu vào lòng. Một chân đặt lên người Tả Hàng, bao bọc cậu hoàn toàn. Tả Hàng muốn rời khỏi Trương Cực nhưng càng bị ôm chặt hơn.

"Cho anh ôm đi ~ đừng đi mà hức ~"

"Được, được, không đi đâu."-

"Vậy mới đúng."

Trương Cực khi say còn dính người hơn bình thường, có lẽ vì men rượu mà hắn mới bạo dạn như thế. Không biết đã ôm bao lâu, khi Trương Cực không còn động tĩnh, nghĩ rằng hắn đã ngủ, Tả Hàng định rời khỏi nhưng lại bị Trương Cực ôm chặt hơn, khiến cậu không thể động đậy. Cuối cùng, Tả Hàng đành bỏ cuộc, chỉ rút một tay ra để đắp chăn cho cả hai, nhìn Trương Cực đang ngủ, cậu nhẹ nhàng bóp mũi hắn.

"Lần sau không cho anh uống nữa! Đồ sâu rượu!"-

Không biết Trương Cực có nghe thấy không, chỉ phát ra tiếng cười khúc khích, trông thật ngốc nghếch. Tả Hàng bị dáng vẻ này chọc cười, sau đó đặt một nụ hôn lên môi Trương Cực, rồi chui vào lòng hắn ngủ.

Cảm thấy trên đầu có vật nặng, như một lò sưởi nhỏ, nóng nóng, thỉnh thoảng có cảm giác lông mềm mại quét qua mặt. Trương Cực mở mắt ra, thấy con mèo Trương Tả Hàng đang nằm trên đầu mình, đuôi quét qua quét lại trên mặt hắn. Trương Cực giơ tay vỗ nhẹ, mèo mới chịu rời đi.

Trương Cực tỉnh dậy, định ngồi dậy thì phát hiện Tả Hàng nằm trong lòng mình. Hắn ngạc nhiên, lập tức kéo chăn lên kiểm tra xem cả hai vẫn còn mặc quần áo, thật may không có chuyện gì xảy ra. Hắn nhẹ nhàng rời khỏi Tả Hàng, đắp chăn lại cho cậu. Lúc này, hắn cảm thấy bực bội, tại sao mình lại uống say như vậy. Khi đang cố nhớ lại tối qua, mèo Trương Tả Hàng bỗng ngồi xuống trước mặt anh, đôi mắt trong veo giống hệt Tả Hàng nhìn hắn.

"Trương Tả Hàng, có chuyện gì vậy?"

"Đói à?"

Mèo Trương Tả Hàng ngoan ngoãn gật đầu, dùng móng vuốt cào vào quần Trương Cực. Trương Cực cảm thán, đúng là hai học bá cùng nuôi mèo, thông minh như vậy. Hắn bế mèo Trương Tả Hàng ra ngoài cho ăn, nhìn đồng hồ thấy còn sớm, quyết định làm bữa sáng cho Tả Hàng. Không ngờ bố mẹ Tả Hàng nghỉ phép hôm nay, vừa nấu xong một nửa, mẹ Tả Hàng đã dậy.

"Tiểu Cực đến từ khi nào vậy con? Tối qua con ngủ ở đây à?"

"Cháu uống say nên không nhớ gì cả, nhưng chắc là vậy ạ."-

"Sớm nói để cháu ở lại đây luôn, ngày nào cũng đi đi lại lại mệt lắm. Bác và bố Tả Hàng đều rất thích cháu, không cần lo lắng."

"Cảm ơn bác, cháu sẽ suy nghĩ ạ."-

"Bữa sáng không cần làm cho bọn bác đâu, lát nữa bác và bố Tả Hàng đi hẹn hò, không làm phiền hai đứa đâu."

"Vâng, cảm ơn bác ạ."-

Ba chữ "hai đứa" này, nếu Tả Hàng nghe thấy chắc chắn sẽ tức giận. Trương Cực nghĩ vậy, tâm trạng tốt lên nhiều.

Chẳng mấy chốc, bố mẹ Tả Hàng thực sự ra ngoài. Trương Cực làm xong bữa sáng, định gọi Tả Hàng dậy. Lúc này, Tả Hàng cuộn mình thành một cái kén nhỏ, trông thật đáng yêu trên chiếc giường rộng lớn.

"Tả Hàng, dậy ăn sáng nào."

"Cho em ngủ thêm chút nữa."-

"Không được, trừ khi... em gọi anh là ông xã đi?."

" Vậy ông xã, cho em ngủ thêm chút nữa..."

Giọng cậu vẫn chưa tỉnh hẳn, mang theo chút âm mũi, nghe thật đáng yêu. Trương Cực không ngờ Tả Hàng vì muốn ngủ thêm mà liền ngoan ngoãn gọi mình là ông xã. Hắn mỉm cười, nhưng vẫn không định tha cho Tả Hàng.

"Không được, bữa sáng nguội không tốt cho dạ dày, dậy đi đồ lười biếng này."

"Trương Cực, anh thật vô lại."

"Đúng đúng, anh vô lại, vô lại là anh."

Nếu việc dỗ người yêu có cấp bậc, Trương Cực chắc chắn không đạt điểm tối đa thì cũng có chín mươi chín điểm! Tả Hàng nghe lời hắn, trong đầu hiện lên ý nghĩ này, nếu mình không dậy, Trương Cực sẽ đứng bên giường nhìn mình, thế thì ai mà ngủ cho được. Cậu lăn qua lăn lại trên giường một lúc rồi mới chịu dậy.

Dậy muộn nên bữa sáng biến thành bữa trưa. Ăn xong, Tả Hàng hối thúc Trương Cực rửa bát nhanh để cùng xem phim. Tả Hàng nói nhanh như vậy, chắc lại muốn xem phim kinh dị. Thật ra, hai người họ có chút giống cặp đôi thật sự. Ở nhà Tả Hàng lâu rồi, cậu quen thói khi xem TV sẽ đặt chân lên đùi Trương Cực. Khi xem phim kinh dị, Tả Hàng sợ hãi, dựa sát vào Trương Cực, hắn thuận tay ôm cậu. Có lẽ vì thế mà cậu cảm thấy an toàn, cũng không phản kháng.

Giữa phim, khi con ma xuất hiện, Tả Hàng sợ hãi hét lên, nắm chặt áo Trương Cực, dựa sát vào hắn hơn. Cậu hoảng hốt nhìn Trương Cực không có phản ứng, thắc mắc tại sao hắn lại không sợ, hóa ra Trương Cực không hề xem phim, toàn bộ sự chú ý đều đặt lên Tả Hàng. Cậu nắm áo hắn, tức giận hỏi:

"Sao anh không xem phim?"-

"Em không phải đẹp hơn phim à?"

"Nhìn em bị dọa vui lắm sao!"-

"Đúng là vui mà."

Câu chuyện dừng lại ở đó, phim cũng mất đi không khí. Ánh mắt Trương Cực chứa chan đầy tình cảm dần lộ ra, nhìn lâu hơn chút nữa Trương Cực sẽ không kiềm chế được mà hôn cậu. Quả nhiên, giây tiếp theo, Trương Cực nuốt một cái, rồi hôn Tả Hàng. Ngạc nhiên là lần này Tả Hàng phối hợp, tự giác mở miệng để hắn có thể hôn sâu hơn.

Tiếng hét kinh dị từ TV không làm phiền hai người, họ biến phim kinh dị thành phim tình cảm. Tả Hàng điều chỉnh tư thế, tay lặng lẽ ôm lấy cổ Trương Cực, tạo điều kiện để nụ hôn kéo dài. Đây không còn là nụ hôn vụng trộm lén lút mà là nụ hôn công khai, chứa đựng đầy tình yêu. Khi nụ hôn kết thúc, Trương Cực định hỏi tại sao lần này Tả Hàng không đẩy mình ra, nhưng cậu đã trả lời trước:

"Trương Cực, em đồng ý với anh."-

"Vậy là anh đã theo đuổi được em rồi sao?"

"Anh đã theo đuổi được em từ lâu rồi, chỉ là em không muốn thừa nhận thôi."-

"Em bé hư này, cứ làm anh lo lắng suốt."

Theo đuổi Tả Hàng dễ hơn hắn tưởng, thực ra không thể gọi là theo đuổi vì trái tim của Tả Hàng chưa bao giờ thay đổi, luôn thuộc về Trương Cực. Cậu không muốn đồng ý là để thử thách lòng chân thành của hắn, sợ rằng hắn sẽ lại làm tổn thương mình một lần nữa.

Khi tình cảm được bộc lộ, Tả Hàng hào hứng chạy vào phòng, lấy ra một cuốn nhật ký và một cuốn lịch. Lịch được mở đến mấy tháng trước, 30 ngày trước kỳ thi đại học đều được đánh dấu gạch chéo. Tả Hàng mở nhật ký, giới thiệu với Trương Cực về 30 ngày cậu đếm ngược cho hắn xem. Nhật ký ghi lại từng ngày tương tác với Trương Cực. Trương Cực mở đến trang ba người họ đi ăn lẩu với Chu Chí Hâm, trang giấy nhăn nhúm là dấu vết của nước mắt. Trương Cực xót xa xoa má Tả Hàng.

"Thực ra lúc đó anh cũng muốn tỏ tình với em rồi."

"Vậy vì sao anh không tỏ tình?"-

"Vì một lời hứa, cũng đã lâu rồi, nói ra chắc cũng không sao."

"Thật ra anh biết việc đếm ngược này của em, tối đó Chu Chí Hâm đã nói với anh, và anh hứa không nhận lời tỏ tình của em trước khi đếm ngược kết thúc. Lúc đó anh còn mạnh miệng nói sẽ không thích em, kết quả là không biết từ lúc nào đã bị em thu hút."

"Đợi đã? Anh nói Chu Chí Hâm?"-

"Em đừng trách cậu ấy, trong tình yêu ai cũng ích kỷ mà, cậu ấy chỉ đang tự giành lấy cơ hội cho mình."

"Đương nhiên em không trách cậu ấy, chỉ có anh ngốc nghếch giữ lời hứa! Nếu anh không ngốc nghếch! Chúng ta đã ở bên nhau từ lâu rồi!"-

"Cũng đúng, lúc đó anh thật sự quá ngốc."

"Không chỉ lúc đó, bây giờ anh cũng ngốc!"-

Trương Cực cưng chiều xoa tóc Tả Hàng, xem xem cậu có nguôi giận không. Thật sự là hắn quá ngốc, vì một lời hứa mà suýt làm mất đi người mà hắn yêu quý, may mà giờ hắn vẫn tìm lại được. Hắn sẽ ôm chặt cậu, không để ai cướp đi nữa.

————

: Bộ truyện sẽ vẫn còn được tiếp tục với một số ngoại truyện về cặp phụ ( Chu Tô ) - vẫn có ( Cực Hàng ) nhé nên mọi người hãy đón chờ nè!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top